Chu Tiểu Hồng giống như đang giả ngu, không ngờ chỉ vào chiếc ghế xoay đối diện dùng cho hạ cấp khi vào phòng bàn chuyện bảo Diệp Phàm ngồi. Địa vị đảo ngược toàn bộ, giống như văn phòng này là của cô ta, Diệp Phàm chính là khách.
- Rất xin lỗi tổng giám đốc Chu, mời cô ngồi vào đây.
Diệp Phàm không chịu đựng nữa, phát giận gõ vào thân ghế nói.
- Hừ, Cục trưởng Diệp, bản thân là tổ trưởng tổ trưng đất giải phóng mặt bằng, dự án cầu của sườn núi Nguyệt Nha loan đã đình công gần nửa năm rồi, các ngài thì một chút hành động cũng không có?
Nếu cứ kéo dài như vậy công ty chúng tôi phỏng chừng bị các ngài kéo đến lỗ vốn mất, công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa chúng tôi cũng đã nhiều lần đi tìm ban Điều hành của quốc lộ Thiên Tường.
Họ nói việc này do phó chỉ huy Diệp phụ trách, bọn họ ai cũng thoái thác, tôi nghĩ, chúng ta không tất yếu phải kiện cáo lên toà án chứ?
Chu Tiểu Hồng lớn tiếng doạ người, chuyển đề tài câu chuyện.
Cặp mông của cô này lắc lư trên chiếc ngai vàng của Diệp Phàm không chịu xuống. Hơn nữa, còn lấy dự án cầu sườn núi Nguyệt Nha loan làm lý do, mạnh mẽ, cứng rắn áp chế họ Diệp.
Diệp Phàm thấy cô nàng không chuyển tư thế ngồi, căn bản cũng không thèm để ý tới cô, mở cửa căn phòng nhỏ đi vào, vừa vào tới liền ngã chỏng vó trông rất bất nhã, nằm trên giường giả ngủ.
- Ngài... làm vậy có ý gì?
Chu Tiểu Hồng tức giận đứng lên, đi theo mở cửa nhìn vào trong thấy Diệp Phàm đang ở tư thế ngủ thì mặt hơi hơi đỏ.
Bởi vì tư thế Diệp Phàm nằm, phần chân đưa ra đối diện với cô, tuy nói ăn mặc đầy đủ, nhưng nhìn cũng thấy kỳ kỳ, cho nên mặc dù Chu Tiểu Hồng có ngạo khí mấy cũng chưa từng rơi vào thế trận như vậy, vậy là không dám đẩy cửa đi vào.
Người phụ nữ này đứng ở ngoài cửa một hồi thấy Diệp Phàm không có động tĩnh gì, không kìm nổi liền hừ nói:
- Cục trưởng Diệp, ngài có thái độ gì thế này, tôi sẽ phản ánh lên cấp trên của ngài về hành vi khó chấp nhận này.
- Cục trưởng Diệp là ai chứ? Tôi nên gọi cô là cục trưởng Chu mới đúng.
Diệp Phàm nằm trên giường duỗi người hừ nói.
- Ngài nói lời này có ý gì?
Chu Tiểu Hồng có chút mơ hồ.
- Vừa rồi người ngồi trên ghế cục trưởng không phải là tôi.
Diệp Phàm mắt mở mắt nhắm, nói.
- Ngài...
Chu Tiểu Hồng bị nghẹn, mặt đỏ rần. Đột nhiên dậm chân, hừ nói:
- Chúng tôi sẽ chờ xem, Chu Tiểu Hồng tôi không tin ở Đức Bình này không có chỗ để nói rõ lí lẽ.
- Tùy cô.
Diệp Phàm cực ghét loại phụ nữ không có bản lĩnh chỉ biết tìm chỗ dựa phía sau.
Hơn nữa, vừa rồi khi có cơ hội tốt cùng Tống Trinh Dao lại bị quấy rầy, trong đầu còn tức, hơi đâu mà quản cô ả có thân thích với Chủ tịch tỉnh hay không.
Hơn nữa, trường hợp này Diệp Phàm gặp qua nhiều rồi, đã không còn là loại người vừa nghe nói có cán bộ cấp tỉnh sờ gáy liền sợ xanh mặt.
- Cộp, cộp, cộp….
Tiếng giày cao gót của Chu Tiểu Hồng càng đi càng xa, nghe rất vội vàng.
Diệp Phàm liền gọi điện thoại, mới biết Trinh Dao đã về Thủy Châu, tức giận đến mức thằng nhãi này quăng luôn chén trà, gạt tàn thuốc xuống đất mới thấy hạ được chút lửa.
Nhưng một giờ đồng hồ trôi qua.
Trang Thế Thành gọi điện thoại đến, hỏi:
- Tiểu Diệp, rốt cuộc sao lại trở về, đây là thái độ công tác gì?
- Bí thư Trang, thái độ công tác của tôi rất đoan chính.
Diệp Phàm cãi lại nói.
- Còn nói đoan chính, còn có mặt mũi để nói sao, công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa của người ta sắp bị tổ trưng đất của các người kéo dài dự án cầu ở sườn Nguyệt Nha loan hại chết rồi, cậu còn có mặt mũi nói thái độ công tác đoan chính. Huống chi, người ta là tổng giám đốc Chu đích thân tới tìm cậu, cậu là cán bộ đảng, sao có thể biểu hiện như gã lưu manh thế kia, ngay trước mặt phụ nữ không ngờ dám đùa giỡn thế này?
Trang Thế Thành giọng điệu rất nặng, hiển nhiên là đang tức giận.
Kì thực Trang Thế Thành cũng đang trút khí, gần đây dự án Nguyệt Nha loan bị kéo dài, Trang Thế Thành cho rằng Diệp Phàm vẫn chưa chịu dốc hết toàn lực.
Ông ta cho rằng Diệp Phàm hoàn toàn có thể đi tìm Phượng Khuynh Thành của Phượng gia nhờ ra mặt, tên nhóc này lại không đi tìm, cho nên, Trang Thế Thành cũng muốn nhân cơ hội này gõ đầu hắn một vài cái, buộc hắn xuất ngựa tìm người giải quyết.
- Đùa giỡn như lưu manh, ai nói thế, tôi tự khẳng định mình là chính nhân quân tử.
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn, hừ nói.
- Cậu còn dám nói, lên giường nằm ngay trước mặt người ta còn không nhận là hành vi của lưu manh thì là cái gì?
Trang Thế Thành mắng.
- Bí thư Trang, nếu tổng giám đốc Chu nói như vậy thì chuyện của cô ta tôi sẽ không đi làm. Vừa rồi, tổng giám đốc Chu chạy đến văn phòng tôi, nghe thư ký Lưu nói thiếu chút nữa phá hủy văn phòng tôi rồi.
Còn ngồi lên ghế của tôi trong văn phòng. Muốn đàm phán, được thôi, tôi cuối cùng nên ngồi vào đúng vị trí của bản thân có phải hay không?
Vị trí kia là của tôi. Bí thư Trang ngài cũng biết rằng làm quan sợ nhất là bị người khác ngồi vào chỗ của mình, Diệp Phàm tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ, cũng rất kỵ điều đó, tôi nói có phải hay không?
Lúc đó, tôi mời cô nàng ngồi sang bên kia, cô ta vờ như không nghe thấy, tôi lại nhắc nhở cô ta ngồi qua bên này một lần nữa, người phụ nữ này, không ngờ quá cậy thế kinh người, lời vừa ra khỏi cửa miệng là đòi ra toà án kiện tụng.
Đó là kiểu phụ nữ gì thế. Nếu cái ghế cục trưởng cục Xây dựng cô ta đã ngồi, tôi đây đâu phải là cục trưởng nữa, còn quản cái gì, chuyện đó do chính cô ta đi xử lý là được rồi.
Diệp Phàm trút khí nói.
- Ra là vậy, cậu nói thật?
Trang Thế Thành giọng điệu hòa nhã hơn rất nhiều, nghĩ đến thân phận của Chu Tiểu Hồng, phỏng chừng người phụ nữ này sẽ làm thế thật.
Bởi vì, ngay tại phòng làm việc của mình mà người phụ nữ này cũng vẫn có thái độ cao ngạo như thế, tuy nói vẫn chưa dám ngồi vào ghế của mình, nhưng trong lòng Trang Thế Thành vẫn thấy khó chịu, chỉ có điều lão Trang đa mưu túc trí, suy nghĩ cho chuyện lớn hơn nên che dấu thật sâu vào bên trong mà thôi.
- Tôi nào dám nói dối, ngài phải biết rằng, Bí thư Tỉnh ủy Quách trước kia khi gặp tôi còn phải khách khí vài phần, bản thân Phó thủ tướng Yến ở Bắc Kinh thái độ khi muốn gặp tôi cũng tốt hơn thế này. Không thể tưởng được cô nàng Chu Tiểu Hồng, chỉ là Chủ tịch của một công ty xây dựng mà thái độ quá ức hiếp người. Không xem tôi ra gì, nếu cô ta đã thế thì tôi cần gì phải khách khí?
Diệp Phàm có chút phẫn nộ, đương nhiên đó chỉ là giả vờ.
- Tiểu Diệp, có chút chuyện bực rồi thì thôi, tôi thấy việc này nên cho qua đi, cậu gọi điện nói với tổng giám đốc Chu vài lời, rồi đi làm việc đi.
Làm quan, phải chịu tức tối, trên chịu sự bực tức của lãnh, dưới chịu của dân chúng, cấp dưới của cậu có khi cũng bị cậu làm cho tức tối đó thôi.
Kỳ thật, sống một đời, đều phải chịu cảnh như thế cả. Cậu thấy Chủ tịch nước có thoải mái không? Khẳng định là không thoải mái, họ cũng bị tức tối như thế thôi.
Thống trị Quốc gia không tốt sẽ bị dân chúng chửi, tiền lương không có để phát nhân viên công vụ sẽ chửi, làm người, ai cũng có cái khó... Cậu phải tránh không bị hồ đồ mới được.
Trang Thế Thành biết bối cảnh của Chu Tiểu Hồng, cho nên thành thực khuyên bảo Diệp Phàm phải kiên nhẫn.
- Bí thư Trang, ngài là đại bí thư, trí tuệ rộng lớn và thâm sâu như biển, tôi chỉ là một cục trưởng nhỏ bé, sự hống hách của tổng giám đốc Chu tôi không nhịn nổi, còn muốn tôi nói vài câu hay ho, chuyện này đừng trách tôi không nể mặt mũi ngài, không thương lượng với cô ả.
Diệp Phàm kiên cường nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thực sự không nói?
Trang Thế Thành giọng điệu trở nên nghiêm khắc.
- Trừ phi cô ta nói lời hay ho xin lỗi tôi, bằng không, không có gì đàm phán cả.
Tính xấu của Diệp Phàm nổi lên.
- Tên nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi có phải hay không? Nghe rõ lời bố mày, lập tức đi nói chuyện với tổng giám đốc Chu.
Trang Thế Thành tức giận, văng lời thô tục ra.
Kỳ thật, Trang Thế Thành cũng vì tốt cho Diệp Phàm, không muốn hắn trong lúc vô ý đắc tội với Chủ tịch tỉnh Phí, người mới chuyển đến Nam Phúc.
Một khi bị Chủ tịch tỉnh điểm danh thì chung quy không phải là chuyện tốt gì. Mặc dù là Diệp Phàm có Phượng lão ủng hộ, nhưng cũng bất lợi cho sự phát triển của hắn, kết quả phỏng chừng sẽ bị lão Phượng trách tội mình không chiếu cố Diệp Phàm.
- Bí thư Trang, ngài cứ bức ép thế này cùng lắm thì tôi mặc kệ không làm. Tôi trở về tỉnh, tin rằng chú Tề sẽ dành cho tôi vị trí tốt.
Diệp Phàm vãi ra những lời này khiến Trang Thế Thành nghe xong hết chỗ để nói.
Trầm mặc thật lâu trong điện thoại, mới thở dài, nói
- Tiểu Diệp, cậu cho rằng năng lực của Phó bí thư Tề có thể chống trời sao, bên trên không phải còn có Chủ tịch tỉnh Phí mới chuyển tới sao, còn có Bí thư Quách, chỉ năng lực của Phó bí thư Cố thôi so với Phó bí thư Tề cũng lớn hơn rất nhiều rồi. Đừng có một khi đầu óc nóng lên thì sanh ngớ ngẩn, ả Chu Tiểu Hồng kia chính là cháu gái ruột của Chủ tịch tỉnh Phí. Hay là như vậy, tối nay chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm.
Trang Thế Thành tính toán không tồi, thậm chí rất tận tình khuyên bảo.
- Bí thư Trang, không phải Diệp Phàm tôi cứng đầu muốn đắc tội với Chủ tịch tỉnh Phí mới tới, chỉ có điều Chu Tiểu Hồng rất đáng giận. Chuyện dự án Nguyệt Nha loan tôi đã giải quyết, hơn nữa, chúng ta còn thu hoạch không nhỏ.
Diệp Phàm diễn giải nói.
- Cái gì? Giải quyết, giải quyết như thế nào, Tiểu Diệp, cậu nói ra xem.
Trong lòng Trang Thế Thành vui như mở cờ, tạm thời quên hẳn Chu Tiểu Hồng.
- Là sư trưởng Tào Thiên Hạ bên sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh tự mình gọi điện thoại, phỏng chừng ngày mai có thể sẽ đến sân huấn luyện quân sự sườn núi Nguyệt Nha ký hợp đồng chuyển nhượng, sư trưởng Tào đã tới Thủy Châu rồi.
Hơn nữa, khi đó tôi đề nghị với Tào sư trưởng viết hẳn phí chuyển nhượng vào, là năm triệu. Chỉ có điều khoản tiền này không cần chúng ta chi trả, sư trưởng Tào nói đây chỉ là một cái cớ.
Tôi nghĩ, chúng ta thật ra có thể lợi dụng năm triệu này tìm đến ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường kiếm chút tiền. Bởi vì trưng dụng căn cứ quân sự sườn núi Nguyệt Nha cũng là dùng vào mục đích xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Cho nên, phí chuyển nhượng trưng dụng đương nhiên do ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường chi ra. Không nhất định đòi cho bằng được năm triệu, nhưng đòi hai triệu thôi cũng được, coi như không tồi rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tên nhóc thông minh, cậu dùng chiêu gì đi thuyết phục sư trưởng Tào thế, người nhà họ Tào đâu có dễ nói chuyện.
Vẻ mặt Trang Thế Thành đầy kinh ngạc.
- Ha hả...
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng không nói gì thêm, Trang Thế Thành cũng không hỏi lại, ai cũng có bí mật. Tuy nhiên, Trang Thế Thành vẫn có chút kinh ngạc với năng lực của Tiểu Diệp.
- Ừ, nếu đã nói đều xử lý thỏa đáng cả, tin rằng tổng giám đốc Chu nghe xong cũng sẽ mừng rỡ, hẳn sẽ không đi so đo thêm gì nữa, cũng tốt, cũng tốt.
Trang Thế Thành suy nghĩ xong cũng thấy yên tâm.
- Cài này thì không chắc, Bí thư Trang, ngài có thể chuyển lời với tổng giám đốc Chu, nếu thái độ của cô ta không thay đổi, thì chuyện chuyển nhượng kia phỏng chừng tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi là có thể hủy bỏ rồi. Bảo tổng giám đốc Chu tự mình suy nghĩ, muốn lên toà án thì Diệp Phàm tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ sẳn lòng hầu.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Được, tôi sẽ nhắc nhở tổng giám đốc Chu, tuy nhiên, Tiểu Diệp, cậu cũng đừng làm quá. Dù sao, Chủ tịch tỉnh Phí cũng không vừa, không tất yếu phải đắc tội ông ta.
Trang Thế Thành thận trọng giải thích nói.
- Bí thư Trang, còn có một tin tức tốt, Bộ trưởng bộ Tài chính Tào Quốc Khánh đồng ý trợ giúp thôn Đại Vũ chúng ta, phỏng chừng sẽ cấp ba mươi triệu cho Ủy ban Kiến thiết thôn Đại Vũ chúng ta. Tuy nhiên, đến lúc đó khoản tiền này có thể hay không, ha hả...
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, đương nhiên là hắn muốn nắm trong tay ba mươi triệu kia rồi.
Cái này, trong đầu Trang Thế Thành vừa thoáng qua cũng đã hiểu, cười nói:
- Tính toán không tồi, đến lúc đó sẽ xem lại.
- Tiền... tiền đó do tôi kiếm về mà Bí thư Trang?
Đồng chí Tiểu Diệp thiếu chút nữa rống lên.