Khửu tay khó mà lừa gạt được cánh tay vĩnh viễn. Triệu Ý Hùng cảm thấy dường như hai vị đang giãy dụa.
Ngày 2 tháng 4, Chủ tịch Điền Giang gọi điện thoại đến, giao cho Diệp Phàm chuẩn bị cho tốt, bởi vì, đoàn người đi cùng Chủ tịch Đường muốn đến thăm hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân, mà chủ yếu là muốn thăm tập đoàn Hoành Không.
Lãnh đạo hai tỉnh cũng nhận được điện thoại, trong khoảng thời gian ngắn, hai tỉnh đều đang ở trong tình trạng ‘chuẩn bị’.
Ngày 30 tháng 4, đã sẵn sàng để bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng. Triệu tập họp tổ giúp việc một lần nữa.
- Bí thư Diệp, ba ngày nữa cấp trên sẽ đến. Trong mấy ngày này có nên ngừng sản xuất vài ngày không. Bằng không, không khí ngột ngạt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của lãnh đạo. Thứ hai, cũng sẽ ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố.
Dương Chí Thăng đưa ra đề nghị, đương nhiên là muốn thể hiện một chút.
Đúng vậy, hiện tại đang tiến hành xây dựng, chỗ nào cũng bụi bẩn và lộn xộn, vấn đề an ninh trật tự đúng là cần phải đề phòng.
Bởi vì nhân viên tham gia xây dựng rất hỗn độn. Các nhân viên, chuyên gia kỹ thuật công tác ở đây không những đến từ tất cả các nơi trong cả nước, mà người ngoại quốc cũng khá nhiều.
Quá phức tạp không có lợi cho cán bộ quản lý, vấn đề an toàn là vấn đề khó có thể nói trước.
Bao Nghị nói.
Theo nét mặt của Bao Nghị mà nói Cục trưởng Cục Công an Hoành Không có quyền quản lý nghiệp vụ đối với hai thành phố Hạng Nam và Giang Hoa. Vô hình trung quyền lực của Bao Nghị được tăng lên.
- Việc này đương nhiên là một vấn đề lớn, lãnh đạo xuống đây thị sát bao gồm cả hai khu vực này. Cơ quan công an hai khu vực này đều phải khẩn trương chuẩn bị.
Tuy nói việc phụ trách an toàn cho lãnh đạo là do cục Cảnh vệ, nhưng việc đảm bảo an toàn ở bên ngoài khẳng định là nhiệm vụ của cơ quan công an hai thành phố này.
Áp lực là rất lớn.
Cục trưởng Cục Công an địa khu Giang Hoa Vương Quốc Linh nói. Cho nên, sắc mặt người phụ trách cơ quan công an hai thành phố này đều rất nghiêm túc. Kỳ thật trong lòng khá lo lắng..
Không thể để một sơ suất nhỏ nào có thể xảy ra, bằng không, hậu quả khó có thể lường trước được. Cho nên, Bao Nghị cũng cảm thấy chưa bao giờ áp lực như thế này.
- Vấn đề này thực sự khó có thể so sánh giải quyết được. Nếu có thể cam đoan rằng có phương pháp tuần tra để lãnh đạo an toàn thì tốt rồi.
An Bình Phong thở dài, cũng hiểu được mình không thể tính trước được.
Quả nhiên, Bí thư Chiêm Hữu Quang nói:
- Tất cả mọi người đều muốn có biện pháp, đáng tiếc là bàn chân gấu không thể biết trước được. Tôi nghĩ. Chỉ cần xác định được chính xác thời gian lãnh đạo xuống đây, ngừng sản xuất hai đến bà ngày cũng không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, tôi nghĩ không thể không ngừng sản xuất được.
Dương Chí Thăng cũng góp vui.
- Các đồng chí, chúng ta đề cập đến vấn đề quan trọng một chút. Lãnh đạo xuống đây sẽ nhìn cái gì, mọi người nói xem nào?
Diệp Phàm đặt chén trà xuống dưới bàn, liếc mắt nhìn mọi người một cái, mới lên tiếng.
Trong chốc lát, không khí có chút trầm xuống.
- Đương nhiên là xuống đây xem việc xây dựng quy hoạch Hoành Không của chúng ta, nếu như ngừng sản xuất chẳng phải là lãnh đạo chẳng có gì để xem sao.
Đến lúc đó. Sẽ để lại cho lãnh đạo ấn tượng không tốt về chúng ta. Hơn nữa. Cũng không thấy được sự sôi động của việc xây dựng. Sao có thể khiến cho lãnh đạo thông cảm được.
Đây là cơ hội khó có được của chúng ta, chúng ta phải nhân cơ hội lãnh đạo xuống dưới đây. Cơ hội này rất tốt nếu không nắm chặt chẳng phải là chúng ta sẽ lãng phí một cơ hội tốt sao?
Lúc này, Cung Chí Quân là người lên tiếng đầu tiên trong phòng họp. Bởi vì, Diệp Phàm đã dùng ánh mắt để cổ vũ anh ta.
- Đương nhiên là cơ hội khó có được. Tuy nhiên, nếu như so sánh với sự an toàn của lãnh đạo, có phải chúng ta đã quá vì lợi ích của riêng mình. Hơn nữa, không để ý đến sự an toàn của lãnh đạo, đây quả là một sai lầm lớn.
Dương Chí Thăng vừa thấy Cung Chí Quân lên tiếng, nghĩ đến ngày trước người này đã khiến cho mình bị bẽ mặt, nhất thời tức giận, nói những lời châm chọc.
- Sai lầm, Bí thư Dương, đó không thể nói là sai lầm được.
Lập tức Cung Chí Quân lên tiếng, tính cách của người này cũng có chút giống với Cung Khai Hà, mạnh mẽ và cương quyết.
- Đồng chí Chí Quân, tôi nói sai sao? Chẳng lẽ anh không hiểu được tầm quan trọng trong việc giữ an toàn của lãnh đạo sao?
Đã không có sự an toàn thì thành tích cũng chỉ là vô nghĩa. Không cần nói nữa, chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ, những người ngồi ở đây, chắc chắn không thể ổn được.
Toàn bộ sẽ kết thúc. Trách nhiệm này rất nghiêm trọng, chúng ta đều không thể đứng dậy nổi.
Dương Chí Thăng hừ lạnh nói.
Những lời nói của thằng này khiến cho những người ngồi ở đây đồng tình, bọn An Bình Phong, Chiêm Hữu Quang, Triệu Hướng Vân đương nhiên đều muốn sự chắc chắn. Không ai muốn mạo hiểm.
- Rất nghiêm trọng sao Bí thư Dương, có một số việc chỉ cần làm tốt mọi mặt, hoàn toàn có thể ngăn chặn được thôi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ngăn chặn, ngăn chặn như thế nào, đồng chí Vân Lượng, anh nói cho mọi người nghe một chút đi?
Triệu Hướng Vân hừ nói.
- Tôi chỉ nói đến khía cạnh chính, cụ thể như nào là do các đồng chí trong cơ quan công an sẽ làm. Hơn nữa, không phải mỗi lần lãnh đạo xuống dưới thăm quan đều phải giải phóng hết có phải không? Giống như hàng ngàn người xếp hàng trên đường phố đón chào thì thế nào? Hàng nghìn người, so với việc chúng ta xây dựng còn nhiều hơn lắm.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Anh có biết phải sử dụng bao nhiêu cảnh lực không? Trường hợp như vậy phải sử dụng tới hơn vạn cảnh lực.
Vài người dân sẽ phải có một nhân viên công an. Hơn nữa, mười vạn người đến đây, chắc chắn đều là người của các cơ quan đơn vị, nên hiểu rõ.
Mà việc này của chúng ta không giống với việc di dời hai thành phố đê phát triển du dịch núi Thiên Thông, hơn nữa, hai thành phố vì tranh thủ xin công trình trọng điểm và đã bắt đầu áp dụng kỹ thuật cơ bản và các công trình dân sinh khác. Hiện tại công nhân xây dựng quy hoạch Hoành Không không dưới mấy vạn người. Cộng với người ở các ngành công nghiệp khác, ví dụ như vật liệu thép, ví dụ như làm hệ thống nước, trộn xi măng, cộng thêm với những nghề này, phỏng chừng không dưới mười vạn người.
Cùng với cư dân của thị trấn Hoành Không, có thể lên tới gần hai mươi vạn người. Người nhiều như vậy, sẽ rất phức tạp.
Người ta dùng mười vạn người xếp hàng trên đường phố để chào đón đều đã sắp xếp trước, còn hai mươi vạn người của chúng ta là một mớ hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Đây là nơi không an toàn cho việc ẩn náu. Lấy ví dụ vụ án phá hoại thời gian trước, lúc đó hàng trăm thiết bị bị đập tan.
Ai làm vậy, đó là tổ chức có âm mưu muốn phá hỏng hoạt động. Việc như vậy có thể xảy ra thì chuyện gì không thể xảy ra chứ.
Không thể đoán được trước tình hình. Cho nên, chẳng những phải ngừng sản xuất. Hơn nữa, còn phải nghỉ định kỳ. Cho toàn bộ công nhân trở về.
Sau đó cử một loạt các nhân viên an ninh vũ trang đến công trường xây dựng để giải phóng. Hễ ở đâu có rủi ro trong an ninh đều cần được rửa sạch.
Chúng ta tuyệt đối không thể để sai sót nhầm lẫn mới được.
Tân bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Hạng Nam Mâu Ứng Khải nói.
- Hơn nữa, ngay cả dân cư trong thị trấn Hoành Không cũng phải nghĩ biện pháp để bọn họ đi ra ngoài vài ngày. Ví dụ như, những kẻ gây rối trong thị trấn, đang chờ để được phóng thích. Mặc dù những người này có thể tạo ra mối đe dối đối với an ninh, nhưng để người ta nhìn thấy cũng rất khó coi. Họ quay đầu lại sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng quy hoạch Hoành Không.
Dương Chí Thăng ngó đầu lên để nhìn, dũng cảm đối đầu với gian ác.
- Ha hả, vậy thị trấn Hoành Không của chúng ta sẽ trở thành một thị trấn chết, một thị trấn mà. Vậy việc xây dựng quy hoạch Hoành Không từ đâu đến?
Đã không có quy hoạch Hoành Không tại sao lại xin là hạng mục công trình trọng điểm của quốc gia? Không cẩn thận sẽ làm bừa bãi, trông gà hóa quốc thì thật là buồn cười.
Để lãnh đạo đến xem một thành phố chết, trong lòng lãnh đạo sẽ thế nào, một chút cảnh tượng phát triển cũng không có, sẽ trở thành một thành phố ma.
Quy hoạch Hoành Không thật là náo nhiệt, đây là một công trình trọng điểm, thì phải thể hiện là công trình trọng điểm.
Cho nên, để hoàn thành, chúng ta phải chấp nhận rủi ro. Đương nhiên, việc giữ an toàn cũng phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể để xảy ra một sai sót nào.
Thái độ của Diệp Phàm kiên quyết.
- Ừ, Bí thư Diệp nói cũng có lý. Chúng ta đang làm gì, chúng ta gần đến giai đoạn để xin hai người tiến hành.
Lãnh đạo xuống đây là việc đại sự, đối với người của Hoành Không chúng ta cũng là một cơ hội trọng đại. Đương nhiên, làm gì cũng phải có sự mạo hiểm, hơn nữa sự mạo hiểm trong việc này thật là lớn.
Tôi nghĩ, hiện tại chúng ta không nên nói về vấn đề giải phóng, mà làm thế nào để giảm được nguy cơ.
Bao Nghị vừa thấy thái độ của Diệp Phàm như thế, lập tức thay đổi chiều hướng, cho dù nói như thế nào, cũng phải cùng suy nghĩ với Diệp Phàm.
- Cục trưởng Bao, lần này lãnh đạo xuống đây anh sẽ là tổng phụ trách công tác an ninh bảo vệ. Anh nói xem phải làm thế nào để giảm thiểu nguy hiểm? Nếu như không có phương án tốt, việc giải phóng là phải làm.
Tuy nói Triệu Hướng Vân không có phản bác trực tiếp đề nghị của Diệp Phàm, nhưng chỉ thay đổi cách phản bác.
- Tăng cường cảnh sát, đi theo các nhân vật quan trọng. Quy hoạch Hoành Không của chúng ta là liên quan đến cả hai tỉnh Thiên Vân và Điền Nam.
Cho nê, chắc chắc cảnh sát của hai tỉnh phải cùng nhau làm. Huống chi, hiện tại đều có các đồng chí lãnh đạo hai tỉnh ngồi ở đây.
Để dễ xử lý, có thể sẽ điều động lực lượng vũ trang, chỉ còn mấy ngày nữa thôi. Tất cả mọi chi phí tập đoàn Hoành Không sẽ bỏ ra.
Mà lúc đầu lãnh đạo xuống đây là muốn tuần tra hai tỉnh. Nếu hai tỉnh cũng không có sắp xếp nhân viên đi theo, lãnh đạo chỉ đến tập đoàn Hoành Không chúng tôi tuần tra thôi.
Hai tỉnh đều trang bị các biện pháp an toàn, chúng tôi ở đây chỉ tăng cường thôi.
Như vậy làm việc sẽ tốt hơn. Hơn nữa, có thể tìm sự giúp đỡ của đơn vị đồn trú, sẽ phái một ít binh lính duy trì ở đây cũng được.
Bao Nghị nói.
- Đương nhiên đề nghị này tốt, tuy nhiên, muốn không có sai sót nhầm lẫn, không ai dám cam đoan cả.
AN Bình Phong có chút do dực liếc mắt nhìn Chiêm Hữu Quang một cái.
Chiêm Hữu Quang cũng gật đầu nói,
- Nhìn về góc độ an toàn đương nhiên việc giải phóng là tốt nhất. Tuy nhiên, chúng ta mời lãnh đạo đến đây không thể giải phóng được.
Nếu không chúng ta có thể giải phóng một phần, vẫn có cảnh xây dựng nhộn nhịp là được. Lãnh đạo xuống đây là một cơ hội tốt như vậy chúng ta còn có thể làm gì.
Tuy nhiên, việc an toàn là một việc rất khó làm.
Chiêm Hữu Quang dường như nói những lời vô nghĩa, hai bên đều nói, không có một câu chính xác nào. Bởi vì, trách nhiệm là rất lớn, cho nên không ai dam đánh nhịp cả.
Nếu nhấn mạnh vào việc giải phóng, khi áp dụng gặp thất bại trách nhiệm chẳng phải sẽ đánh vào đầu anh. Nếu như không rõ ràng, đến lúc đó xảy ra vấn đề về sự an toàn trách nhiệm sẽ lớn hơn. Cho nên, các đồng chí ngồi ở đây đều có tâm lý như vậy.
- Việc an toàn vẫn là quan trọng, tôi nói qua, nếu như có sơ suất trong việc bảo vệ mọi cố gắn của chúng ta đều trở nên vô ích, hơn nữa, trách nhiệm quá nặng nề, chúng ta không thể gánh được.
Dương Chí Thăng muốn làm chuyện này.