Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ai! Cha, đừng nói là con không được gặp, cho dù là phó Sư đoàn trưởng cũng không gặp được. Trước mắt giám hộ người nhà họ Ngọc chúng ta do 6 Thượng úy Liệp Báo phái tới chia thành ba ca thay nhau chỉ huy, nội vệ của sư đoàn dã chiến phái ra phối hợp với phòng Đặc công của cục An ninh quốc gia thành phố trông coi.

Không có giấy thông hành đặc biệt ngay cả tạm thời vào thăm cũng không được vào. Con cũng nhờ cậy phó Sư đoàn trưởng Trương rồi, nhưng ông ấy cứ lắc đầu, nói là trước mắt người của sư đoàn dã chiến chỉ có Triệu Côn tướng quân là được đi vào, ngay cả chính ủy cũng không thể đi vào.

Nếu như muốn ký giấy thông hành thì phải do người phụ trách của Liệp Báo lần này tự mình chứng thực, ngay cả nhân viên của cục An ninh quốc gia thành phố muốn vào cũng phải được y ký nhận.

Còn nói sáng nay Cục trưởng Phạm của cục An ninh quốc gia thành phố quên đem giấy thông hành, cuối cùng còn bị cản ở ngoài cửa.

Ngọc Cao Nhất giải thích, cũng có chút tức giận.

- Liệp Báo rốt cuộc là đơn vị bộ đội có tính chất gì chứ.

Ngọc Sử Giới cảm giác vô cùng chấn động.

- Con cũng không biết rõ, truyền thuyết những người đó đều là cao thủ, đá một cước là gạch vỡ nát, cấp bậc thấp nhất đều là Thiếu úy, còn nói trong tay bọn họ còn có giấy phép giết người gì đó, có lẽ có quyền lợi nổ súng, so sánh với chúng ta, cấp bậc của bọn họ cao hơn không ít, là đơn vị bộ đội mang tính chất bí mật.

Ngọc Cao Nhất cũng cảm giác vô cùng thần bí.

- Được rồi, con tiếp tục chú ý, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.

Sau khi Ngọc Sử Giới cúp điện thoại liền đem tình hình nói cho mọi người trong sảnh, cau mày.

- Không biết Tư lệnh Cố của phân khu quân sự thành phố có thể gặp bọn họ hay không?

Ngọc Hoài Nhân nói:

- Nếu như y có thể gặp, tôi và y cùng thuộc thường vụ thị ủy, có thể thuyết phục được y, cũng phải nể mặt mình chứ.

- Không dễ đâu, nghe nói ngay cả chính ủy của sư đoàn dã chiến cũng không có quyền đi vào, chỉ có một người là Triệu Côn tướng quân có thể gặp được, còn có đồng chí của phòng Đặc Công và Cục trưởng Phạm của cục An ninh quốc gia thành phố.

Ngọc Sử Giới lắc lắc đầu.

- Vậy thì đả thông phía Cục trưởng Phạm, Cục An ninh quốc gia của thành phố không phải đang xây dựng ký túc xá sao?

Ngọc Mãn Đình mở miệng nói, liếc nhìn Ngọc Sử Giới:

- Anh cả, cậu lấy danh nghĩa sở Tài chính tỉnh cấp cho Cục an ninh quốc gia của thành phố ít tiền, Cục trưởng Phạm nếu muốn có số tiền đó thì phải giúp chúng ta làm một số chuyện. Hơn nữa chuyện này chỉ là chuyện của một sòng bạc, có lẽ không xem là chuyện gì lớn. Cục trưởng Phạm hẳn là không khó xử lắm

- Được, chuyện này cứ để Hoài Nhân đi tiếp xúc với Cục trưởng Phạm trước đã, xem tình hình thế nào rồi nói. Tiền không thành vấn đề, 200 vạn sở Tài chính tỉnh vẫn có thể lấy ra được.

Ngọc Sử Giới nói.

- Cục trưởng Phạm, tôi sẽ điều tra trước rồi nói. Nói thật, phương diện an ninh căn bản cũng không có qua lại nhiều với bên chính quyền chúng tôi, muốn đả thông Cục trưởng Phạm thì phải để y phát sinh qua lại với chính quyền mới được.

An ninh là một hệ thống độc lập, giống như quân đội. Tôi cũng không rõ lắm, cục An ninh quốc gia của thành phố không đi thẩm tra xử lý những chuyện đại sự, lại đi thẩm tra chuyện sòng bạc nhỏ của Ngọc gia chúng ta.

Bên trong thật sự có gì mờ ám, lẽ nào lúc đó trong sòng bạc có phát sinh chuyện gì khác sao? Tình huống này nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không rất khó hạ thủ.

Ngọc Hoài Nhân cũng không có lạc quan như vậy, chuyện an ninh và Liệp Báo nhúng tay vào phải là chuyện lớn. Một số chuyện cỏn con nhỏ như lông gà này sao có thể đánh động tới người của an ninh.

- Em gái, người của Ngọc gia được thả ra chưa?

Bí thư khối Đảng ủy Phí Mặc gọi điện cho em gái Phí Ngọc thư ký trưởng thành phố.

- Chưa, anh hỏi như vậy là có ý gì?

Phí Ngọc hỏi ngược lại, liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của Phí Mặc.

- Ha ha ha…anh có ý tứ gì đâu, tốt nhất là để lão gia tử Ngọc gia ở trong cục Thành phố thêm mấy ngày nữa, để y đón năm mới ở trong đó là tốt nhất. Lão gia tử Ngọc gia còn chưa quay về, có lẽ Ngọc Nhã Chi và một số người nhà Ngọc gia ăn không ngon ngủ không yên, Phí gia chúng ta cũng tranh thủ thời cơ hành sự.

Lần trước trong hội nghị huyện ủy, Ngọc Nhã Chi lại đẩy người tranh chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền với anh, thiếu chút nữa là lật thuyền rồi, không thể để Ngọc gia tiếp tục phát triển được, nếu không vị trí lão đại của Phí gia chúng ta ở Ngư Dương sẽ có chút lung lay.

Phí Mặc trầm mặt.

- Đúng! Bản thân anh cũng phải khiêm nhường một chút, đặc biệt là Võ Vân, cả ngày giống như một thái tử gia của huyện, rất là hống hách. Lần này chuyện của Ngọc gia là hồi chuông cảnh tỉnh, nhưng nghe nói chuyện Ngọc gia phạm phải lần này rất lớn, đã liên quan đến phương diện an ninh và quân đội. Ngọc Nhân Thăng muốn ra ngoài ngay cũng khó.

Có lẽ vẫn phải ngồi trong đại lao, chuyện này thật sự có vẻ rối loạn.

Em cũng không rõ lắm, chỉ là một sòng bạc, tại sao lại dẫn ra chuyện lớn như vậy. Các vị thường vụ thành phố cũng nghe nói, có lẽ tất cả đều chú ý đến năng lượng của Ngọc gia. Ngọc Hoài Nhân hình như quay lại Ngư Dương rồi, có lẽ thuận tiện tham gia vào chuyện rước tượng đồng của Tiếu gia.

Nghe nói mấy tên trong tỉnh cũng quay về Ngư Dương rồi. Thế lực của Ngọc gia không thể xem thường, anh phải cẩn thận. Mặc dù trước mắt anh muốn nhân lúc Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh chưa ổn định để kiếm thêm mấy vị trí, nhưng cũng phải quan tâm đến cảm nhận của bọn họ. Chuyện này không thể làm quá mức, quá mức quá sẽ dẫn đến bọn họ tức giận liên thủ lại thì một mình anh cũng khó lòng chống đỡ.

Phí Ngọc mặc dù nhỏ tuổi hơn Phí Mặc rất nhiều, nhưng kinh nghiệm, tầm nhìn lại xa hơn, sâu hơn Phí Mặc.

- Anh biết rồi, em yên tâm. Ngọc gia mặc dù thế lớn, nhưng ở Ngư Dương tuyệt đối là thấp hơn Phí gia chúng ta.

Phí Mặc tự tin nói.

Nội kình của Lô Vỹ thật ra tương đối thâm hậu, nghe y nói vì trưởng lão Lô Tiên Dật trong nhà hữu ý vô ý, thường xuyên thông qua kinh lạc truyền một số nội kình cho y. Lâu ngày cũng có tích lũy nhất định trong kinh lạc Lô Vỹ để y sử dụng.

Cái gì gọi là khai đỉnh đại pháp, quán đính chi thuật trong truyền thuyết đều không thực tế, vì võ giả khác nhau tu luyện ra khí nội kình thiên biến vạn hóa, giống như loại máu không tương xứng thì không thể nào tiếp nhận.

Người làm xối nước lên đầu không tốt, khí cơ quá mức dữ dằn sẽ trực tiếp bị người thi thuật tạo thành kinh lạc phế bỏ, thậm chí có thể tử vong.

Cho nên trưởng lão Tiên Dật của Lô gia mặc dù có thân thủ thất đoạn, nhưng trình độ công phu nội kính của các hậu bối rất kém, ông ta cũng không giúp gì được, chỉ có thể thông qua một số khí tức tiết ra điều trị kinh lạc của hậu bối, tăng cường một chút thực lực mà thôi.

Một giờ sau, trong cơ thể Lô Vỹ dao động mãnh liệt, Diệp Phàm phải thi triển toàn lực mới giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Trương tiên sinh, uống mấy chén rượu đi, tôi vâng mệnh mà đến đây, nếu anh không uống rượu tôi sẽ bị anh Diệp quở trách đấy. Các anh là khách quý tới từ Thủy Châu mà!

Tạ Tốn nâng chén rượu liên tiếp mời.

- Ồ, Diệp tiên sinh gọi anh tới đây, vậy Tiểu đoàn trưởng Tạ và Diệp tiên sinh là…

Trương Cường nói được nửa câu thì liếc mắt nhìn Tạ Tốn.

- Ha ha ha…chuyện này cũng khó nói. Em gái tôi, cũng chính là bà chủ Tạ Mi Nhi của Thủy Vân Cư này là em gái nuôi của anh Diệp, cho nên anh Diệp cũng là anh nuôi của tôi. Nhưng anh Diệp và em gái tôi tương đối hợp ý, hai người…ha ha ha…

ạ Tốn đưa em gái ra làm lá bài, trong lời nói đầy ẩn ý, khiến người ta suy nghĩ mông lung.

- Thì ra còn có tầng quan hệ như vậy, vậy tôi xin chúc mừng Tiểu đoàn trưởng Tạ rồi. Nào, nào, cạn mấy chén.

Trương Cường chấn động, liếc mắt nhìn Vương Ngũ và Triệu Đoan, nghĩ thầm, " Lẽ nào em gái Tạ Tốn sắp trở thành phu nhân của thủ trưởng, đây chính là cơ hội tốt. Sau này Tạ Tốn chính là anh vợ của Diệp Phàm rồi, phải thiết lập quan hệ trước. Nghe khẩu khí của Đoàn trưởng Thiết hình như muốn giao Liệp Báo lại cho thủ trưởng Diệp. Thủ trưởng phi đao xuất quỷ nhập thần, mới 19 tuổi đã là cao thủ ngũ đẳng rồi, sau này rất có thể trở thành cao thủ siêu giai vị, cũng có thể nói là tiền đồ vô lượng."

Cứ như vậy ba ngườ Trương Cường ra sức uống với Tạ Tốn, uống đến mức vô cùng thống khoái, đương nhiên trước khi chứng thực, Trương Cường cũng không dám để lộ thân phận của ba người.

Nhưng nếu thủ trưởng đã sắp xếp cho Tạ Tốn đến uống rượu cùng thì chứng tỏ quan hệ của Tạ Tốn và thủ trưởng khẳng định không tệ, cho nên ba người Trương Cường cũng tương đối khách khí.

Không lâu sau.

Lô Vỹ tiến vào thời kỳ tiêu hóa Lôi âm cửu long hoàn ổn định, khoảng thời gian này không có nhiều nguy hiểm, có lẽ thời gian vượt qua sẽ không ngắn, thời gian ngắn nhất của Diệp Phàm cũng cần hai ba giờ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Quan sát một hồi, phát hiện Lô Vỹ tương đối ổn định, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm đi ra khỏi căn phòng hóng mát một lát.

Lúc này điện thoại vang lên.

- Trợ lý Diệp, tôi là Phạm Bằng! Ha ha ha…

Công tử Phạm Bằng của phó Tổng giám đốc tập đoàn điện lực Mặc Hương dưới sự điều động của Diệp Phàm tới binh đoàn Liệp Báo làm về khối trinh sát quang điện tử, tâm tình vô cùng thoải mái, trong lời nói biểu lộ vẻ kính trọng đối với Diệp Phàm.

- Phạm Bằng à, xin chào.

Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, Phạm Bằng tại sao lại gọi điện cho mình.

- Tôi đến huyện Ngư Dương tồi, cùng tới còn có Tổng giám đốc Hứa Thần tiên sinh của tập đoàn truyền thông giải trí Phong Tử, nghe nói Trợ lý Diệp muốn làm một chương trình tương đối giống lễ hội, nên đặc biệt mời tổng giám đốc Hứa Thần tiên sinh của Mỹ triều. Nếu Trợ lý Diệp có thời gian rảnh thì chúng ta chọn một nơi nào đó nói chuyện một lát về công việc sắp xếp tiết mục vũ hội cụ thể.

Phạm Bằng cười ha ha nói, cho rằng có thể bỏ ra chút sức lực cho người anh em kết nghĩa Diệp Phàm của Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng là một chuyện rất vinh quang.

- Được! Tôi ra ngoài ngay, không biết Hứa Thần tiên sinh thích chỗ như thế nào?

Diệp Phàm vui mừng nói, tổng giám đốc của công ty giải trí đến đây đúng là một chuyện rất tốt, có ông ta ở đây bữa tiệc nhất định sẽ rất sinh động, dù sao người ta cũng là đại gia ở phương diện này.

- Anh Diệp, em nói có anh, Hứa Thần tiên sinh cũng có chút cái đó…

Lúc này Phạm Bằng hạ thấp thanh âm nói.

- Cái đó là cái gì?

Diệp Phàm vừa nghĩ đã lập tức đoán ra, có lẽ tổng giám đốc Hứa Thần cũng là một công tử phong lưu, làm tổng giám đốc của công ty giải trí thường xuyên sẽ xuất hiện những tin đồn với các minh tinh cũng là chuyện bình thường.

Diệp Phàm cho rằng làm Tổng giám đốc của một công ty truyền thông, bên cạnh thường xuyên có các minh tinh xinh đẹp như hoa như ngọc vây quanh, không xảy ra tin tức quan hệ bất chính gì đó mới là lạ, trừ phi Liễu Hạ Huệ hạ phàm có thể không xảy ra chuyện gì hay không cũng khó nói. Nhưng Diệp Phàm cho rằng mình không có định lực này, vì vậy cười nói:

- Được, vậy tới "Vũ Nguyệt sơn trang". "Vũ Nguyệt sơn trang" của Tạ gia nghe nói rất lịch thiệp trang nhã, còn có múa kiếm dưới trăng, chủ yếu là thưởng trà khiêu vũ, nhưng cũng có một số tiêu phí hạng sang nhiều người không biết. Ví dụ như cô gái múa kiếm vừa cùng cậu thưởng trà nói chuyện vừa làm một số chuyện phong lưu cao nhã.

Vũ Nguyệt sơn trang còn đặc biệt làm phục vụ "Đối mặt", những cô gái "ghép đôi; với cậu đều là những mặt hàng cực phẩm, có những thiếu nữ hồn nhiên trong sáng, cũng có những thiếu phụ dày dặn kinh nghiệm rất có nghệ thuật thu hút, cái này anh nhất định sẽ yêu thích.

Sau khi kết đôi sẽ song song múa kiếm chơi trăng, thích làm gì thì làm.

Những chuyện này đương nhiên đều là đối mặt với khách đến, có lẽ kết thành cặp tổng cộng mất năm sáu trăm đồng thậm chí hơn ngàn đồng, đối với đẳng cấp tiền lương lúc đó mà nói tuyệt đối là chi phí không cần thiết.

Vũ Nguyệt sơn trang nằm ở một góc hẻo lánh cách huyện thành gần năm dặm, không thu hút ánh mắt người khác. Một ngôi nhà trúc kiểu vườn hoa thấp thoáng bên trong bụi rậm, cành trúc rũ xuống, rất có cảm giác mỹ cảm của vườn hoa Giang Nam, hơn nữa khung cảnh đặc biệt u buồn, rất thích hợp cho trò chơi phong nhã múa kiếm chơi trăng gì đó.

Hứa Thần, nghe nói mới 26 tuổi, mũi cao thẳng, thân hình cao 1 mét 76, chuyên mặc hàng hiệu bát thất lang, thoạt nhìn có vẻ đùa giỡn với đời nhưng bên trong lại ẩn chứa khí chất của nhà âm nhạc, mái tóc dài bồng bềnh bay bay.

Y tốt nghiệp Học viện âm nhạc trung ương, sau khi tốt nghiệp thì kế thừa sự nghiệp của phụ thân, trải qua ba năm lăn lộn đã gây dựng lên được một chút khí thế là công ty truyền thông giải trí Phong Tử, rất nổi tiếng ở thành phố Mặc Hương, ở Thủy Châu cũng có chút danh tiếng nho nhỏ.

Không lâu sau!

Ba người đến "Vũ Nguyệt sơn trang", phục vụ ở đây thật sự chu đáo tỉ mỉ, vừa dừng xe đã có một cô gái mặc sườn xám xinh đẹp đi đến.

- Chào mừng quý khách! Tôi là Tạ Nguyệt Chi, người phụ trách phía trước sơn trang Vũ Nguyệt, mời ba vị tiên sinh!

Giọng nói ngọt ngào dễ nghe của cô gái xinh đẹp vang lên.

- Cô Tạ, sắp xếp cho tôi một phòng tốt nhất.

Diệp Phàm thuận miệng nói, để che dấu tai mắt, Diệp Phàm và Hứa Thần, Phạm Bằng đều đeo kính râm rộng bản.

- Vâng, xin mời ba vị tiên sinh đi theo Nguyệt Chi, nhưng phải đeo mặt nạ vào.

Tạ Nguyệt Chi mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn chiếc xe Wrangler của Diệp Phàm, đưa tới ba chiếc mặt nạ, dẫn đường phía trước.

"Xem ra cô gái phụ trách phía trước này không đơn giản, xử sự rất kinh nghiệm, ánh mắt liếc nhìn xe của mình có lẽ là phán đoán thân phận và giá trị của khách đến. Chiếc mặt nạ này làm cũng rất tinh xảo, có chút giống như mặt nạ vũ hội, rất thích hợp cho một số người giàu và quan viên đến đây giải trí"

Diệp Phàm vừa suy nghĩ vừa bước theo Tạ Nguyệt Chi rẽ theo mấy lối đi, nhưng trên dường đi thỉnh thoảng cũng gặp một số cô gái mặc sườn xám, nhưng trên mặt người nào cũng đeo mặt nạ, thật sự chạm mặt cũng không nhận ra.

Mấy phút sau mới tới trong một rừng trúc rậm rạp, một ngôi nhà trúc hai tầng lịch thiệp ẩn giấu trong rừng trúc, nếu không chui vào, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy cây trúc dày đặc, tuyệt đối không ngờ bên trong còn ẩn giấu huyền cơ.

Tiến vào đại sảnh, ánh đèn bên trong rất ôn hòa ấm áp, sơn màu hồng nhạt, khiến đám người Diệp Phàm ngồi trên ghế sa *** đặc biệt thoải mái.

- Ba vị tiên sinh, tối nay chỗ chúng tôi vừa vặn sắp xếp trò chơi "Ghép đôi", không biết ba vị có muốn tham gia không?

Tạ Nguyệt Chi cười tự nhiên, vừa pha trà cho Diệp Phàm vừa hỏi:

- Ghép đôi, ồ? Ghép như thế nào?

Vừa nghe nói đến trò chơi mới mẻ này, Tổng giám đốc Hứa Thần nhất thời cảm thấy hứng thú, ưỡn thẳng người lên.

- Anh chàng này, xem ra là cao thủ trong chuyện này.

Diệp Phàm âm thầm quan sát Hứa Thần.

- Rất đơn giản, kết hợp múa kiếm chơi trăng của sơn trang Vũ Nguyệt chúng tôi cũng chia làm nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm. Nhất phẩm đương nhiên là cao cấp nhất. Đây là bảng giá, xin hỏi ba vị tiên sinh chọn lựa nào phẩm vị nào.

Tạ Nguyệt Chi đưa bảng giá tới.

- Diệp tiên sinh, anh chọn đi.

Hứa Thần dù sao cũng là khách, đưa bảng giá cho Diệp Phàm.

- Được! vậy chọn nhất phẩm đi.

Diệp Phàm liếc nhìn, phát hiện kết đôi cấp cao nhất phẩm là một ngàn đồng. Ba người đối ngẫu cần 3 ngàn đồng, cái này còn chưa bao gồm các chi phí trà nước, đồ ăn, có lẽ tổng cộng tiêu phí một lần là năm ngàn đồng, tiền lương một năm của mình còn không đủ cho một lần tiêu xài ở đây, thầm mắng, " Đắt khủng khiếp! Ông mày phải nhận thức xem trò chơi "Ghép đôi" nhất phẩm này chơi như thế nào.

- Cám ơn ba vị tiên sinh đã lựa chọn cấp bậc ghép đôi nhất phẩm, xin làm phiền ba vị tiên sinh chọn lựa loại hình kết hợp, loại hình kết hợp tối nay chia làm các loại hình bao gồm loại cô gái nông thôn, loại thiếu phụ, loại thục nữ.

Tạ Nguyệt Chi vừa nói đến đây, Hứa Thần không kìm được hỏi:

- Cô Tạ, nguồn gốc của thiếu phụ như thế nào? Khỏe mạnh bình thường? Sắc đẹp như thế nào? Thưởng thức như thế nào?

Hứa Thần thật sự là một người dày dặn kinh nghiệm, đưa ra một loạt câu hỏi khiến cái nhìn của cô Tạ đối với y cũng khác trước.

- Ha ha ha, tiên sinh thật là cao nhân! Sơn trang mở ở đây đã được bảy tám năm rồi, đảm bảo danh dự tuyệt đối. Lai lịch của thiếu phụ thục nữ đều trong sạch, đều là phía bên tỉnh Tích Ninh lân cận Nam Phúc chúng ta.

Không tiếp xúc với phía bên tỉnh Nam Phúc, chúng tôi đều điều tra kỹ càng từng người một, tôn chỉ của sơn trang là toàn tâm toàn ý phục vụ, khách hàng hoàn toàn là thượng đế.

Lần này có 6 cô gái mới, toàn là những người tao nhã có văn bằng chính quy, hơn nữa toàn là gia đình bình thường, cầm kì thi họa không dám nói là biết hết, nhưng hạng mục nào đều làm được. Phương diện sắc đẹp thì là cực phẩm, tiên sinh có thể xem thử, không hài lòng có thể đổi.

Nếu tiên sinh phát hiện chất lượng sản phẩm có vấn đề, chúng tôi sẽ bồi trường gấp trăm lần, vì sáu cô gái lần này đều mộ danh mà đến, cũng là khách cũ giới thiệu.

Cho nên đây là lần đầu bọn họ tham gia trò chơi, vì thế giá cả có hơi đắt hơn một chút, múa kiếm chơi trăng uống trà nói chuyện, bọn họ đều tinh thông. Ba vị tiên sinh đến thật đúng dịp, đây là loại trò chơi mở rộng cuối cùng của sơn trang.

Tạ Nguyệt Chi thật sự là một nhân tài, xem người ta hoàn toàn là thương phẩm, ngay cả chất lượng sản phẩm cũng định ra. Diệp Phàm phảng phất như quay lại thanh lâu cao nhã thời cổ đại, Tạ Nguyệt Chi tuyệt đối là một lão cưu thông minh.

- Được! Xem thử trước một lát.

Diệp Phàm gật gật đầu, cũng hết sức tò mò.

Ba người chia vào ba gian phòng, nhưng Diệp Phàm liếc mắt, Phạm Bằng ngầm hiểu. Ba gian phòng đều chuyển động một vòng, Phạm Bằng hiện tại là chuyên gia phụ trách quang điện của Liệp Báo, nếu trong phòng có lắp đặt thiết bị theo dõi gì, tuyệt đối không qua mắt được y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK