Thiết Đông dường như tỉnh ngộ. Kỳ thực là tên nhãi này cố ý làm bộ tức giận, tạo ảo giác cho Vi Bất Lý.
Thiết Đông, một bí thư thị trấn Thanh Sơn, ủy viên thường vụ Huyện ủy, tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức đó. Hơn nữa tình trạng của thị trấn Thanh Sơn rất phức tạp, y có thể nắm chắc được cục diện ở đó, thì chắc chắn cũng không phải là một người bình thường.
Thằng nhãi này cũng giống như Diệp Phàm, thích nhất là chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Ngay cả lão cáo già Vi Bất Lý cũng hơi mắc mưu rồi.
Nhưng, Vi Bất Lý đang nghĩ gì, ai có thể đảm bảo lão không diễn trò, cho nên, không ai có thể nói rõ cuối cùng là ai khó đối phó hơn ai.
Sáng hôm sau.
Diệp Phàm vừa đặt mông xuống ghế.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.
- Vào đi!
Diệp Phàm biết chắc là nhân vật tạm thời đảm đương vị trí thư ký Nông Viện Viện. Trải qua xoa bóp trị liệu của Diệp Phàm, bệnh tình của Nông Viện Viện cũng đỡ hơn, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
Làm cho Diệp Phàm cảm thấy Nông Viện Viện hôm nay khác với Nông Viện Viện của những hôm trước. Trước đây khi bước vào đều gõ cửa trước, sau đó xin chỉ thị theo quy củ, khi được cho phép mới bước vào. Hôm nay sau khi gõ cửa, thì không hề hé răng nữa.
Nông Viện Viện yên lặng không nói gì đặt phương án Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm về việc lập kế hoạch lột mũ quan của ba địa khu trên bàn. Sau đó yên lặng.
Pha tra, rồi đứng bên cạnh im lặng không nói gì.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô, thấy trên mặt cô nàng này lộ vẻ buồn bực mà mất mát, trong lòng thầm nhủ: "Quái lạ, chẳng lẽ tối đó trong lúc trị bệnh mình đã làm gì gây phản cảm với cô ấy, làm cô ấy không vui, nên hôm nay mới hờ hững như vậy. Tối đó mình chỉ sờ vào mông cô ấy, chỗ kênh rạch kia mình chưa dám xâm nhập, hơn nữa khi đó là bôi thuốc, đụng vào một chút cũng là bình thường. Thật là kỳ lạ, không phải cô ấy là người bảo thủ chứ, mà bình thường, người ta không phải cũng thường chích thuốc ở mông sao?Nhưng mà, những lúc đó hình như đều là những nữ y tá đụng vào…"
Thằng nhãi này nghĩ vậy, miệng cười nói:
- Sao vậy Viện Viện, có ai chọc cô nữa à?
- Không có gì!
Nông Viện Viện lên tiếng, cẩn thận dò xét Diệp Phàm, muốn nói gì rồi lại thôi.
- Có gì cứ nói thẳng đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn cô, vẻ mặt dịu đi nhiều, hỏi.
- Không có gì, thật sự là không có gì, Chủ tịch huyện Diệp, không có gì nữa em ra ngoài trước.
Nông Viện Viện nghịch vạt áo màu vàng của mình, nói.
"Cuối cùng là gặp chuyện quỷ gì thế này?" Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu, rồi không để ý đến cô nàng nữa, sau đó hắn lật lật tập tài liệu.
Mười phút trôi qua, Nông Viện Viện hình như không kìm được, tiến đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng lấy từ trong túi chiếc chìa khóa xe, nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, em… em vô dụng, không hoàn thành nhiệm vụ anh giao rồi.
- Chủ tịch Lan không cần à?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cũng là đoán được một nửa, ắt hẳn là Nông Viện Viện không hoàn thành được nhiệm vụ. Cho nên ngượng ngùng, lập tức cũng bình thường trở lại.
- Vâng, ông ấy nói muốn Chủ tịch huyện Diệp tự tay đưa, em… em cầu xin ông ấy rất lâu, nhưng mà ông ấy nhất định không nhận…
Nông Viện Viện nói, nước mắt chảy ra, ắt hẳn là ấm ức nên mới nháo lên.
- Ừ! Không cần thì thôi, cô không phải tự trách mình, không liên quan gì đến cô. Đừng khóc, lau đi nào.
Diệp Phàm đưa tờ khăn giấy.
Thằng nhãi này trong lòng thầm mắng, hừ giọng nói: "Không cần đúng không, một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc mà thực sự ngông nghênh vậy sao? Ông đây thực sự không để ý đến ông nữa. Xem ra Viện Viện chịu không ít ấm ức rồi? Cái này là nhăn mặt cho rồi nhìn đúng không? Đúng là không nhìn được mà!"
- Em… em vô dụng, em… chuyện anh họ em, được rồi….
Nông Viện Viện nước mắt vừa rơi vừa nhỏ giọng nức nở.
"Hóa ra là sợ mình không dùng anh họ của cô nàng…" Diệp Phàm trong lòng thấy buồn cười, cũng cảm động vì tình cảm anh em sâu đậm của Nông Viện Viện, chợt cười nói:
- Anh họ cô tên gì, tôi quên mất rồi?
- Xa Hồng Quân.
Nông Viện Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp, đầy chờ đợi.
- Mai kêu anh ấy đến làm.
Diệp Phàm nói xong câu này thì không nói thêm gì, quay sang hỏi:
- Chỗ ở của tôi sắp xếp xong chưa?
- Thật sự cảm ơn anh Chủ tịch huyện Diệp, em… em…
Nông Viện Viện kích động đến nỗi suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Chợt hồi phục bình tỉnh, hơi bất an, nói:
- Trước mắt cứ báo danh, ngoại trừ Xa Hồng Quân thì không có ai khác, haizz…
- Hahaha, vậy cũng được, cuối cùng có một người báo danh rồi. Như vậy đi, cứ là, vệ sinh phòng trước đi, tôi muốn nhanh chóng dọn vào ở.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng hừ giọng: "Mẹ kiếp, xem ra cán bộ huyện ở đây đều e dè, không dám chuyển đến ở với mình."
Quỷ quái, hẳn không phải là nguyên nhân chủ yếu. Chắc hẳn chuyện này cũng đơn giản, nếu như thân cận với mình thì không phải là xung đột với các lãnh đạo huyện khác hoặc Chu Phú Đức sao. Xem ra mình vẫn chưa được sự tín nhiệm của mọi người. Phải cố gắng hơn nữa mới được."
- Vâng! Chủ tịch huyện.
Nông Viện Viện trả lời tương đối lớn, hơi giống tư thế của một nữ binh. Lát sau, lại chần chừ nói:
- Chủ tịch huyện điệp, cháu gái họ của em, chính là Nông Liên Liên, chắc là có chút rắc rối với Trưởng ban Tôn. Cuối cùng chị dâu em đưa thông điệp, nếu Trưởng ban Tôn không thể sắp xếp được một vị trí cho anh trai Liên Liên, thì chuyện này có chút phiền phức.
- Thái độ của Trưởng ban Tôn như thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên liếc nhìn cô, hỏi.
- Vội muốn chết, cứ nhờ em xin hộ, nhưng em nói cũng vô dụng, chị dâu em là một cái cân mà. Nói bên huyện Giang Tân cũng có người thích Liên Liên, nếu Trưởng ban Tôn không có cách gì tốt, thì cái này…
Nông Viện Viện tính nói, vì cô nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Phàm và Tôn Minh Ngọc. Cảm thấy hình như Diệp Phàm còn bản lĩnh gì đó chưa dùng, hẳn là có thể giúp được Tôn Minh Ngọc. Hơn nữa, Nông Viện Viện rõ ràng là không muốn Nông Liên Liên và Tôn Minh Ngọc phải chia lìa. Tấm lòng của phụ nữ hơi mềm yếu, không thể đành lòng được.
- Haha, tối nay tôi sẽ nói chuyện với Trưởng ban Tôn, xem xem có cách gì hay không.
Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái, cười nói.
Thầm nghĩ: "Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Minh Ngọc này vẫn đang trong thời gian quan sát. Hôm đó trong Hội nghị thường vụ dù nói có giúp mình một chút, ắt hẳn cũng là thử thăm dò.
Từ những phân tích của Phương Viên, người này có cha là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Tôn Quốc Đống nâng đỡ, lai lịch không nhỏ.
Ắt hẳn là một con hạc độc lập trong Ủy viên thường vụ huyện ủy, trước mắt có lẽ chỉ là không muốn xung đột với nhân vật số một Chu Phú Đức thôi chứ không phải là không dám tranh luận vài câu với ông ta.
Dù nói hiện nay ngoài mặt Chu Phú Đức ủng hộ mình, nhưng ai dám đảm bảo ông ta sẽ không giở quẻ.
Nếu điều đó mà xảy ra thì xung đột lợi ích sẽ tương đối kịch liệt. Chắc hẳn nhân vật số một Chu Phú Đức này sẽ xem ông đây là kẻ thù mạnh không nương tay đâu.
Mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn chính là đốm lửa, ông đây vừa nói đến chuyện thị trấn Thanh Sơn, thì ông già đó liền thể hiện thái độ ủng hộ Bí thư Đảng ủy thị trấn Thiết Đông rồi.
Trong mắt hắn, vị trí của mình còn không bằng Thiết Đông. Từ thái độ của Chu Phú Đức, có thể thấy vấn đề của thị trấn Thanh Sơn không nhỏ, nắm chặt điểm này làm bước đột phá, ắt hẳn mưu mẹo trong trấn này không nhỏ, có lẽ đây chính là bước đột phá để mình mở được cục diện của Ma Xuyên…"
Điện thoại vang lên.
- Ông em Diệp, có phải cậu xung đột với tên họ Phan rồi không?
Trong điện thoại vang lên giọng của Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu Hạ Hải Vĩ
- Xung đột, làm gì có, chỉ là tên này không thức thời…
Diệp Phàm đem chuyện đó kể sơ qua với Hạ Hải Vĩ, hừ giọng nói:
- Anh Hạ, tên họ Phan này có phải động lên đến địa khu rồi không?
- Ừ! Chiều nay, Phó chủ tịch Địa khu Tra có đặc biệt ghé đến văn phòng tôi. Nên biết là tôi đến địa khu này hơn một tháng rồi, trước nay Phó chủ tịch chưa từng đến phòng tôi.
Tra Kế Cương có chút kỳ lạ, sau mới biết ông ta đến là muốn nhờ tôi nói hộ, chính là giúp cho tên Phan mặt rỗ xã Kim Đào kia.