Diệp Phàm luôn nhạy cảm với từ “hoạt động”.
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ hình như là trong tập đoàn Hoành Không có một người có cổ phần lớn không thích đồng chí nào đó.
Nên họ bắt tay để chơi anh ta, nhưng nghe nói đằng sau anh ta rất cứng rắn, cuối cùng đám người đó chưa động được đến người đó thì đã bị ép rồi.
Nếu như tôi không làm chức này thì cậu em vợ kia của tôi có lẽ đã sớm phải xuống nhà vệ sinh mà quét dọn rồi. Chứ làm sao có thể vẫn ngồi yên vị trí chủ quản xưởng đó.
Tham mưu Tề hừ nói.
- Vậy khi nào hãy gọi cả em vợ cậu đến.
Trương Cường cũng là người linh hoạt, nói là hiểu liền.
- Được, sư phụ Trương nói rồi thì còn nói được gì nữa.
Tề Hóa Thành nói.
Diệp Phàm cũng suy xét kỹ lưỡng rồi, hóa ra là Trương Cường rải đường cho hắn. Tìm một người trong nội bộ để hắn tìm hiểu trước tình hình.
Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm đến thăm Ninh Chí Hòa.
Phí Hương Ngọc nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm, mời ngồi xuống, bà ấy còn tự tay pha trà. Phí Ngọc Hương cũng bốn mấy rồi, da dẻ vẫn dưỡng tốt, nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi thôi.
Mà gia tộc nhà họ Phí thì không cần phải nói đến khí chất rồi.
Giờ bà được điều động đến tỉnh Thiên Vân, làm việc ở Công đoàn tỉnh. Thực ra cũng chỉ là treo một việc nhàn hạ. Đương nhiên suy xét đến việc đồng chí Ninh Chí Hòa rất bận, là nguyên nhân cần phải có người ở nhà chăm sóc.
Diệp Phàm biết rằng Hậu cung ngọc nhan hoàn đã phát huy tác dụng bằng không chị Phí đó sẽ không bao giờ nhiệt tình với hắn như thế.
- Cũng được, ngày thứ hai đã đến rồi. Đúng là chuẩn giờ đấy.
Ninh Chí Hòa lộ ra bộ dạng vừa ý.
Ông ấy đặt tờ báo xuống, nhìn Diệp Phàm. Nói:
- Sáng mai đến văn phòng tỉnh một lượt rồi. Buổi chiều giành thời gian đến tập đoàn Hoành Không.
- Lão Ninh, tiểu Diệp đã ngồi cả một ngày đường rồi. Tối đến lại còn bị ông lải nhải, sáng mai lại còn phải qua bao nhiêu cửa. Ông không để cho người ta thở phải không? Cứ nghỉ ngơi vài ngày đã cũng không muộn đúng không?
Phí Hương Ngọc trách nói.
- Tôi cũng muốn để cho cậu ấy nghỉ chứ, nhưng thời gian không chờ ai cả.
Không ngờ Ninh Chí Hòa lại nhíu mày, thở dài nói.
- Sao thế, Bí thư Ninh, lẽ nào công ty đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm linh cảm như có chuyện gì lớn.
- Tiểu Diệp, cậu cũng biết đấy. Tôi đã là chủ tịch tỉnh Thiên Vân này hai năm rồi. Việc của chủ tịch Tỉnh càng nhiều.
Là Chủ tịch tỉnh, chúng ta không nói những lời vô ích. Đều phải gác lại những thứ nhu tinh thần văn minh…
Đầu tiên phải khiens cho nhân dân trong Tỉnh giàu có mới được. Vì thế nhiệm vụ hàng đầu là đẩy mạnh phát triển kinh tế, đương nhiên các phương diện khác chúng ta cũng không thể không để ý. Ví dụ như thiết lập văn minh tinh thần cũng là nhiệm vụ thứ yếu.
Nhưng tôi muốn nói là nhiệm vụ chủ yếu. vì thế tôi rất quan tâm đến các doanh nghiệp quốc doanh lớn trong Tỉnh.
Đương nhiên, cũng rất coi trọng các tập đoàn, doanh nghiệp tư nhân. Các công ty này chính là đội quân chủ lực để đẩy mạnh kinh tế của toàn Tỉnh.
Đối với tập đoàn Hoành Cơ, cứ cách một tuần tôi lại được nghe họ báo cáo một lần.
Nhưng tiếc rằng mỗi lần người ta làm đều khiến cho mọi người thất vọng, thậm chí là tức giận. Tóc trắng trên đầu của tôi cũng chính là bởi vì họ.
Ninh Chí Hòa nói.
- Chú Ninh. Việc của tập đoàn Hoành Không, hôm qua cháu cũng đã tìm hiểu tình hình qua rồi.
Nghe nói là không tốt lắm, một doanh nghiệp có hàng vạn người vậy mà lại không phát cả tiền lương. Nếu không gán nợ cả nhà máy thì cũng sắp đén mức đóng cửa rồi.
Trong lòng cháu cũng rất buồn, nếu như Hoành Không không đi lên thì hàng vạn người kia sẽ ra sao?
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cháu mới chỉ biết được một chút nhỏ như cọng lông mà thôi. Giờ ta sẽ nói hết với cháu. Vấn đề của Hoàng Không còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với cháu nghĩ. Không phải là sắp đóng cửa mà là đóng cũng không đóng được.
Ninh Chí Hòa hừ nói, sắc mặt khó coi.
- Muốn đóng mà không đóng được, cháu không hiểu. Điều đáng sợ nhất của các doanh nghiệp chính là đến mức phải thanh lý, đóng cửa. Còn có gì đáng sợ hơn cả thế?
Diệp Phàm nhìn Ninh Chí Hòa.
- Rất đơn giản, cả một doanh nghiệp quốc doanh lớn như vậy, muốn đóng là chuyện khó, đây không phải là ta nghe người ta nói mà là hiện trạng thực của tập đoàn Hoành Không.
Thứ nhất chính là vấn đề của hàng vạn con người kia. Chính quyền tỉnh cũng đã nghiên cứu đến vấn đề này của Hoành Không.
Vì thế, chính quyền đã mở cuộc họp,mời các chuyên gia có liên quan để tiến hành phân tích, nghiên cứu.
Kết quả là không thể đóng cửa, vì sao không được đóng cửa?
Nói đến đây Ninh Chí Hòa nhìn Diệp Phàm, nói:
- Vừa rồi cũng nói rồi, mười nghìn người kia không thể sắp xếp được vị trí. Nếu như giả tán cứng nhắc hay an trí thất nghiệp thì phí đó cũng phải đến vài trăm triệu. Số tiền này lấy ở đâu ra.
Vấn đề quan trọng thứ hai chính là cho đến bây giờ tập đoàn này đã lũy kế, lấy đầu tư của Tỉnh cả 10 tỷ rồi
Số tiền này là do toàn Tỉnh đầu tư, mà sau này tỉnh Điền Nam cũng đầu tư hơn 3 tỷ.
Một con số khổng lồ như vậy đối với Thiên Vân và cả Điền Nam mà nói thì đó là một con số thiên văn.
Cậu có biết một năm thuế cộng thêm thuế đất của chúng ta cộng lại là bao nhiêu không? Không đến 100 tỷ.
Riêng về thuế nhà nước toàn tỉnh có đến hàng nghìn doanh nghiệp tín dụng cấp A, mà họ nộp thuế nhà nước mới chỉ là 18 tỷ.
Đem tiền thuế nhà nước một năm của những doanh nghiệp này mói có thể xây dựng được tập đoàn Hoành Không.
Mà tổng nguồn thu vào của cả tỉnh năm ngoái mới vượt qua ngưỡng 80 tỷ. Riêng tập đoàn Hoành Không năm ngoái đã khiến tỉnh phải bù vào những hơn trăm triệu.
Bao nhiêu năm tích lại rồi, tỉnh cũng đang phải cõng con số nợ ngoài cho Hoành Không đến 1 tỷ. Tiền này ở đâu mà có. Không thể là tài chính của toàn tỉnh dính lên đó được.
Những việc lớn nhỏ của tỉnh đều nhằm vào khoản tiền nhỏ này, cả tỉnh không thể chỉ cứu tế cho một mình Hoành Không?
Bởi thế khoản tiền đó đa phần là Hoành Không vay từ các ngân hàng, chính quyền và các bộ ngành liên quan đều lo lắng về khoản vay này.
Đây chỉ là nợ nần mà chính phủ trả cho Hoành Không, mà bản thân cơ điện Hoành Không qua thanh lý tài sản, kết luận tổng giá trị tài sản thanh lý cũng chỉ được 3 tỷ.
Nhưng nợ ngoài đến 6 tỷ, như vậy sẽ phải chịu thiệt 3 tỷ.
Cậu nói xem. Nó sao mà đóng cửa được. Nếu đóng cửa thì 3 tỷ kia không phải là tỉnh sẽ phải trả sao?
Lại còn cộng thêm cả phụ cấp vị trí cho công nhân, như vậy nó phải là một con số trời định.
Mà hiện tại, ngay cả lãi hàng năm của nó cũng đã phải trả cả hàng trăm triệu rồi. Năm ngoái tỉnh cũng phải ứng ra hơn cả trăm triệu để trả công nhân viên, còn lại phần lớn là để trả lãi ngân hàng.
Mà hàng tháng những thành phần có liên quan đến công ty đều đến tỉnh đòi tiền. Hiện giờ, các đồng chí bên Tỉnh thấy các vị bên Hoành Không là đã nản lắm rồi.
Vay tiền đến sợ, họ nhiều thủ đoạn, bao lần vây đánh, năm ngoái còn khiến cho phó chủ tịch quản lý Hoành Không và cả Giám đốc tài chính tỉnh cũng sợ không dám về nhà.
Năm ngoái ta nhận chức chủ tịch cũng phải dính với đồng chí Vệ Ngọc Cường của Hoành Không vài lần, cậu cứ hỏi thím cậu là rõ.
Ninh Chí Hòa nói.
- Còn nói đến chuyện đó làm gì, phiền chết được.
Phí Hương Ngọc hừ nói,
- Đám đổ nát đó đáng ra phải giải tán rồi. Ông Ninh, giờ bảo tiểu Diệp đến tiếp nhận có vẻ không thuận lắm. Nó quá nát rồi, mà Diệp Phàm lại đâu phải thần tiên? Sao mà làm được, chỉ sợ sau này tiểu Diệp cũng sẽ không yên thôi.
Phí Hương Ngọc nói đến đây rồi nhìn Diệp Phàm, nói:
- Nhưng, tiểu Diệp, cháu và Vệ Ngọc Cường không giống nhau, nhà chúng ta cháu muốn đến thì đến, ta sẽ không để cho cháu bị sập cửa vào mặt. Nếu ông ấy đã bảo cháu đến để giải quyết đống đổ nát này thì chắc chắn ông ấy cũng lo lắng lắm.
- Hiện giờ ta là bí thư đại diện, vấn đề đó cháu phải tìm gặp đồng chí Khúc Chí Quốc, đừng đến tìm ta.
Ninh Chí Hòa lập tức trả lời, có lẽ đúng là sợ tiểu Diệp nói rõ thân phận họ hàng rồi lại phiền đến ông ấy.
Trong lòng Diệp Phàm đúng là muốn cười, trong lòng nghĩ có được phu nhân lãnh đạo thế này không tồi.
Sau này nhất định phải mang nhiều Hậu cung ngọc nhan hoàn đến. Món đồ này không thể ngoại lệ với phu nhân của nhân vật số một của Tỉnh rồi.
- Chú Ninh, cháu là do chú giúp chuyển đến. Vốn cháu yên ở Tấn Lĩnh, chú lại bảo cháu đến đây. Giờ cháu đến rồi thì chú cũng không thể qua cầu rút ván chứ?
Diệp Phàm làm ra vẻ khổ sở, lần này đúng là sa vào đống bùn. Chắc chắn phải hỏi được “hồng bao” của lão Ninh mới được, không thể vào đến núi Ngọc mà lại tay không mà ra về.
Ha ha ha…
Phí Hương Ngọc ngồi bên cười to, xem xem ông chồng sẽ trả lời ra sao.
- Được lắm tiểu tử, bản lĩnh trả đũa tăng lên rồi đó. Đúng là mất công ta trình bày lên trên, không cảm ơn ta đã khiến cậu thăng quan tiến chức mà còn dựa dẫm ta nữa sao. Thế này thì còn gì là đạo lý nữa?
Ninh Chí Hòa trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Việc này đương nhiên là cháu phải cảm ơn chú rồi, đến lúc có cơ hội, cháu sẽ tặng thím Hậu cung ngọc nhan hoàn mà.
Chú hãy nghĩ xem, thím càng ngày càng xinh đẹp, chú nhìn có thấy vui vẻ không. Vợ càng xinh đẹp thì chú là nhân vật số một ở Tỉnh sẽ càng nổi bật có phải không?
Cái này còn nhiều hơn cả hứu mà chú mang lên trên, chỉ sợ cháu có đưa thì chú cũng không dám nhận có đúng không?
Diệp Phàm tự nhiên lại ăn vạ, nét mặt cứng đờ nhìn Ninh Chí Hòa, gượng cười một tiếng, nói:
- Chú Ninh, có nói gì đi nữa thì cháu cũng là lần đầu đến, nếu trước sư phụ cháu thì chú là tiền bối, cũng phải bỏ cả “hồng bao” đúng không?
- Ồ, đại hồng bao. Còn muốn ỷ lại ta có phải không?
Ninh Chí Hòa hừ một tiếng từ trong mũi.
- Cầm thêm mấy chục triệu đi nhận chức có phải tốt hơn nhiều so với tay không không, đàu tiên là trả tiền lương cho công nhân một tháng. Như vậy có thể thể hiện là người tốt, cũng có lợi cho việc triển khai công tác sau này đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Không cần nói đến mấy chục triệu, chỉ một triệu thôi cũng không. Kêu cậu đến chính là thu thập đống đó.
Thứ này ta đã làm 2 năm rồi, phiền phức. Nghĩ cũng không muốn làm nữa, nếu muốn phát lương, tự cậu nghĩ cách đi.
Mà ta nhắc cậu, có thể chủ tịch Khúc nhìn thấy cậu cũng thấy phiền. Đừng có tưởng mà vay được tiền.
Ngày trước Về Ngọc Cường vừa tới cũng muốn lấy tiền, giờ vừa mới đón Tết xong cũng phải mấy triệu đổ lên đầu ông ấy rồi.
Nếu giờ mà cậu đi thì chắc chắn là bị nói. Lời nói của chú Ninh tạm gác lại đó, đến lúc đó đừng hy vọng ta sẽ nói gì với cậu.
Chỉ cần cậu có thể kiếm tiền, tìm ra tiền, cậu có phát lương thế nào cũng không liên quan đến ta. Cậu có muốn bổ sung của năm ngoái ta cũng không phản đối.
Ninh Chí Hòa không ngờ lại cười nhạt một tiếng, cũng xấu xa giống Diệp Phàm chút. Hai người này đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.