Diệp Phàm hăng máu, đột nhiên biến đổi sắc mặt, giả bộ bộ dáng mập mờ:
- Trang cô nương, muốn đến Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng được, chẳng qua, ha ha, tôi cũng độc thân, sau này có thể phiền cô giúp tôi xử lý một chút về phương diện cuộc sống.
Hắn cố ý thể hiện sắc mặt anh Trư, ngây ngốc nhìn vào Trang Hồng Ngọc.
khiến cô run bắn lên, thoáng cái đã nghĩ tới chuyện ấy, đứng phắt dậy, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ cực đoan:
- Hừ! Không ngờ Chủ nhiệm Diệp là người như thế, cứ coi là Trang Hồng Ngọc tôi tới nhầm chỗ đi.
Nói xong quay người định bỏ đi.
- Hừ! Cô đi ra cửa thì sau này đừng mong quay lại khu kinh tế.
Khí thế Diệp Phàm đại phát, thầm nghĩ:
- Lão tử muốn nhìn xem cô có thể kiêu ngạo đến đâu, chẳng lẽ trị không được cô.
- Trang Hồng Ngọc tôi tuyệt sẽ không lựa chọn dùng cái gì đổi lại cái gì cả, ngừng mơ tưởng, đừng nói anh chỉ là một chủ nhiệm cấp Phó phòng nho nhỏ, cho dù là Chủ tịch nước cũng không được, hừ! Vô sỉ!
Trang Hồng Ngọc giận đến đôi môi run rẩy đi tới cạnh cửa.
Ngoảnh lại mới phát hiện thấy hộp thuốc bổ mình mua hơn ngàn đồng đang còn trên liền chạy lại cầm lấy, khinh thường nhìn Diệp Phàm:
- Vật này cho anh còn không bằng lấy về cho chó ăn, nơi này bẩn!
- Cô lặp lại lần nữa!
Diệp Phàm cố ý nghiêm mặt, giả bộ tức giận, bộ dáng thiếu chút nữa rống lên.
- Cho chó ăn cũng không cho anh ăn, khốn kiếp.
Trang Hồng Ngọc mắng lại một câu, sau đó cầm đồ xoay người rời nhắc tới đồ liền xoay người thì đi.
- Hừ! Phản rồi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thân thể nhoáng lên một cái, cao thủ thất đoạn quốc thuật đúng là không phải là dùng để trưng cho đẹp, Trang Hồng Ngọc sao có thể tránh được ma trảo, bị kéo tuột cả người lẫn thuốc vào ngực Diệp Phàm.
- Anh, anh muốn làm gì?
Trang Hồng Ngọc sợ ngây người, định hô to, nào ngờ đôi môi lại bị Diệp Phàm che lại chỉ thoát ra tiếng rên ư ử.
- Tôi muốn làm gì chẳng lẽ cô vẫn chưa rõ sao? Nửa đêm canh ba cô đến tìm tôi, đây cũng là cô nguyện ý, tôi làm chút gì cũng bình thường, ha ha.
Diệp Phàm cười hèn mọn, vẻ mặt như một ác ma.
- Anh đừng mơ tưởng, nếu như anh dám can đảm làm bẩn tôi, tôi tuyệt đối sẽ cho anh vào tù.
Trang Hồng Ngọc nghiêm giọng, liều mạng dãy giụa nhưng khó thoát khỏi ma trảo của Diệp đại sư.
- Cô bất chất danh tiếng của mình sao? Diệp Phàm cười nhẹ, áp mặt vào mặt Trang Hồng Ngọc, một mùi hương xông thẳng vào mũi suýt nữa làm hắn cướp cò, vội vàng điều tức, Thanh Tâm quyết tới hộ giá, nếu không thật đúng là bêu xấu.
- Tôi cần gì chứ, anh dám làm tôi tuyệt đối dám kiện, sau đó sẽ tự tử, muốn chết cũng chết trong nhà của anh, biến thành lệ quỷ cũng phải tới quấn anh, xem anh như thế nào đây?
Trang Hồng Ngọc hung hăng.
- Ha ha, tôi đâu sợ quỷ, đôi môi cô rất gợi cảm, nếm thử mùi vị trước đã.
Diệp Phàm cười âm hiểm, ép miệng sát tới.
- A! Không được, tôi sẽ chết thật cho anh xem.
Trang Hồng Ngọc kêu lên, tuy nhiên miệng đã bị bịt lại nên không lớn, đôi mắt đẹp đã ứa đầy nước mắt, khuôn mặt hoảng sợ, tuy nhiên trong mắt vẫn toát ra một tia nhìn oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nước mắt không rơi xuống, vẫn đọng lại trong đó.
- Mẹ kiếp, thật là bướng bỉnh! Xem ra khó khăn hàng phục rồi, lão tử lại có thể thua, thất bại!
Diệp Phàm nhẹ buông tay ra, thở dài một tiếng, Trang Hồng Ngọc ngay cả thuốc bổ cũng không cần, nhảy về cửa như một con thỏ.
- Hừ! Mang đồ đi, tôi không phải là chó.
Diệp Phàm hừ lạnh.
- Đây nữa.
Trang Hồng Ngọc chạy trở lại, cầm lấy hộp thuốc rồi lao ra ngoài. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Chạy gì! Tôi muốn ăn cô trốn cũng không thoát, vừa rồi chẳng phải rõ ràng là thế. Bỏ đi, ngày mai đến Khu kinh tế Lâm Tuyền, chức Trưởng phòng tài vụ giữ lại cho cô. Có can đảm thì tới, nếu không thì nằm chết ở cục hồ sơ đi, hừ! Bướng bỉnh như đá hầm cầu!
Diệp Phàm nói lạnh băng.
8 giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm mới vừa trở lại Lâm Tuyền, đang muốn vào trong phòng làm việc.
Cổ Dương từ bên hành lang vọt ra, bộ dạng tương đối cung kính:
- Chủ nhiệm Diệp Chào buổi sáng.
- Tới rồi! Rất tốt, anh làm thư ký cho tôi kiêm Trưởng phòng tổng hợp. Vừa lúc có một số giấy tờ cần anh đi xử lý, anh đi theo Đoàn Hải, phối hợp Trưởng phòng Thiết đầu tiên đem bản kế hoạch gọi thầu sửa đổi tới đây, hết sức để ý làm được công bình một chút. Tuy nhiên đầu tiên bảo Đoàn Hải dẫn anh đi báo cáo với Phó Chủ nhiệm Trương và Phó Chủ nhiệm Ngọc sau đó đến chủ nhiệm Đinh ghi chú.
Diệp Phàm nói xong nhớ tới điều gì lại hỏi:
- Anh có muốn ở lại Lâm Tuyền lâu không?
- Đương nhiên là ở lâu, tôi đã chuẩn bị xong. Lúc sáng xuống ngay cả chăn bông cũng mang theo, không biết có chỗ ở hay không, nếu không thì mướn tạm một chỗ, chỉ là độc thân thôi mà.
Cổ Dương cung kính đáp lời.
- Nhà có một gian, chính quyền thị trấn Lâm Tuyền cấp cho chúng ta, tuy nhiên là nhà gạch mộc, đi vệ sinh hơi phiền đấy.
- Không có chuyện gì, tôi cũng là con nhà nghèo, nhà tranh cũng được, nhà gạch mộc đã là không tệ.
- Cổ Dương khó nén hưng phấn trong lòng.
- Ai, xem ra Trang Hồng Ngọc là bị mình dọa cho khiếp vía không tới rồi.
Diệp Phàm cười khổ, ngồi ở ghế xoay quay qua quay lại.
Đang lúc móc xì gà ra thì điện thoại vang lên.
- Đại ca, chuyện gấp rồi.
Tề Thiên chỉ thiếu hét lên trong điện thoại.
- Nhanh như vậy, xem ra tiểu tử ngươi thật là có chút bản lãnh, nói cho tôi nghe tình huống bên Hồng Kông xem.
Diệp Phàm nhất thời tỉnh táo, ngồi thẳng dậy.
- Người quen của lão đầu tử nhà em, Thái Đông Quyền, bây giờ là chủ tịch tập đoàn Kim thế giới Hồng Kông, tài sản cá nhân chừng 3 tỷ, tổng tài sản tập đoàn chừng có 8 tỷ, chuyên kinh doanh đồ đồ trang sức và một số tác phẩm nghệ thuật và đồ châu báu.
Tòa nhà Thiên Mã của tập đoàn Nam Cung bi bọn họ tiên hạ thủ vi cường thuê trước một nửa tầng ba, nửa còn lại chính là do Tiếu thị của Tập đoàn Phi Vân mướn đi. Nghe nói là làm ăn về tơ dệt vải vóc, còn tầng thứ tư là tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông mướn, nghe nói cũng là làm ăn tơ dệt vải vóc, chắc hai tập đoàn này là một đôi lão oan gia.
Hao hết bao nhiêu khí lực!
Rốt cục để cho Thái Y Tuyết đồng ý đem nửa tầng cửa hiệu mặt tiền tầng thứ ba của cao ốc Thiên Mã chuyển cho anh. A, quên giới thiệu, Thái Y Tuyết chính là trưởng nữ của Thái Đông Quyền, 27 tuổi, nghe nói là tốt nghiệp trường Harvard, hiện giờ là Tổng quản lý Kim thế giới, lợi hại. Chẳng qua…Chẳng qua…
Tề Thiên nói đến đây thì ấp úng, chắc là có chuyện khó khăn.
- Ha ha, tiểu tử ngươi có phải bán thân hay không?
Diệp Phàm trêu chọc.
- Gần thế, em phải bóp mũi thoát thân, làm xong việc thì lưu người, nếu không lão đầu tử đuổi kịp tới Hồng Kông nện cho một búa thì thảm rồi. Chuyện này lão đầu tử nhà em còn không biết là do em ngáng đường, Thái Đông Quyền tin là thật rồi.
Tề Thiên ra vẻ hoảng sợ.
- Cậu nói xem gặp phải chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Thái Y Tuyết nói là có thể chuyển nhượng, tuy nhiên phí chuyển nhượng là một ngàn vạn tiền mặt. Một chữ cũng không thể ít hơn, hơn nữa quy định không thể vượt qua ngày hôm sau, nếu không không để cho anh.
Em nằn nì hồi lâu, cô ấy nói thế đã là chiếu cố lắm rồi, vì vốn là bọn họ đem cao ốc Thiên Mã cho mượn là để kinh doanh đồ trang sức. Tuy nhiên Tập đoàn Phi Vân lấy đi một nửa làm vải vóc tơ dệt, bọn họ cũng không thích lắm, cho là đồ trang sức là hàng sang, để bên vải vóc không xứng nên mới nhịn đau chuyển nhượng.
Tuy nhiên bọn họ đã thanh toán tiền thuê ba năm, tổng cộng 900. Nói là nhìn vào mặt mũi bác Tề nên đồng ý chuyển nhượng cho anh, hơn có 100 vạn chính là lợi tức rồi, em nằn nì thêm nói muốn cô ấy miễn cho phần lợi tức cho miễn, ai ngờ cô ả kia…
Mẹ kiếp! Giống như con Dạ Xoa gõ bàn nói là đã cho mặt mũi còn uy hiếp tập đoàn, nếu giờ đem chuyển nhượng cho Tập đoàn Phi Vân thì sẽ đúng giá lúc trước là 1500 vạn.
Như vậy tính toán ra chúng ta đã có lời rất lớn, không thể nhường nữa. Cô ta nói vậy thì em cũng chịu. Con bà nó!
Tề Thiên hùng hùng hổ hổ, chắc là rất uất ức.
- Ừ! Cậu điều tra xem có thật hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tuyệt đối là thật, em vận dụng cơ mật Liệp Báo để điều tra, tuyệt không có nửa điểm giả dối. Hơn nữa cô ấy còn đưa ra bản ký kết với tập đoàn Nam Cung, còn có giấy biên nhận chuyển chi phiếu. Em nghĩ có lão đầu tử trấn giữ, cô ấy không dám giở trò gì.. Dù sao làm ăn ở đại lục còn phải nhờ Tề gia giúp đỡ, nếu thật sự chọc phải em cũng không phải hạng người lương thiện gì, hừ!
Tề Thiên khí thế dâng cao, nói tiếp:
- Đại ca, anh phải sang bên này ký hợp đồng, còn mang theo 1000 vạn. Ai! Con số một ngàn vạn quá lớn, nếu như thật sự không được em cho người đi chuyển 500 vạn, 1000 vạn thì không thể, thời gian quá gấp, chuyển không đến.
- Không có chuyện gì, tôi lập tức chạy tới. Lập tức ký hợp đồng, tiền không cần lo lắng, trong sổ sách còn có hơn 2000 vạn.
Diệp Phàm nói.
Hắn nghĩ đến cái gì đó, cười gian:
- Thái Y Tuyết có phải xấu như Chung Vô Diệm hay sao mà em lại bảo thành Dạ Xoa rồi?
- Ha ha, anh tới thì biết ngay.
Tề Thiên cũng lấp lửng.
- Ai! Đại ca hại cậu rồi, sau này nếu nhà cô ấy đem chuyện báo cho lão đầu tử nhà cậu thì thảm rồi?
Diệp Phàm hơi có vẻ lo lắng, thầm nghĩ:
- Cả ngày ôm một đàn bà xấu, thế thì hỏng bét, đại ca xin lỗi cậu.
- Hết cách rồi, chuyện của đại ca là lớn nhất, cùng lắm thì sau này em đi trốn còn cô nàng này em sẽ không cưới. Lão Đại, em hy sinh rất nhiều, hiện tại ngay cả nhan sắc cũng dùng tới, anh nói em đây là một Đại lão gia, còn là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, có phải rất thảm?
Tề Thiên kêu khổ.
- Ừ! Phần nhân tình này của cậu, đại ca này sẽ nhớ.
Diệp Phàm cười nói.