Diệp Phàm nói rất chân thành.
- Vậy ý cậu là cậu không giúp việc này đúng không?
Mai Phán Nhi quay đầu lại, hai người mặt đối mặt, miệng Mai Phán Nhi đã sát vào tận mặt Diệp Phàm. Một mùi hương dịu nhẹ tỏa ra, Mai Phán Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, bộ dạng đó có chút tức giận, chút nũng nịu, chút yêu thương.
- Vậy chị nói xem tôi phải giúp thế nào? Gia tộc lớn trong quân đội như Mai gia còn không làm được, một thằng quan cỏn con cấp Phó giám đốc sở như tôi thì có thể làm được gì chứ. Nói thật, một Lữ đoàn trưởng cấp bậc cũng tương đương với tôi rồi, tôi năng lực có hạn. Trước khi có quen anh Thiết, nhưng trước khác giờ khác. Cho dù là anh Thiết thì lẽ nào có thể tác động tới Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải và Quân khu Lam Kinh sao?
Diệp Phàm chua chát lắc đầu, thè lưỡi liếm môi Mai Phán Nhi một cái, coi như xin lỗi.
- Cậu... vô lại.
Mai Phán Nhi giận dữ há miệng cắn, Diệp Phàm vội tránh đi, nếu không có lẽ sẽ bị cắn nát môi, trong lòng thầm nghĩ "phụ nữ đúng là hổ báo".
- Thực ra không phải anh tôi không giúp tí gì, nói thật với cậu, Quân đoàn trưởng tập đoàn quân số 5 Lỗ Thọ Thiên có chút khúc mắc với anh tôi. Hai người họ trước kia còn là chiến hữu, nhưng hồi trước cùng tranh một vị trí, cuối cùng anh tôi chiếm được, cho nên Quân đoàn trưởng Lỗ vẫn luôn có chút oán hận. Việc lần này anh tôi mà ra mặt có khi còn hỏng việc. Hơn nữa, Quân đoàn trưởng Lỗ không cùng phe với Mai gia chúng tôi. Ông ấy cũng có người chống lưng cho, có thể lên đến chức Quân đoàn trưởng, không thể nào không có người ở Quân ủy chống lưng được.
Mai Phán Nhi nói ra hết sự tình.
- Vậy việc này chắc không có hi vọng gì rồi, lẽ nào quan hệ của Mai Công Lượng với Mai gia Lỗ Thọ Thiên không biết hay sao. Nếu đã là Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hỗn hợp, lại do Quân khu Lam Kinh tự xây dựng, Lỗ Thọ Thiên là lãnh đạo trực tiếp, ông ta đương nhiên rất quan tâm, với các ứng cử viên ông ta đương nhiên phải tìm hiểu kỹ. Chỉ tìm hiểu một cái là ra hết, vậy chẳng phải là phí công hay sao.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Không đến nỗi đấy, Lỗ Thọ Thiên có khúc mắc với anh tôi, nhưng đó là chuyện của bọn họ, bình thường thì sẽ không đổ lên đầu đám hậu bối. Là một Quân đoàn trưởng, tôi tin ông ấy là người độ lượng, nếu không cũng không thể lên đến vị trí đó được. Không giống như với ai đó.
Mai Phán Nhi nói đến cuối cùng, "ai đó" đương nhiên là ám chỉ Diệp Phàm.
- Tôi chính là người như vậy đấy, dễ thù dai, cả đời này cũng không sửa được, mà cũng không muốn sửa. Muốn tôi độ lượng, còn lâu. Mà thế thì đã sao chứ?
Diệp Phàm có chút tức giận, véo mạnh một cái.
- Cậu nhẹ thôi, véo hỏng là không còn để véo đâu đấy.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Hừ!
Diệp Phàm lửa giận bốc lên, xoay người lại, bế Mai Phán Nhi lại chiếc ghế xô pha ở góc phòng, hành động rất thô bạo, bục bục mấy cái, cúc áo Mai Phán Nhi đã đứt hết sạch.
- Cậu định làm gì, đây là phòng karaoke, không được làm linh tinh.
Mai Phán Nhi có chút lo sợ, liếc nhìn ra cửa, có lẽ là đang lo lắng có người đột nhiên xông vào thì ngày mai sẽ thành tin sốt của khắp thành phố Phố Hải này.
- Sợ gì, có người đến tôi biểu diễn cho họ xem, mẹ kiếp, hôm nay tôi sẽ làm ngay ở đây, ai dám cản tôi đập vỡ mõm, hừ.
Diệp Phàm như một tên lưu manh, nói toàn lời thô tục, tay vẫn không chịu ngừng.
Chỉ mấy chục giây sau Mai Phán Nhi đã không còn mảnh vải, làn da trắng phau dưới anh đèn hồng vô cùng quyến rũ.
Diệp Phàm xoay người đến chỗ loa, không lâu sau tiếng nhạc DJ vang lớn, trong tiếng nhạc còn có tiếng người thở, tiếng kêu rên, tiếng xô pha két két kêu, tạo thành một thứ âm thanh hỗn tạp. Lúc sau còn có tiếng phụ nữ thổn thức, tiếng đàn ông gầm lên, tất cả kết hợp thành một bản hợp ca mê hồn.
Rất lâu sau.
- Cậu càng ngày càng mạnh mẽ, đúng là không chịu nổi.
Mai Phán Nhi tóc tai rối bời, như con mèo con nằm trong lòng Diệp Phàm.
- Thế nào, thoải mái không, hì hì.
Diệp Phàm có chút đắc ý, cười nói.
- Đừng có mơ, hừ.
Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
- Nhưng đúng là rất thoải mái, mà sao tinh lực của cậu lại tràn trề đến vậy, uống thuốc à?
Nói xong định đứng dậy mặc quần áo, nhưng bị Diệp Phàm kéo lại, hừ nói:
- Mặc gì, trong này không ai dám vào cả, yên tâm đi.
Thầm nghĩ cao thủ của Tổ đặc nhiệm bí mật bảo vệ, còn có ai dám vào nữa chứ. Xem ra kiêm thêm thân phận của Tổ đặc nhiệm cũng không tồi, ít nhất làm việc này rất an toàn. Tổ đặc nhiệm xưa nay cũng thường rất thoải mái trong việc này, chỉ cần không bán bí mật quốc gia, bọn họ đều không quản lý. Nói như sếp Trấn Đông Hải thì đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm đều là anh tài, công việc nguy hiểm, tinh thần căng thẳng, thường xuyên như vậy không có lợi cho công việc. Thỉnh thoảng đi giải trí cũng tốt cho cơ thể, có lợi cho sức khỏe.
- Việc này nếu cậu không có cách thì thôi vậy. Tôi cũng biết việc này rất khó, cho dù là tôi và Diệc Thu cũng không có người quen ở quân đội thành phố Phố Hải này. Ôi, thôi vậy, Công Lượng đành phải đợi vậy. Tôi chỉ cảm thấy có chút áy náy với bố mẹ cậu ta, bọn họ có ơn cứu mạng tôi.
Mai Phán Nhi nói có vẻ rất chân thành.
- Chị giúp cậu ta rất nhiều rồi.
Diệp Phàm nói.
- Nếu không có bố mẹ cậu ta, tôi đã sớm chết rồi, cậu còn có thể hưởng thụ thân thể tôi sao, hừ.
Mai Phán Nhi lườm Diệp Phàm một cái, dáng vẻ yêu kiều khiến Diệp Phàm không khỏi mềm lòng, nói:
- Thôi vậy, để tôi thử xem, nhưng hi vọng không lớn lắm.
- Thật sao, tôi biết cậu sẽ không chịu khoanh tay đứng nhìn mà, để người phụ nữ của cậu ra ngoài cầu xin người ta, nhỡ bị người ta chiếm tiện nghi thì cậu sẽ thiệt to, ha ha ha…
Mai Phán Nhi đột nhiên cười lớn, nụ cười rất yêu kiều.
Diệp Phàm nhìn ngây ngốc, lúc lâu mới thốt nên lời:
- Sao lại là tôi bị thiệt nhỉ, phải là chị mới đúng chứ?
- Vậy sao, cậu chấp nhận để người khác chiếm tiện nghi trên người tôi sao?
Mai Phán Nhi lườm yêu Diệp Phàm một cái.
- Đàn bà của tôi ai dám sờ vào, tay sờ chặt tay chân sờ chặt chân, cái đấy sờ vào cho thành thái giám, hừ.
Diệp Phàm nói xong còn khoa chân múa tay, khiến Mai Phán Nhi cười lớn, ngực phập phồng rung lên, khiến Diệp Phàm không khỏi thèm thuồng.
Mai Phán Nhi đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ dâm dê của Diệp Phàm, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, hừ nói:
- Đàn ông các cậu đều như vậy hết, nhìn thấy người đẹp là không chịu nổi, hừ, cậu nhìn xem, cúc áo bị cậu giật đứt hết rồi, làm thế nào bây giờ?
- Đơn giản, để tôi gọi người mang bộ khác đến nhé.
Diệp Phàm cười gượng nói.
- Không cần, tôi còn mang theo một bộ nữa.
Mai Phán Nhi cười, đi vào trong nhà vệ sinh thay quần áo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bố khỉ, thì ra sớm đã chuẩn bị rồi, lẽ nào biết mình sẽ ra tay?
Diệp Phàm không khỏi cảm thán. Rồi thầm nghĩ, Mai Phán Nhi đã giúp mình mấy lần rồi, dù thế nào cũng phải đi gặp Quân đoàn trưởng Lỗ một chuyến, dùng thân phận gì đi gặp nhỉ, xem ra đành phải lật quân bài bí mật vậy, cũng không biết cái mác Phó trưởng ban quân bị Bộ tổng tham mưu có đủ không. Dù sao Lỗ Thọ Thiên cũng là một Quân đoàn trưởng, quân hàm có lẽ cũng là thiếu tướng, cũng là nhân vật có thực lực, không biết người ta có thèm để ý đến mình hay không? Bởi vì việc lựa chọn nhân sự cho vị trí Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn hỗn hợp quá quan trọng, có lẽ còn phải được Quân ủy thông qua mới được. Ở bên quân đội, bổ nhiệm Trung đoàn trưởng trở lên phải được Quân ủy thông qua. Vị trí Lữ đoàn trưởng lữ đoàn hỗn hợp càng quan trọng, có bao nhiêu gia tộc lớn trong quân đội để mắt tới, có thể giành được không Diệp Phàm cũng không chắc chắn.
Nhưng để trả nợ cho Mai Phán Nhi, dù thế nào cũng phải cố một phen. Hơn nữa, Mai Phán Nhi có quan hệ gần gũi với mình, không thể để người ta bôn ba vất vả được.
Nhưng rất nhanh Diệp Phàm đã nghĩ đến Lang Phá Thiên, vỗ đùi kêu lên:
- Có rồi, có ông quan lớn này mà không dùng cũng phí, mấy khi mà Lang Phá Thiên đến Phố Hải cơ chứ, đúng là may thật.
Trong lòng đã có chủ ý, lập tức gọi điện cho Trương Hùng, bảo anh ta điều tra tình hình cụ thể của Lữ đoàn quân hỗn hợp Tập đoàn quân số 5 Quân khu Lam Kinh.
- Để tôi đưa chị về.
- Không cần, Diệc Thu ở bên dưới, tôi đi ra trước.
Mai Phán Nhi có chút đỏ mặt, nói.
- Cô ấy biết việc của chúng ta sao?
Diệp Phàm hỏi, bộ dạng xấu xa.
- Sao có thể để cho nó biết được, tôi biết chui mặt vào đâu. Đều do cậu cả, cậu phải cẩn thận đấy, đừng để lọt ra, đàn ông các cậu, có lúc thích bốc phét, uống tí rượu vào là tha hồ nói phét, đến lúc đấy tôi không biết chui mặt vào đâu nữa.
Mai Phán Nhi mặt càng đỏ, lên tiếng trách.
- Lẽ nào làm đàn bà của tôi lại khiến thân phận của chị trở nên thấp kém hơn sao?
Diệp Phàm cố ý hừ nói.
- Không phải vậy, tôi chẳng sợ gì, chỉ sợ ảnh hưởng cho cậu. Tôi là người làm kinh doanh sợ gì chứ. Nếu không tôi tuyên bố rõ quan hệ với cậu nhé, nói là tôi là tình nhân của cậu nhé.
Mai Phán Nhi vừa nói vậy, Diệp Phàm đã cứng họng, lườm Mai Phán Nhi một cái, nhưng cô đã đóng cửa đi mất rồi.
- Phụ nữ bây giờ cái gì cũng dám nói, tôi chẳng tin chị dám nói ra, mặt mũi Mai gia biết chui vào đâu. Không bị đánh gãy chân mới lạ.
Diệp Phàm thở dài, đợi một lúc rồi ra khỏi phòng karaoke.
***
- Cô, cô đi gặp người của bên quân đội à?
Mai Diệc Thu lái xe, liếc khuôn mặt có chút đỏ của Mai Phán Nhi một cái, ý tứ có chút kỳ lạ.
- Con ranh này, cháu nghĩ gì thế. Cô là hạng người đó sao?
Mai Phán Nhi kéo tóc Mai Diệc Thu. Cả hai người cùng cười lớn.
- Cô đương nhiên không phải rồi, nhưng hình như cháu nhìn thấy Bí thư Diệp cũng vào trong đó.
Mai Diệc Thu cố ý nói, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Mai Phán Nhi càng đỏ mặt, hừ nói:
- Cậu ta đến thì liên quan gì đến cô chứ.
Trong lòng thầm mắng tên này thật không cẩn thận tí nào, không ngờ để cho cháu gái phát hiện ra.
- Không có quan hệ gì thì tốt, nhưng có quan hệ gì thì cũng không sao cả.
Mai Diệc Thu như đang nói vu vơ, nhưng Mai Phán Nhi hiểu cả, mặt càng đỏ hơn.
Liếc cháu gái một cái, hỏi:
- Diệc Thu, cháu có thái độ thế nào với Bí thư Diệp?
- Cháu có thái độ gì chứ, người ta giỏi giang, nhiều bạn bè trong quân đội, quan hệ trong quan trường chính quyền cũng không ít, trẻ vậy đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, tiền đồ rộng mở.
"Nguy to, lẽ nào Diệc Thu đã yêu tên oan gia này rồi, bây giờ phải làm thế nào đây, hai cô cháu cùng yêu một người, cái này…" Mai Phán Nhi trong lòng lo lắng, vội nói:
- Diệc Thu, cháu cũng không ít tuổi nữa, xem có người nào thích hợp thì cũng tính đi, bố cháu suốt ngày cằn nhằn với cô, bảo là cô không quan tâm tới cháu, hay là để cô giới thiệu cho nhé.
- Cháu không cần.
Mai Diệc Thu thái độ kiên quyết, liếc cô mình một cái, có chút chua chát nói:
- Ai nói cũng thế thôi, hơn nữa, tính về tuổi tác, cô còn nhiều tuổi hơn cháu.
Mai Diệc Thu tính cách ngang bướng, Mai Phán Nhi biết có khuyên cũng vô ích, lúc lâu mới nói:
- Trong lòng cháu đã có người rồi à, cháu gái, nói ra cô xem nào. Hơn nữa, việc này cô với cháu không giống nhau. Cả đời này có lẽ cô sẽ không kết hôn. Sao lại phải kết hôn chứ. Nhưng cháu thì không được nghĩ như vậy.
- Hắn nhìn khắp người cháu, lại còn sờ nữa, hừ.
Mai Diệc Thu đột nhiên nói ra một câu Mai Phán Nhi nghĩ là hiểu ra ngay, lần đó Mai Diệc Thu uống thuốc, Diệp Phàm ra tay giúp, cái người "hắn" này lẽ nào chính là Diệp Phàm.
- Cháu nói ai thế?
Mai Phán Nhi giọng có chút run run.
- Cô biết mà, không nói nữa.
Mai Diệc Thu nói câu này rồi chăm chú lái xe, thấy cô cũng không nói gì, liền nói:
- Cháu biết hắn sẽ không cưới cháu, bởi cháu nhiều tuổi hơn hắn, cháu cũng sẽ không làm phiền hắn, hắn muốn thế nào cũng được, chẳng liên quan gì đến cháu.
Mai Diệc Thu nói đầy hàm ý, Mai Phán Nhi trong lòng càng ngổn ngang, hai cô cháu trong lòng đều đầy tâm tư.
***
- Anh Diệp, điều tra Tập đoàn quân số 5 làm gì thế, Lỗ Thọ Thiên đắc tội với anh sao?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống sô pha, Lang Phá Thiên đã lên tiếng hỏi.
- Không, cậu cũng biết đấy, Mai Thu Kiệt là đồ đệ của tôi, vẫn bảo tôi giúp một việc. Hơn nữa, công ty truyền thông Giang Nam của Mai Phán Nhi cũng đã giúp tôi mấy lần, tôi muốn trả món nợ này. Ngoài ra, công ty truyền thông Giang Nam rất có ích cho tôi trong con đường phát triển sau này, không thể bỏ lỡ được.
Diệp Phàm nói thẳng ra, dù sao cũng là mượn danh của Lang Phá Thiên, không cho cậu ta biết thì cũng thật không phải.