Lúc này Diệp Phàm mới lên tiếng, nhìn mọi người một cái, nói:
- Đồng chí Ý Hùng không phải chưa từng trải qua công việc tiếp đãi lãnh đạo cao cấp.
- Ồ, hình như một năm nay không có lãnh đạo cấp phó quốc xuống rồi nhỉ?
Dương Chí Thăng thốt ra.
- Đồng chí Chí Thăng, anh sai rồi.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Tôi nhầm, đồng chí Diệp Phàm, tôi không biết là mình đã sai ở chỗ nào, xin Chủ tịch tỉnh Diệp hãy chỉ rõ để tôi rút kinh nghiệm.
Dương Chí Thăng có chút kỳ lạ.
- Còn không phải sai sao?
Diệp Phàm đột nhiên gõ tay xuống mặt bàn, khí phách mười phần nhìn Dương Chí Thăng trừng trừng.
- Tôi sai ở đâu, Chủ tịch tỉnh Diệp, mặc dù anh là lãnh đạo UBND tỉnh nhưng cũng không thể tự dưng nói tôi sai được. Nếu hôm nay không giải thích hợp lý thì Dương Chí Thăng tôi sẽ khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên.
Ngọn tà hỏa vì ghen tức Diệp Phàm thăng quan của Dương Chí Thăng bỗng nhiên bạo phát vào lúc này.
Còn Phong Hồ Ninh và Nhậm Thời Mãn đương nhiên là vui mừng vì có người đứng ra đấu lại như vậy.
- Ông còn không sai sao? Là Phó Chủ nhiệm ủy ban quản lý, là nhân vật số 1 của thành phố lớn Hạng Nam, vậy mà ông lại quên sạch việc Chủ tịch Đường đi tuần tra đại quy hoạch Hoành Không chúng ta. Ông nói một năm nay không có lãnh đạo cấp phó quốc nào đến tập đoàn Hoành Không, chẳng lẽ Chủ tịch Đường chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở thôi sao?
Ngôn từ của Diệp Phàm rất sắc bén, Dương Chí Thăng vừa nghe, nhất thời mặt đỏ bừng bừng.
- Ha ha, Chủ tịch Đường mà là cán bộ cấp giám đốc sở, vậy là cùng cấp với đồng chí Dương Chí Thăng rồi. Sau này nhìn thấy chủ tịch Đường cũng có thể gọi bình thường rồi, là đồng sự mà.
Cung Chí Quân châm chọc cười nói.
Sắc mặt Dương Chí Thăng từ màu đỏ chuyển thành màu gan lợn.
- Đồng chí Chí Thăng, ông đã nhận thức được sai lầm của mình chưa?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Tôi…cái này…
Dương Chí Thăng ấp úng.
- Tôi nhất thời quên mất.
Dương Chí Thăng thật sự hối hận, lời này nếu như rơi vào tai thủ trưởng thì không biết sẽ thế nào.
Ngay cả Nhậm Thời Mãn nhất thời cũng không nghĩ ra cách tương trợ, bởi vì lời này rất nghiêm trọng.
- Biết sai là được rồi, vừa rồi ông cũng nói yêu cầu tôi giải thích, nếu không sẽ khiếu nại. Nếu đã giải thích rồi, thì ông phải tự xem lại chính mình, về viết một bản tự kiểm điểm rồi nộp lên chỗ tôi. Trong bản kiểm điểm phải nêu rõ mình chưa làm tốt ở điểm nào. Việc Chủ tịch Đường đến tuần tra lớn như vậy mà ông cũng quên được thì có chuyện gì ông không quên được chứ?
Nói đến đây Diệp Phàm cố ý dừng lại một chút.
- Điều này chứng tỏ đồng chí Chí Thăng chăn bản không coi việc Chủ tịch Đường đến tuần tra ra gì mà. Đồng chí Chí Thăng chỉ chú ý đến một số việc lông gà vỏ tỏi ở dưới thôi.
Kiều Báo Quốc vừa nói, Dương Chí Thăng liền đứng dậy nói:
- Tôi không có ý như vậy. Tôi chỉ là nhất thời không nghĩ ra thôi, chứ làm sao quên được việc Chủ tịch Đường đến tuần tra? Lúc đó thành phố Hạng Nam còn chuẩn bị rất nhiều, tôi còn triệu tập hẳn một cuộc họp để tiến hành phân công công tác chuẩn bị. Tất cả việc này đều có biên bản ghi lại, đồng chí Tồn Quân là người rõ nhất có đúng không?
- Ha ha, Bí thư Dương đúng là đã mở cuộc họp đó thật, hơn nữa lúc đó còn cẩn thận phân công. Nhưng tôi cũng có chút buồn lòng, vì một cuộc họp quan trọng như vậy đến tôi còn nhớ, sao Bí thư Dương lại nhất thời quên mất nhỉ? Đến lúc này mới nhớ ra. Haiz, có lẽ là Bí thư Dương mệt mỏi quá, mệt đến nỗi quên mất một số việc.
Lam Tồn Quân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
- Được rồi, thủ trưởng đến tuần tra là sự thật không phải bàn cãi nữa. Tuy nhiên, lúc đó người phụ trách sắp xếp là Bí thư Đỗ của Tỉnh ủy Thiên Vân, chứ đồng chí Ý hùng chỉ là người chạy việc thôi. Cho nên, cũng không thể đại diện nghênh đón lãnh đạo được đúng không?
Phong Hồ Ninh đột nhiên lên tiếng.
Điểm này Chủ tịch tỉnh Phong có lẽ không rõ bằng tôi, lúc đó người chủ trì lễ nghênh đón chính là đồng chí Khổng Ý Hùng. Đương nhiên, Bí thư Đỗ là người sắp xếp sự vụ chung…có thể nói rằng đồng chí Khổng Ý Hùng làm rất tốt. Hơn nữa, tập đoàn chúng ta không chỉ có Chủ tịch Đường đến, mà nhiều lãnh đạo khác cũng đã đến thăm, tất cả đều là do đồng chí Khổng Ý Hùng toàn quyền phụ trách công tác tiếp đãi. Có nhiều kinh nghiệm như vậy, chẳng lẽ đồng chí Khổng Ý Hùng lại không đảm nhiệm được vị trí Chánh văn phòng ủy ban quản lý?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi thấy ý kiến của các đồng chí rất khó để thống nhất lại, mà cấp trên thì đang thúc giục. Hai ngày sau phải báo danh sách lên rồi, hay là giơ tay biểu quyết đi.
Nhậm Thời Mãn nói đến đây dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người.
- Ai đồng ý đề cử đồng chí Trương Kiệt giữ chức Chánh văn phòng này thì xin mời giơ tay.
- Tôi đồng ý.
Dương Chí Thăng là người giơ tay đầu tiên.
- Tôi cũng đồng ý.
Bành Nhất Khải giơ tay.
Tiếp theo là Mộc Thành Chương, Phong Hồ Ninh, Nạp Mãi Đề Lâm, cộng thêm Nhậm Thời Mãn nữa là tất cả có sáu người đồng ý, chỉ cần có một đồng chí nữa đồng ý thì việc đề cử Trương Kiệt được quyết định.
Còn những người đồng ý Khổng Ý Hùng lần lượt là Cung Chí Quân, Lam Tồn Quân, Chu Gia Sinh, Mộc Hùng Phi, Kiều Báo Quốc, cộng thêm Diệp Phàm nữa là sáu phiếu.
Còn lại chỉ có Dương Chấn Đông, Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn chưa giơ tay. Diệp Phàm và Nhậm Thời Mãn đối nghịch nhau, cho nên quyền quyết định lập tức rơi vào Dương Chấn Đông.
Bỗng nhiên không khí trở nên trùng xuống.
- Đồng chí Dương Chấn Đông, anh có cách nhìn như thế nào?
Lúc này, Nhậm Thời Mãn đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn Đông.
Diệp Phàm trong lòng chấn động, cảm thấy Dương Chấn Đông sẽ nghiêng về phía Nhậm Thời Mãn.
- Đồng chí Chấn Đông, anh là Phó Bí thư Đảng ủy kiêm Phó tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không, là trụ cột sáng tạo nên tập đoàn Hoành Không, quyết định của anh sẽ liên quan đến sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm cũng lên tiếng cảnh cáo người này đừng quên thân phận của mình.
- Đúng vậy, Khu kinh tế Hoành Không đã được thành lập rồi. Đây là văn phòng Đảng ủy, cơ cấu cao nhất của Khu kinh tế. Đồng chí Chấn Đông, quyết định của anh liên quan đến việc triển khai công tác của ủy ban quản lý đấy.
Nhậm Thời Mãn mịt mờ chỉ ra mình mới là nhân vật số 1, vì đảng ủy quản lý ủy ban quản lý.
- Ha ha, Khu kinh tế được thành lập dựa trên cơ sở của đại quy hoạch. Tập đoàn Hoành Không cần một vị tổng giám đốc chủ trì công tác của Tập đoàn Hoành Không. Đồng chí Chấn Đông, anh thấy việc chọn người làm tổng giám đốc như thế nào?
Diệp Phàm cười, ám chỉ Dương Chấn Đông nếu như muốn ngồi vào ghế tổng giám đốc thì phải “ngoan ngoãn” một chút.
- Đồng chí Diệp Phàm, hiện tại đang quyết định việc đề cử người, không liên quan gì đến bộ máy đảng ủy Hoành Không. Hãy phân biệt cho rõ.
Nhậm Thời Mãn nói, sau đó liếc mắt nhìn Dương Chấn Đông nói tiếp:
- Huống chi, tập đoàn Hoành Không hiện đã là doanh nghiệp trực thuộc ủy ban quản lý, về sau tất cả vấn đề bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ cấp phó giám đốc sở của tập đoàn này đều phải đưa ra bộ máy ủy ban quản lý để thảo luận.
- Ha ha, việc này dù sao cũng phải từng bước mà. Không có bộ máy đảng ủy tập đoàn đề cử thì cũng không thể lên được hội nghị bộ máy ủy ban quản lý Khu kinh tế có đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, tập đoàn Hoành Không là cấp dưới của ủy ban quản lý, không lẽ Tập đoàn Hoành Không không chấp nhận lãnh đạo của ủy ban quản lý Khu kinh tế sao?
Nhậm Thời Mãn cũng cười nói, lấy khí thế ép người.
- Đương nhiên là có rồi, nhưng mà đảng ủy cấp dưới cũng có quyền của mình. Đối với việc bổ nhiệm miễn nhiệm thành viên bộ máy tập đoàn bộ máy đảng ủy tập đoàn cũng có quyền rất lớn.
- Bộ máy đảng ủy ủy ban quản lý cũng có quyền phủ quyết.
Nhậm Thời Mãn hừ nói.
- Đương nhiên là có quyền phủ quyết, tuy nhiên, không có quyết định của phía dưới thì bộ máy ủy ban quản lý cũng không có đối tượng để phủ quyết có đúng không?
- Tôi đồng ý đồng chí Khổng Ý Hùng đảm nhiệm chức Chánh văn phòng.
Dương Chấn Đông khó khăn nói ra những lời này.
Bởi vì y thấy được điểm mấu chốt, nếu hôm nay trở mặt với Diệp Phàm, thì Diệp Phàm sẽ chèn ép mình trong nội bộ tập đoàn.
Đến lúc đó, đừng nói là được đề cử, mà ngay cả công việc bình thường thôi cũng bị Diệp Phàm làm cho khổ sở.
Nếu bị đẩy đến những chỗ không quan trọng thì về sau đừng có nghĩ làm ra thành tích được. Nếu đã không có thành tích thì Diệp Phàm đương nhiên có lý do để phủ quyết mình.
Vốn việc này Nhậm Thời Mãn đã giơ cành ô liu ra, nhưng Dương Chấn Đông cũng do dự. Thật ra y cũng có chút thất vọng.
Bởi vì thời gian dài như vậy mà cấp trên chưa có ý tưởng rời Diệp Phàm khỏi ghế tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không. Mà có lẽ Nhậm Thời Mãn có thể dùng quan hệ của mình để giúp đỡ một phen, cho nên Dương Chấn Đông cũng có chút lung lay. Nhưng cuối cùng lại bị lãnh đạo trực tiếp là Diệp Phàm áp chế xuống.