Trương Lăng Nguyên tức giận đến mức môi run run, cầm điện thoại ra gọi.
-Hừ! Có tác dụng sao? Vương Văn là thư ký của anh mà?
Câu nói của Vu Tây Dương quả thực thâm độc, ý là nguyên thư ký của Trương Lăng Nguyên anh mà không theo anh thì còn theo ai. Lời này đến tên ngốc còn hiểu được, tức là Trương Lăng Nguyên anh đang thông đồng để nói dối rồi.
-Anh… Vu Tây Dương, anh ép người quá đáng rồi đấy…
Trương Lăng Nguyên cuối cùng không kìm nổi, chỉ vào Vu Tây Dương hét lên.
-Trương Lăng Nguyên, tôi hy vọng anh chú ý giữ mồn, Vu Tây Dương tôi tốt xấu gì cũng là lãnh đạo của anh. Là Ủy viên thường vụ thành ủy, thái độ này của anh, chẳng ra làm sao đâu.
Vu Tây Dương hung hăng, chỉ vào Trương Lăng Nguyên phê bình, khuôn mặt đặc biệt nghiêm khắc.
-Cái …rắm!
Trương Lăng Nguyên thốt ra hai tiếng, toàn thân đột nhiên run lên, mặt càng ngày càng đen, thịch một tiếng đã ngã nhào xuống đất, xem ra là tức giận đến mức ngất xỉu rồi. Diệp Phàm vội bước lên đỡ Trương Lăng Nguyên. Nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất, đưa tay điểm chi cho ông ta, bên kia sớm đã có vài người đi gọi xe cứu thương rồi.
Mấy phút sau, Trương Lăng Nguyên mở mắt, chưa kịp nói gì thì Diệp Phàm dã mở miệng, nói:
-Đồng chí Lăng Nguyên, ông không cần phải nói gì cả, tôi tin những gì ông nói là sự thật.
-Diệp… bí thư Diệp…Trương Lăng Nguyên tôi thực sự không có nửa câu lừa dối, tôi mà nói dối thì Thiên Lôi sẽ giáng sét xuống đầu, tuyệt tử tuyệt tôn!
Trương Lăng Nguyên giọng khàn khàn hét lên, ngay cả những câu thô tục cũng mắng ra.
-Đưa đi bệnh viện đi.
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Chu nhíu hạ mày, hừ nói.
-Ông cứ nghỉ ngơi đi, tối tôi tới thăm ông.
Diệp Phàm vỗ vỗ tay Trương Lăng Nguyên, ra hiệu cho bác sĩ đưa người vào xe cứu thương. Xe vừa phóng đi:
-Trời đất chứng giám, tôi không nói dối.
Giọng của Trương Lăng Nguyên không ngờ vang ra từ xe cứu thương, thực sự là giọng rất lớn.
-Tôi hy vọng đồng chí Bí thư Diệp trở về nói lại với một số đồng chí, phải chú ý đến cách nói chuyện, là một cán bộ Đảng, làm sao có thể tức lên là mắng người như vậy chứ! Đây đang trong lúc làm việc, đang vì nhân dân phục vụ, chứ có phải chỗ cho lưu manh chửi đổng đâu!
Vu Tây Dương muốn thêm dầu vào lửa. Gã quyết làm cho Diệp Phàm nhục nhã đến mức té xỉu chứ tuyệt không chịu thu binh.
-Hừ, tôi hy vọng một số đồng chí lãnh đạo cũng nên chú ý cách nói chuyện. Diệp Phàm tôi tốt xấu gì cũng là Phó bí thư thành ủy, tính ra cũng là lãnh đạo của anh đấy, anh dùng giọng điệu giáo huấn nói chuyện với tôi là có ý gì? Thật chẳng ra làm sao cả, tư tưởng của anh đúng là không ra làm sao. Tối về hãy cân nhắc cho kỹ thái độ của anh đối với lãnh đạo hôm nay xem có vấn đề gì không. Vừa nãy anh cũng có nói rồi. Thái độ có vấn đề thì anh phải biết sửa đổi cho tốt, bằng không, anh thật đáng xấu hổ khi là một Đảng viên.
Diệp Phàm nghiêm mặt, giáo huấn Vu Tây Dương. Cái này là dùng cỏ tấn công khiên.
Vu Tây Dương mặt lập tức đỏ bừng, đang định cãi lại, Chủ tịch tỉnh Yến hừ nói:
-Được rồi, nói đến mấy chuyện vô dụng này làm gì? Nếu như hồ Ngọc Tuyền đã xảy ra hiện tượng ô nhiễm, giải quyết vấn đề mới là mấu chốt. Oán trời trách người có tác dụng gì sao? Làm một cán bộ, là công bộc của nhân dân, phải dùng hành động thực tế để nhân dân nhìn thấy được cán bộ Đảng chính là cán bộ của Đảng. Chơi những trò gian dối là không được, sau này chú ý một chút, không được có lần sau nữa đâu.
-Như vậy đi, ô nhiễm thì cần phải dùng tiền. Nếu như khu Hồng Liên đã tạo nên ô nhiễm nhất định cho khu Đông Hồ, vậy thì phải chịu trách nhiệm trị ô cho tốt. Tỉnh ủy không phải đã cấp cho khu Hồng Liên các anh 500 triệu sao, vừa hay 200 triệu cuối cùng còn đang nằm ở Cục tài chính thành phố Thủy Châu. Vậy thì chia 100 triệu cho khu Đông Hồ làm tiền bồi thường ô nhiễm đi.
Phó chủ tịch thành phố Chu chỉnh lại giọng điệu.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng hiểu rõ, hóa ra là Phó chủ tịch thành phố Chu vẫn dõi theo khoản tiền của mình. Thằng nhãi này căn bản chỉ tìm lý do để cắt xén thôi. Chắc hẳn khoản tiền 100 triệu cấp cho khu Đông Hồ thành phố sẽ giữ lại một nửa, Vu Tây Dương tuyệt không dám đánh nửa cái rắm rồi.
Tính toán hay lắm.
-Cái đó… cũng được.
Vu Tây Dương giả bộ không cam lòng gật gật đầu, kỳ thực thằng nhãi này trong bụng đã nở hoa rồi.
-Tôi không đồng ý, mặc dù là phải xử lý ô nhiễm, nhưng cũng không cần dùng đến 100 triệu. 10 triệu được không Phó chủ tịch thành phố Chu.
Diệp Phàm hừ nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chu Sâm Mộc vừa nghe cảm giác như quyền uy của mình đang bị khiêu chiến. Trước mặt Chủ tịch tỉnh Yến và nhiều cán bộ sở tỉnh như vậy, bộ mặt già nua của mình sao có thể hạ giá được, thằng nhãi này nghiêm mặt hừ nói:
-Đồng chí Diệp Phàm. Đầu tiên là do các anh sai trước.
Khu Đông Hồ tôn trọng lãnh đạo không bắt anh nhận lỗi là đã nể mặt Phó bí thư thành ủy thành phố Thủy Châu của anh rồi. Không ngờ anh còn không biết mình sai ở đâu, là cán bộ Đảng, anh có tư tưởng cao cao tại thượng như vậy là không được.
Liêm Pha của Triệu quốc là Đại tướng quân. Vậy mà người ta còn dám chịu đòn nhận tội, đồng chí Diệp Phàm anh là cán bộ Đảng, cũng phải ghi nhớ cho kỹ tư tưởng một lòng phục vụ nhân dân.
Khu Hồng Liên là do anh quản, khu Đông Hồ theo lý cũng là khu cấp dưới của anh, bởi vì anh là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu.
Anh có tư tưởng tiểu tập thể nghiêm trọng. Đối với việc trị ô mà nói, 100 triệu nào đã thấm vào đâu.
Nếu anh đã nói như vậy, tôi đây cũng hỏi đồng chí Tây Dương, anh nói xem, đối với những ô nhiễm khu Hồng Liên đã tạo cho khu Đông Hồ các anh thì cần bao nhiêu tiền mới có thể giải quyết được hết?
Vu Tây Dương vừa nghe, lập tức tỉnh táo đầu óc, cố ý ngẫm nghĩ một chút mới nói:
-Không có 300 triệu thì không thể làm được. Hồ Ngọc Tuyền là hồ nước cách xa sông Ngọc Diệp nhất, ô nhiễm còn nhiều đến thế, những hồ nhỏ khác trong khu ô nhiễm thế nào tôi cũng chẳng dám tưởng tượng. 300 triệu tôi cũng không dám đòi khu Hồng Liên phải bỏ ra hết, chúng ta đều là khu anh em, bản thân chúng tôi cũng bỏ ra 100 triệu. Vì là khu anh em, cho nên chúng tôi cũng không sá gì. Về phần còn lại, hy vọng khu Hồng Liên có thể chia sẻ hai trăm triệu.
-Có nghe không đồng chí Diệp Phàm.
Phó chủ tịch thành phố Chu nghiêm mặt hừ nói, không đợi Diệp Phàm mở miệng đã nói:
-Quyết định vậy đi, 200 triệu!
-Tôi kiên quyết phản đối! Khu Đông Hồ đang chơi trò xảo trá!
Diệp Phàm mặt mày tức giận hừ nói.
-Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh phục tùng quyết định của tổ chức.
Nét mặt già nua của Chu Sâm Mộc dài ra, sắp thành mặt lừa rồi.
-Cái gì có lý tôi mới phục tùng được, chuyện vô lý như vậy tôi quyết không phục tung. Trong Đảng phải chú ý đến dân chủ, dân chủ và tập trung tương đối nhau. Không thể chỉ cần tập trung mà không cần dân chủ, đây chính là sai lầm. Tôi muốn nhắc nhở đồng chí Sâm Mộc một chút.
Thái độ Diệp Phàm cứng rắn.
-Tốt lắm, vừa hay bộ máy Ủy viên thường vụ thành phố Thủy Châu chúng ta đều ở đây, chỉ trừ đồng chí Lô Vĩ, những người khác đều đã có mặt. Chu Sâm Mộc tôi hôm nay sẽ chủ trì một hội nghị ngắn, để quyết định việc này.
Chu Sâm Mộc nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc nói,
-Tình hình vừa nãy các đồng chí Ủy viên thường vụ đều đã nghe rồi. Tôi cũng không dài dòng nữa. Khu Hồng Liên và khu Đông Hồ đều là khu cấp dưới của Thủy Châu, bộ máy chúng ta có quyền lực và nghĩa vụ giúp bọn họ giải quyết tranh cãi. Như vậy đi, đồng chí nào đồng ý Khu Hồng Liên bồi thường cho khu Đông Hồ 200 triệu xin mời giơ tay?
Nói đến đây, Chu Sâm Mộc giả bộ nhìn Chủ tịch tỉnh Yến, nói:
-Chủ tịch tỉnh Yến, ngài thấy xử lý như vậy có được không?
-Chuyện này là chuyện nội bộ của thành ủy Thủy Châu các anh, tôi không có chỉ thị gì hết.
Yến Xuân Lai thản nhiên liếc nhìn mọi người nói, tiếp đó, lại uy nghiêm liếc nhìn mọi người một lần nữa, nói thêm:
-Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra rồi thì phải nghĩ cách mà giải quyết.
Câu nói sau của Yến Xuân Lai mới là câu quan trọng, câu nói này ngầm ám chỉ. Tất cả những Ủy viên thường vụ đứng đây đều là người thông minh, câu nói này của Chủ tịch tỉnh Yến chẳng phải đang đồng ý với đề nghị của Phó chủ tịch thành phố Chu sao? Bằng không thì phải nói giải quyết như thế nào chứ. Nếu không giơ tay, thì chuyện này không thể nào làm được, thế thì vấn đề chẳng thể nào giải quyết. Không giải quyết được thì không phải là có ý kiến đối với Chủ tịch tỉnh Yến sao?
Các Ủy viên thường vụ trong lòng cân nhắc một chút đã hiểu rõ.
Cuối cùng, thành ủy Thủy Châu tổng cộng có 13 Ủy viên thường vụ trừ Đoàn Hải Thiên và Lô Vĩ không có mặt, còn lại 10 Ủy viên thường vụ, ngoại trừ Diệp Phàm và Phí Ngọc bỏ phiếu phản đối, ba người bỏ phiếu trắng, sáu người bỏ phiếu thông qua.
Ba người bỏ phiếu trắng là ba người ủng hộ Đoàn Hải Thiên, tuy nhiên, hôm nay Đoàn Hải Thiên không có ở đây, Chủ tịch tỉnh Yến lại nhìn chằm chằm, những người này ủng hộ Đoàn Hải Thiên chứ không phải ủng hộ cho Diệp Phàm, cho nên, bọn họ bỏ phiếu trắng, chứ không thể ủng hộ Diệp Phàm được.
-Thông qua!
Chu Sâm Mộc hừ lạnh một tiếng, liếc Diệp Phàm một cái, hô lên. Rồi lại nói với thư ký đứng bên cạnh:
-Ghi chép lại, làm thành bản ghi chép chính thức của Hội nghị thường vụ thành ủy chúng ta.
-Mặc kệ thế nào, tôi kiên quyết phản đối. Diệp Phàm tôi sẽ khiếu nại lên tỉnh.
Diệp Phàm nhăn mặt hừ giọng nói.
-Hừ! Anh có quyền đó! Tuy nhiên, là một thành viên trong bộ máy thành ủy, tôi hy vọng anh tôn trọng quyết định của bộ máy. Đây là quyết định của tổ chức, chứ không phải là ý kiến cá nhân.
Chu Sâm Mộc hừ lạnh. Kỳ thực, gã biết, nếu Đoàn Hải Thiên có mặt ở đây thì gã không có khả năng như thế.
Yến Xuân Lai đi tuần tra một vòng, không nói gì thêm, quay về tỉnh.
Còn Vu Tây Dương cũng được Chu Sâm Mộc gọi vào văn phòng.
Chu Sâm Mộc vẻ mặt nghiêm túc, nói:
-Tuy khu Đông Hồ các anh chiếm được cái lý, tuy nhiên, là khu anh em lân cận, giúp đỡ ủng hộ nhau là chuyện nên làm. Diệp Phàm dù sao cũng là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu, anh cũng phải tôn trọng hắn. Là cấp dưới, nói chuyện chú ý câu từ một chút. Hơn nữa, phải lấy phát triển kinh tế làm mục tiêu chung. Tôi làm Chủ tịch của một thành phố, các anh đều giống con của tôi. Đối với ai tôi cũng không thể phê bình quá mức. Diệp Phàm cũng làm việc vì nhân dân khu Hồng Liên, xuất phát điểm cũng là vì việc tốt.
-Sau này tôi sẽ chú ý, lúc đó tôi hơi kích động quá. Có gì trong lòng đều nói ra, chứ tôi rất tôn trọng Bí thư Diệp. Chỉ có điều chuyện này bọn họ cũng hơi quá đáng, làm ô nhiễm khu chúng tôi. Phó chủ tịch thành phố Chu, trên đời này dù sao cũng phải có chỗ để nói lý chứ đúng không ạ? Đặc biệt là Trương Lăng Nguyên, ăn không nói có. Khu Hồng Liên bọn họ làm Vu Tây Dương tôi chẳng thể nào nở nụ cười chào đón được, đúng không ạ? Con người dù sao cũng phải biết twcsgiaanj, không thể người ta tát má trái tôi lại đưa cả má phải ra cho người ta tát được, cho dù Diệp Phàm có là lãnh đạo cũng không thể như thế. Phó chủ tịch thành phố Chu xin thông cảm cho người làm cấp dưới chúng tôi.
Vu Tây Dương thái độ thành khẩn nói.
-Anh xem, gọi anh vào chỉ nhắc nhở thái độ của anh một chút, chứ có làm gì đâu nào. Hơn nữa anh cũng được lợi rồi, còn kêu ca cái gì, sau này nhớ chú ý một chút.
Chu Sâm Mộc nghiêm mặt hừ nói, rồi lại vỗ vỗ bả vai Vu Tây Dương, nói:
-Tây Dương, đôi khi họa từ miệng mà ra. Anh phải chú ý từ ngữ khi nói chuyện. Còn nữa, tuy hôm nay bước đầu đã lấy được khoản tiền 200 triệu. Nhưng, thái độ của Diệp Phàm anh không phải không thấy. Cái mặt đó còn thối hơn tảng đá trong hầm cầu nữa. Dù sao hắn cũng là Phó bí thư thành ủy Thủy Châu, sự sủng ái của Đoàn Hải Thiên đối với hắn anh không phải không biết. Cho nên, chắc hẳn chuyện này còn có sóng gió, đến khi Bí thư Đoạn trở về, chuyện này, haizz…
Mặt của Chu Sâm Mộc nhăn nhó.