Không lâu sau là quyền cước hỗn loạn và những tiếng kêu thảm thiết. Vương Nhân Bàng và Diệp Phàm là "đại sát mãnh phương". Hai người đều là những cao thủ cấp tám cấp chín, đối phó với mười mấy người ở cấp thấp thật giống như cá gặp nước vậy.
Đợi sau khi Trần Hằng Phong xử lý xong một tên mới phát hiện ra là trận đấu đã kết thúc, căn bản là không còn ai để giết nữa cả.
- Hai tên biến thái! Không giữ lại cho ông đây một tên. Trần Hẳng Phong phát cáu, đoán chừng, cảm giác của hai đồng chí Khâu Phong và Trấn Đông Tà cũng không khác là mấy.
Hai đội ngũ cuối cùng cũng đã hợp lại.
- Rốt cuộc các cậu cũng đã đến.
Tướng quân Đới Thành vẻ mặt vui sướng.
- Mọi người vất vả rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn quanh một lượt, thấy có mấy người bị thương đang nằm trên mặt đất.
Mà mấy người khác cũng bẩn thỉu như thế, cũng bị thương, cũng phơi nắng đến đen nhẻm.
Vì thế, Diệp Phàm nói:
- Tôi thấy, hay là chúng ta cử một vài đồng chí đưa những người bị thương về.
Chuyện hộ tống người sẽ do Tề Thiên, Lư Vĩ, Trương Cường và Trương Hùng đảm nhận, việc còn lại ở đây cứ để tôi phụ trách.
Hơn nữa, các cậu có thể đến phối hợp cùng với anhVương, hai đội gộp lại cũng còn đến bảy tám người có sức chiến đấu. Đối với bọn theo dõi mà nói thì cũng là một mối đe dọa lớn rồi.
- Chúng tôi không đi, có chết cũng phải tiếp cận một lần. Hơn nữa, chúng tôi vẫn còn có sức chiến đấu.
Tề Thiên và Trương Cường không hẹn mà cùng phản đối.
- Nếu chúng tôi đi, chỉ sợ là lực lượng các anh quá yếu. Chỉ còn hơn mười người làm sao mà đánh lại đội quân mấy chục người của bọn họ cơ chứ. Huống chi, tổ đặc nhiệm A đang rất hỗn loạn. Nơi này đã biến thành một nơi rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Nói đây là đường đến hoàng tuyền cũng không có gì quá đáng.
Đới Thành mặt mũi nhăn nhó.
Không đưa đi ở đây không vướng chân cũng vướng tay. Quan trọng là anhVương bên kia cũng đang cần tiếp viện. Tôi nghĩ, kẻ thù muốn gương đông kích tây. Cho nên dù đã có trên dưới mười người.
- Nhưng xem chừng cũng không có nhiều cao thủ.
Diệp Phàm nói:
- Vậy được rồi.
Đới Thành ngẫm nghĩ một lúc, thấy rằng nếu không đưa những người bị thương đi thì rất khó để chiến đấu tiếp. Hơn nữa, vừa chăm sóc người bị thương vừa chiến đấu thì thật là phiền phức, lại dễ hỏng việc. Huống chi sự an toàn của anh Vương cũng quan trọng, không thể để phía bên kia bị đối thủ tấn công được.
- Tôi đã nói là không đi, sức chiến đấu của chúng tôi vẫn còn rất mạnh.
Đám người Trương Cường từ chối.
Diệp Phàm hiểu được rằng mọi người không ai muốn rời khỏi mình, cuối cùng, lại phải thương lượng. Trương Hùng với Đới Thành sẽ quay về. Ở đây cũng có tới mười người rồi.
Lần lượt là Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng, Trương Cường, Tề Thiên, Lư Vĩ, Trần Quân, Trần Hằng Phong, Khâu Phong,
Diệp Phàm không ngờ là lại còn có Thập Lục tiểu muội, và tổ trưởng tổ tình báo Triệu Thanh Ngọc ở trong đội. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Họ tuy còn trẻ tuổi, nhưng ngoại trừ Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng thì mọi người đều không có ai là cao thủ cấp tám trở lên.
Trương Cường Lư Vĩ đều cấp sáu, Tề Thiên cấp năm, mấy người kia cũng đều cấp năm.
Tuy nhiên, mấy người có mang theo khá nhiều dược phẩm, thực phẩm cùng với súng ống đạn dược, quần áo chống đạn tối tân, cũng xem như mà mang tới cho bọn Trương Cường một niềm vui bất ngờ.
Đương nhiên, loại quần áo này cũng không tốt cho lắm, súng bắn ở tầm xa thì có thể bảo vệ được, còn với những loại súng trường bắn tỉa hay súng bắn tự động uy lực mạnh thì áo này gần như không có tác dụng.
Ngay cả đoản đao kết hợp nội kình của cao thủ cấp tám cũng có thể xuyên thủng. Đương nhiên loại áo này vẫn có thể chống được các loại côn trùng hay rắn độc.
So với quần áo mặc bình thường thì cũng không có gì khác biệt, nhưng dù sao đó cũng là sản phẩm bí mật của các chuyên gia tổ khoa học năng lượng làm ra.
Đương nhiên, giá một bộ quần áo này cũng đáng kinh ngạc, không dưới một triệu, đủ để mua một chiếc BMW. Cho nên, có được mấy bộ quần áo này cũng tiêu tốn hết hơn mấy chục triệu.
Tổ đặc nhiệm A đều là những cao thủ tinh anh, cho nên, ai ai cũng có khí lực sức khỏe. Mỗi người khi đến xa mạc đều phải đi bộ và đeo một ba lô nặng tới ba bốn trăm cân. Khi chiến đấu thì giấu đi, chiến đấu xong lại mang bên mình.
Bọn Trương Cường luôn mong mình sẽ có một bộ quần áo mới như thế này để thay đổi.
- Mẹ nó chớ, mặc bộ này mấy tháng rồi, thối chết đi được, cũng may là mũi tôi không nhạy, nên không ngửi thấy gì.
Tề Thiên vừa thay đồ vừa nói:
- Ha ha, bọn Cẩu Tử vừa tới thì còn ngửi thấy chứ qua mấy ngyaf rồi cũng như bọn mình cả thôi, dù sao thì cũng rất thối, anh thối, tôi thối, mọi người đều thối! Càng thối càng khỏe mạnh.
Trương Cường cười nói:
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, rạng sáng ngày hôm sau.
Trong cơn mơ màng thì Diệp Phàm bị Trương Cường lay dậy:
- Bọn họ có động thái rồi. Xem ra, Hải lang nước Mỹ và hồng quân liên Xô đã tham gia, Nhật Bản thần đạo và Ấn Độ la hán cũng không chịu nổi rồi. Sợ rằng tới muộn thì tài liệu sẽ bị bọn Hải lang kia cướp đi mất.
Diệp Phàm vừa quan sát kính viễn vọng vừa nói:
- Đã nắm rõ địa hình bên kia chưa?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Trinh sát đã qua đó, tuy nhiên, cũng chưa đi được vào tận bên trong. Nhưng phát hiện ra bên trong có ba tòa nhà vây quanh một khe núi sâu, diện tích tương đối lớn, núi thì cao khoảng trên một trăm mét.
Hơn nữa, dốc lại rất đứng. Mà trong thung lũng có những gì thì không được rõ lắm. Địa hình xung quanh cũng rất phức tạp.
Loại cây Thiết Xỉ này cũng vậy, kẹp người rất chặt, không cẩn thận còn bị ôm vào rất khó gỡ ra.
Huống chi, anh cũng không biết được kẻ thù đang nấp dưới bụi cây nào.
Bất cứ lúc nào đều rất nguy hiểm, toàn bộ khu vực này khiến cho người ta cảm thấy mình như đang đi trong bãi bom. Chỉ cần đi vào bên trong, mọi người có thể sẽ bị dọa thôi đã chết vì sợ rồi.
Trương Cường vẻ mặt khó coi nói.
- Lẽ nào mê cung lại ở ngay trong thung lũng?
Diệp Phàm liếc nhìn Trương Cường một cái hỏi.
- Rất có thể, không phải là trong thung lũng thì sẽ là ở trong núi. Nếu không, họ bố trí canh phòng cẩn mật làm gì chứ.
Trương Cường nói:
- Nếu như bọn họ đều đã chạy vào bên trong, thì chúng ta không thể đợi thêm nữa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chúng ta cứ bình tĩnh xuất phát, hay là để tôi dẫn đầu, chúng ta sẽ chia ra hai cánh tả hữu tiên phong.
Diệp Phàm ra lệnh.
Đúng lúc này, xung quanh vang lên những tiếng bom mìn nổ đùng đoàng.
- Bắt đầu rồi, hình như các đội bọn họ đã hỗ trợ nhau tiến lên rồi.
Diệp Phàm nói:
- Hừ, giẫm lên bom mìn, chết đi, chết nhiều một chút càng tốt.
Lư Vĩ vui vẻ vì người khác đã gặp họa.
- Còn có người chôn địa lôi, làm sao có đủ thời gian chứ?
Diệp Phàm hoài nghi nhìn xa xăm.
- Là đám người Mỹ và Nga làm đó, loại địa lôi này đem chôn khá đơn giản, chỉ cần đặt xuống dưới đất là được. Không giống như các địa lôi khác là phải nối dây dẫn hỏa. Đương nhiên, loại này khá đắt so với địa lôi thông thường.
Tuy nhiên, loại địa lôi này chắc cũng sẽ không có nhiều. Mọi người không có phương tiện vận chuyển, trên người ngoài lương thực, dược phẩm, thì không thể mang theo được bao nhiêu.
Trương Cường giải thích.
- Xem ra chúng ta phải cẩn thận. Giẫm lên địa lôi thì cũng không phải chuyện chơi đâu.
Vương Nhân Bàng khụt khịt mũi nói:
- Được lắm, cậu đi thử xem. Một quả cũng đủ cho một cao thủ cấp sáu đi Tây Thiên lấy kinh. Đương nhiên, nếu là cao thủ cấp tám cấp chín thì phản ứng nhanh hơn, có thể không mất mạng nhưng cũng không tránh khỏi đứt tay đứt chân.
Trần Quân lạnh lùng châm chọc.
- Mẹ nó, đâu đâu cũng là địa lôi, khiến chúng ta không qua được.
Vương Nhân Bàng không kìm nổi chửi vài tiếng.
- Không qua được cũng phải đi.
Diệp Phàm nhíu mày nói:
Sau đó, hắn cúi thấp người xuống mà đi, Vương Nhân Bàng vừa nhìn thấy vậy liền đi theo.
Xung quanh nơi này có những lùm cây Thiết Xỉ, nay thật ra lại chính là nơi yểm hộ cho mọi người.
Diệp Phàm giống như một con chuột túi, căn bản là nhảy lên phía trước. Mỗi lần đặt chân xuống đất đều có tính toán, chọn đúng chỗ có ngọn cây Thiết Xỉ. Như vậy rất dễ đề phòng những nơi có địa lôi.
Vương Nhân Bàng vừa nhìn thấy cũng học được ngay. Chọn những chỗ mà Diệp Phàm vừa giẫm lên mà bước vào, cũng đảm bảo hơn một chút.
- Hừ!
Tiếng súng đì đùng vang lên, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Ánh đao chợt lóe lên, một người từ dưới đất xông lên nhưng ngay lập tức bị giết chết.
- Có một thì chắc chắn sẽ có hai, có lẽ là nơi này không có địa lôi. Chúng ta cứ việc bò qua.
Diệp Phàm nói, bắt đầu dùng thuật thám trắc bằng khí lực để dò xét.
Cách này vẫn còn dùng được, bởi vì, người thì phải luôn cần hô hấp thì mới được. Dù là thở nhẹ tới mức nào, thì cũng không thể nín thở trong thời gian dài.
Cho nên, dù là tiếng thở rất nhẹ, trong một không gian nhất định, Diệp Phàm vẫn có thể cảm nhận được. Hắn là cao thủ trong chuyện này.
- Phía trước 200 mét có một người, bên phải 100 mét có hai tên. Nhưng ở giữa không có người.
Diệp Phàm ghé sát vào tai Vương Nhân Bàng nói.
- Hiểu rồi, mấy người bên phải giao cho tôi.
Vương Nhân Bàng nói nhỏ.
- Hành động!
Diệp Phàm ra lệnh, lập tức nhảy lên ngọn một cây Thiết Xỉ.
Sau khi lướt trên không với tốc độ tuyệt đối, hai tên ở phía trước 200 mét chưa kịp phản ứng. Diệp Phàm đã đứng ngay trước mặt chúng.
Chỉ một cước, khẩu súng trường bắn tỉa của tên kia đã bị đá tung đi xa mấy chục mét, thành một cây sắt vụn. Còn Vương Nhân Bàng chỉ trong nháy mắt sau khi Diệp Phàm ra lệnh thì đã đứng sừng sững trước mặt hai người kia rồi.
Thanh đao vung lên.
Giết hai tên kia như bổ hai trái dưa, hai cái đầu lăn lóc trên mặt đất.
- Nhìn gì, chính là Bàng gia nhà các ngươi làm đấy.
Vương Nhân Bàng nhìn hai con mắt trợn trừng của cái đầu rơi khi nãy mà quát, sau đó lại tiếp tục đi theo Diệp Phàm.
Hai cao thủ hợp lực, chỉ trong hơn mười phút đã xử lý xong khu vực này. Xem ra đội đặc nhiệm A sẽ rất cảm động đây.