Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chẳng lẽ người này chỉ là một kẻ giả danh, cao thủ thật sự còn đang ở trong đám người kia. Tuy nhiên, điều này lý giải vì sao Thượng Thiên Đồ gọi hắn là Diệp ca. Hơn nữa, không ngờ Thượng Thiên Đồ kia chắp tay, mặt lại lộ ra vẻ nịnh nọt, chí ít cũng là rất cung kính. Ngay cả khi đối mặt với bọn tứ ưng Vạn Đông Tuyền, Thượng Thiên Đồ cũng chưa có thái độ như thế này. Điều này có vẻ kỳ quái, Diệp ca, nhất định có chút vấn đề". Câu Ngũ Tỷ trong lòng suy tính.

Câu Cửu Muội đã sớm không kìm nổi, lạnh lùng nói:

- Hắc Miêu, đây là kẻ mà cậu gọi là cao nhân à. Ha ha, chỉ là một đứa trẻ con, dám gọi là cao nhân, tôi nhổ vào.

Câu Cửu Muội còn muốn đùa giỡn nữa, nhưng Câu Ngũ Tỷ phía sau đã kéo em gái mình, miệng nói:

- Cửu Muội, nói chuyện cần chú ý chút.

- Cao nhân hay không cao nhân, không phải để cô định đoạt, nhà cô chẳng khác "chân thối" là mấy, không có ý nghĩa gì…

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, bộ dạng hồn nhiên như không để ý. Nghe xong lời này, những người khác không có nói gì, chỉ cảm thấy Diệp Phàm có vẻ kênh kiệu.

Chỉ có Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ kia trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, đôi mắt kia tương đối rõ ràng. Người có thể dùng giọng điệu này nói về "Chân thối", đó thực sự là cấp số gì?

Bởi vì, chỉ có chị em các cô trong lòng hiểu được hai từ "Chân thối" Diệp Phàm nói ra chính là chỉ đại ca bọn họ Câu Trần Âm Quỳ, tự xưng là Nam Hải Nhất Thần Cước, cũng chính là một trong bốn cao thủ trẻ nhất Trung Hoa, đương nhiên là được cả nước biết, cho nên bị Diệp Phàm gọi là "Chân thối".

- Anh làm càn!

Câu Cửu Muội không cẩn trọng được như Câu Ngũ Tỷ, cuối cùng không kìm nổi, hét lớn lên, tiến lên trước vài bước, đầu ngón tay Lan Hoa Chỉ chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm. Đầu ngón tay kia chỉ cách khuôn mặt Diệp Phàm hơn mười phân.

- Đại ca của tôi, không phải cô bé như cô có thể tùy tiện sủa.

Lô Vĩ và Tề Thiên cùng đứng lên. Lô Vĩ giơ tay chặn ngang, thét một tiếng, Câu Cửu Muội phải lùi ba bước mới đứng vững, vẻ măt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lô Vĩ.

Tự nhiên trong lòng Âm Gia Sơn chấn động, thầm nhủ: "Xem ra hôm nay ván bài này hơi khó chơi. Nếu người này là cao thủ lão Thượng mời đến, Câu Cửu Muội sẽ không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, vừa rồi nghe người kia gọi là Diệp ca, người thanh niên này chỉ một cái chặn tay đã đánh văng Câu Cửu Muội ba bước mà cũng chỉ là đệ của Diệp ca. Em còn lợi hại như vậy, Diệp ca kia chắc hẳn trình độ rất cao?"

Tuy nhiên, Âm Gia Sơn lại quét mắt sang bên cạnh nhìn Câu Ngũ Tỷ một cái, lòng tin trở lại, bởi vì Câu Ngũ Tỷ lợi hại hơn nhiều so với Câu Cửu Muội, chưa chắc không thể thắng. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi một trận náo loạn, ít nhất trong lòng Âm Gia Sơn cũng hiểu rõ.

Thượng Thiên Đồ tự nhiên trong lòng thầm vui, không thể tưởng tượng được thực lực của Diệp ca còn chưa có thể hiện, người em dưới tay hắn chỉ một cái chắn tay đã đẩy lui Câu Cửu Muội ba bước, Diệp ca này không phải càng thần bí sao. Lão Thượng lúc này lại kiên định sẽ nịnh bợ Diệp Phàm.

- Ha ha, các vị, vào đi thôi.

Lúc này, hai người từ trong đi ra, một người gầy teo mở miệng cười nói, người còn lại trông khỏe mạnh một chút, chỉ có điều anh ta âm trầm quét mắt nhìn mọi người một cái mà không nói gì.

- Anh Vạn, anh La, được, chúng ta vào đi

Thượng Thiên Đồ cười nói.

"Thỏ đen Vạn Đông Tuyền, tay quỷ La Mại, hai vị hắc ca". Diệp Phàm trong lòng nghĩ mà buồn cười.

Đi vào bên trong, phía sau núi, hiện ra một bãi cỏ rất lớn. Xung quanh cây xanh bao bọc, cảnh trí tương đối thanh nhã.

Trên mặt cỏ đã sớm bày hơn mười ghế dựa gỗ.

Hai nhân chứng Vạn Đông Tuyền, La Mại đã sớm ngồi ở trên vị trí trung tâm. Thượng Thiên Đồ hơi ngượng ngùng, bởi vì anh ta biết được Diệp Phàm mới là người có công lực cao nhất trong nhóm người này. Nhưng không, Diệp Phàm chỉ cười cười, đương nhiên cũng không so đo cùng lão Vạn, lão La.

- Hôm nay, tôi cùng ông em La mời Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Hoành Xương Thủy ChâuThượng Thiên Đồ và chủ tịch tập đoàn Địa Tranh Âm Gia Sơn đến đây để giải quyết tranh chấp tuyến đường hậu cần phía tây Đông thành, tất cả mọi người đều là anh em, nói trắng ra đều là người một nhà.

Hai vị lão tổng quyết định dùng phương thức đấu võ để hòa giải việc này. Quy tắc trận đấu là ba trận thắng hai. Hai bên tùy ý lấy ra tuyển thủ, có thể đấu nhiều trận.

Ví như người nào đó của bên A đặc biệt lợi hại, anh ta thắng liền lúc hai trận, như vậy bên A thắng. Trận đấu chỉ đánh ba trận, hết giờ mới thôi, không được làm ảnh hưởng tới tính mạng.

Đương nhiên, trong đấu võ khó tránh khỏi thương gân động cốt. Trước trận chiến cần ký kết hiệp định, gãy chân đoạn cốt tự mình phải chịu.

Sau này không được khơi mào lại việc này nữa. Nếu ai vi phạm hiệp ước, Vạn Đông Tuyền tôi cùng La Mại quyết không đồng ý…

Vạn Đông Tuyền đứng lên trước, chắp tay hướng xung quanh, đây là lễ của người học võ ngày xưa. Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu nhìn thấy trong bụng hô, giống như xem diễn trò điện ảnh, cảm giác chuyến đi này không tệ.

La Mại đương nhiên cũng gật gật đầu, không hé răng.

Thành viên Âm gia liếc mắt nhìn Câu Cửu Muội một cái.

- Tôi chọn trận đầu.

Câu Cửu Muội đi nhanh về phía trước, giơ tay cầm bút ký vào ước định, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Tôi là Câu Cửu Muội, đến từ Hải Nam. Người ta đều gọi tôi là Hải Nam điêu. Ha ha… Có dũng khí thì lên, anh không phải được bọn họ gọi là Diệp ca sao, có vẻ là đại ca của bọn họ, đúng không. Nếu đã làm đại ca, phải có chút cân lượng mới được. Ha ha.

Cô gái này đương nhiên cũng không phải đầu đất, vừa rồi Lô Vĩ một tay khiến cho cô ta lui ba bước, biết chính mình không phải đối thủ của người này.

Sau khi Diệp Phàm nói ra hai chữ "Thần chân", Câu Cửu Muội thật ra muốn thử xem Diệp ca này rốt cuộc là đùa chơi hay là thật sự có bản lĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bởi vì, Câu Cửu Muội và Câu Ngũ Tỷ cơ bản là không tin Diệp Phàm bằng đại ca nhà mình, cùng cấp bậc với Nhất Thần Cước Câu Trần Âm Quỳ, bởi vì Diệp Phàm còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ ngoài hai mươi tuổi.

Đại ca Câu Trần Âm Quỳ được gọi là một trong tứ tú Trung Hoa, cùng Phượng Tứ Tỷ, Hoành Bạch Can, Đỗ Tử Nguyệt, bốn người là đại biểu cho bốn vị cao thủ trẻ tuổi nhất Trung Hoa. Vị Diệp ca này, nói như thế nào cũng không thể bằng bọn họ được.

- Cô à...Ha ha…

Diệp Phàm trầm ổn như sơn, ngồi yên trên ghế nhắm một nửa mắt liếc nhìn thế khí ngẩng cao đầu của Câu Cửu Muội một cái, lại nghiêng nhìn Tề Thiên một cái, thằng nhãi này đương nhiên hiểu được, lập tức cười nói:

- Cô khiêu chiến với đại ca của tôi còn chưa đủ tư cách. Tôi chơi trước với cô, tôi đây chính là Tề Thiên, đang tham gia đội Báo săn.

Báo săn! Hiện trường lập tức phát ra một loạt tiếng kinh hô, ngay cả trong ánh mắt thản nhiên của Câu Ngũ Tỷ kia cũng đột nhiên bắn ra một tia sáng dị thường.

Trên mặt Tề Thiên thản nhiên cười, đắc ý mười phần, xem ra uy danh Báo Săn tương đối vang đội. Người thường có lẽ không mấy người biết Báo Săn, nhưng những người này là người giang hồ, có thể biết một chút về uy danh của Báo Săn.

- Ha ha. Báo Săn ư? Lâu nay tôi chưa từng nghe thấy đại danh này. Tề Thiên, nếu thua đừng trở về cầu cứu lãnh đạo đến là được. Hừ, gia tộc Câu ở Hải Nam chúng ta cũng không phải uống cháo.

Câu Cửu Muội sau khi nhất thời ngạc nhiên, lập tức khôi phục tư thế mắt cao hơn trán.

Bởi vì cô ta nghĩ đại ca mình chính là cao thủ thất đẳng, dù là Báo Săn, phỏng chững cũng không có cao thủ hạng nhất như vậy. Cho nên, dũng khí lập tức trở lại.

- Cô nương, mồm mép cũng giảo hoạt đấy. Yên tâm, chỉ cần cô thắng được tôi, lãnh đạo Báo Săn tuyệt đối sẽ khoanh tay đứng nhìn, việc này cũng không quan hệ gì với Báo Săn, là hành vi của cá nhân tôi.

Tề Thiên miệng trêu chọc, đi nhanh lên trước, ký soạt soạt vài cái vào hiệp ước. Sau đó xoay người hướng trung tâm bãi cỏ đi tới, khí thế như núi.

Vạn Đông Tuyền và La Mại trao nhau ánh mắt có vẻ không hiểu

Hải Nam điêu Câu Cửu Muội cũng thừa hưởng đặc điểm chân công thần hồ của gia tộc Câu thị, hơn nữa cô này dáng người như điêu trên không, dốc hết sức mình, dưới chân hung hăng dẫm nát mặt cỏ, khởi đầu từ độ cao trên dưới một mét rưỡi, một chân từ không trung bổ về phía Tề Thiên.

Mà Tề Thiên cũng sở trường là dùng chân tấn công, hơn nữa sau lại được Diệp Phàm dạy dỗ cẩn thận, công phu chân lại cao thêm một bậc. Hai người thật ra thử tài nhau, vừa ra tay đã dùng phương thức độc địa tiếp đón. Tề Thiên vừa nhấc chân hướng lên trên đá, hai chân nhấc một cái đã đụng tới cái gì cứng rắn rồi.

Câu Cửu Muội bởi vì từ khoảng không bổ chân xuống, mà Tề Thiên lại từ dưới đá lên trên, cho nên, Câu Cửu Muội bị đánh bật ra sau hơn năm thước, cơ thể nghiêng ngả mới dừng lại được.

Mà Tề Thiên đương nhiên thảm hại hơn một chút, bởi vì bị lệch trọng lực, chân trái dẫm sâu vào mặt cỏ chừng một thước.

- Ăn một cước của ông mày đây!

Tề Thiên cảm thấy mất mặt, thân mình nhoáng lên một cái, xoay tròn trái phải, khi gặp phải thân mình Câu Cửu Muội bay lên tránh né, đột nhiên chuyển hướng, một đường chân xoay tròn dựng lên, hơn nữa, thân mình đột nhiên hướng bên cạnh lộn ngược qua trước.

Câu Cửu Muội tránh né không kịp, kêu lên một tiếng, mông bị Tề Thiên hung hăng đá trúng, cả người đang trên không trung bổ nhào rơi xuống đất, ngay cả đầu cũng dính đầy bùn cỏ.

Cô nàng tức giận mặt đỏ bừng, Tề Thiên một chiêu đánh trúng trên không. Tuy nhiên là kỳ chiêu Diệp Phàm truyền cho, Tề Thiên không chỉnh chuẩn cường độ, vốn một chiêu này định đá vào phần eo đối thủ, mà Tề Thiên lại đá vào mông đang vểnh lên của cô nàng kia.

Diệp Phàm vừa thấy, thiếu chút nữa không kìm nổi cười.

Câu Ngũ Tỷ ở một bên hừ kêu lên:

- Vô sỉ!

Nói chung các cao thủ võ đạo, khi tấn công đối thủ nữ đều chú ý tới những chỗ tối kỵ, ví như bộ ngực, phần thân dưới và phần mông là ba chỗ. Tề Thiên đương nhiên cũng hiểu được điều này, chỉ có điều nhất thời lực đánh không chuẩn, cho nên trở thành một tên vô sỉ.

Tuy nhiên, khi đấu võ, ai còn có thể để ý nhiều như vậy, trước tiên đá chết anh đã rồi nói sau, cũng sẽ không e dè nhiều như vậy, đương nhiên là không nói đến trình tự quy tắc.

- Tôi đá chết anh đồ lưu manh thối.

Câu Cửu Muội cảm thấy bị mất mặt, nổi giận bừng bừng, hung hăng xông đến, một chân chọc thẳng về phía Tề Thiên.

- Tới đây cô em!

Tề Thiên hơi có vẻ cười, mắt đảo tay chuyển, hai tay cũng vung lên. Câu Cửu Muội dù sao cũng là phụ nữ, thể lực so với Tề Thiên kém hơn một chút. Hơn nữa Tề Thiên lại ở Báo Săn vài năm, đã làm chuyện đả thương người cũng không ít, phỏng chừng cũng đã giết người, kinh nghiệm đánh nhau quyết liệt đương nhiên nhiều hơn Câu Cửu Muội.

Một tiếng "Binh" vang lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK