Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên giằng co nhau một giờ, Vương Triều đã phóng xuống chỗ Diệp Hào, vừa kiểm tra vừa mắng:

-Đúng là độc, vết roi cũ chưa đi mới lại chồng lên rồi. Hình như roi còn qua xử lý ngâm với nước ớt, quả thực không dám tưởng tượng, Diệp Hào chẳng lẽ tội lỗi đầy mình?

-Gọi quân y lên đây.

Mắt Diệp Phàm đầy giận dữ nói.

Không lâu sau hai quân y đến, băng bó cho Diệp Hào và Chung Thủy Thiết một chút.

-Tình hình Diệp Hào thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

Một người quân y nói:

-Xương cốt không biết thế nào, tuy nhiên, da bị tổn thương rất nghiêm trọng. Xem ra phải nằm an dưỡng trên giường mấy tháng mới có thể hồi phục lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mấy giờ sau, Sư trưởng sư 15 tập đoàn quân 36 Đới Lĩnh Cương hùng dũng đến chỗ Diệp Hào, đoàn trưởng đoàn một Lý Kiếm, tiểu đoàn trưởng Ngô Duy cũng vội vàng chạy đến.

-Tư lệnh Khương, đường khá xa, đã tới chậm, rất xin lỗi.

Đới Lĩnh Cương nhìn mọi người một cái, đầu tiên chào hỏi Khương Chí Hòa.

-Sư trưởng Đới, trước tiên cho người rút lui, làm lớn như vậy ảnh hưởng không tốt.

Khương Chí Hòa nhíu mày nói.

Tuy nhiên, Đới Lĩnh Cường không hé răng, mà đoàn trưởng Lý Kiếm cũng trợn mắt, nhìn Chung Thủy Thiết có chút thảm một cái, nói:

-Tư lệnh Khương, chúng tôi tin tưởng anh cũng không phải là có thể tin tưởng đồng chí khác. Có người này người khác như thế nào lại đánh bị thương quản lý nhà họ Chung không nói lại còn đánh bị thương nhiều đồng chí khác. Hơn nữa, còn muốn cướp ngục, đây là nhà giam Hồ Sơn, không phải cái chợ. Theo pháp luật chỗ chúng tôi bắn họ cũng là bình thường.

-Vị này chính là Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu Diệp Phàm.

Khương Chí Hòa giới thiệu.

-Phải không?

Đới Lĩnh Cường giọng kéo dài, như nói qua lỗ mũi.

-Nếu sư trưởng Đới có nghi ngờ, Tề Thiên mang giấy chứng nhận cho bọn họ xem một cái.

Diệp Phàm động lòng, cảm thấy sư trưởng Đới biểu hiện có chút kỳ lạ.

Về lý thuyết bọn họ quen Phó tư lênh Khương, tư lệnh Khương đã giới thiệu, chính hắn tốt xấu cũng là lãnh đạo của Đới Lĩnh Cường, là cấp trên từ trên xuống. Đới Lĩnh Cường không nên tỏ thái độ này. Trong này phải có gì đó liên quan đến Diệp Hào.

-Không cần! Nếu tư lệnh Khương giới thiệu, chúng tôi tạm thời tin tưởng thân phận của anh.

Đới Lĩnh Cường khoát tay áo, cũng không có một chút cung kính, liếc nhìn mấy người một cái, hừ nói.

-Tuy nhiên, chính thủ trưởng phạm pháp chúng tôi cũng có thể bắt. Đây là nhà giam Hồ Sơn của Quân khu Lan Tây, là nơi giam giữ phạm nhân trọng tội. Trưởng ban Diệp, nếu hôm nay anh không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, vậy mời ở lại, tổng bộ đến nói sau.

-Anh nói thế có ý gì?

Diệp Phàm nhướng mày lên, lành lùng hừ nói.

-Nói vậy Trưởng ban Diệp hiểu ý tôi rồi chứ?

Sư trưởng Đới không chút nể nang nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

-Nếu chúng chung tôi phải đi?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

-Vậy xem thử xem nhà giam Hồ Sơn chúng tôi có phải là tường đồng vách sắt?

Thái độ của sư trưởng Đới cứng rắn, mạnh mẽ.

Tư lệnh Khương đứng bên cạnh nhíu mày, vội vàng nói:

-Sư trưởng Đới, Trưởng ban Diệp xuống đây kiểm tra, phái hiện nhà giam Hồ Sơn đối xử với phạm nhân rất vô nhân đạo.

Diệp Hào từng là cấp dưới của anh, sao có thể dùng trọng hình riêng. Công ước quốc tế đều có quy ước đối đãi tù binh tốt, huống chi Diệp Hào từng là cấp dưới của các anh.

Đây là thuộc về mâu thuẫn nội bộ, chẳng lẽ đây là quy định của nhà giam Hồ Sơn sao? Mà đồng chí Chung Thủy Thiết không tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, còn muốn hành hung, chẳng lẽ đây là truyền thống vinh quanh của các anh sao?

-Tư lệnh Khương, chúng tôi nghe lại không giống thế. Đầu tiên là vị Phó trưởng ban vào đẩy mắng chửi người khác, còn ra tay tát một cái. Sau đó, quản lý Chung thấy cấp dưới bị đánh, cho rằng Phó Trưởng ban Diệp là người giả mạo cướp ngục. Thế sao giống lãnh đạo, bạo ngược, cũng quá kiêu căng.

Lý Kiếm hừ nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm:

-Đối với lãnh đạo như thế này, không cần cũng không sao. Huống chi, tư lệnh Khương là lính của quân khu Lan Tây.

Lời của Lý Kiếm có thể nói là thầm chỉ trích Khương Chí Hòa ăn cây táo, rào cây sung.

-Đoàn trưởng Lý, dù sao lãnh đạo ban xuống dưới kiểm tra công tác. Nhà giam Hồ Sơn vi phạm quy định như thế, thấm chí có thể nói đã đề cấp đến việc hành vi phạm tội với phạm nhân.

Lãnh đạo phê bình giáo huấn một chút cũng không được sao? Huống chi, Chung Thủy Thiết giọng nói kiêu ngạo, bất kính với lãnh đạo.

Còn ngông cuồng công kích lãnh đạo, chẳng lẽ lãnh đạo không thể ngăn cản cấp dưới, quả thực là loạn. Sư trưởng Đới, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ ràng, không được hồ đồ.

Khương Chí Hòa nhăn mặt, nói xong, suy nghĩ đối sách.

Sau khi biết thân phận Diệp Phàm xong, trong lòng y khá nóng nảy. Nếu Diệp Phàm ở đây bị tổn thương một chút, phỏng chừng đem nhà giam Hồ Sơn và toàn bộ quân đoàn nhổ tận gốc cũng không thể ngăn nổi tức giận ngút trời của Tổ đặc nhiệm A.

-Rất xin lỗi, việc này chúng tôi phải báo cáo lên lãnh đạo tập đoàn quân một chút. Không có bọn họ đến, các anh không thể rời nhà giam Hồ Sơn một bước. Nếu các anh cứ nhất quyết đi thì sư đoàn 15 chúng tôi đều là những người đàn ông mạnh mẽ.

Sư trưởng Đới giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ, không chút nhượng bộ.

-Con mẹ nó, anh tính cái rắm.

Vương Triều nổi giận, bước một bước lớn, sư trưởng Đới đột nhiên cảm giác trước mắt có một bóng người. Không đợi y phản ứng, bụp một tiếng, Đới Lĩnh Cương đã bị Vương Triều bí mật nện xuống.

-Muốn làm gì? Mau thả sư trưởng Đới.

Đám quan quân Hồ Sơn gầm rú, toàn bộ súng tự động đều hướng vào đám người Diệp Phàm.

-Các anh muốn tặng sư trưởng Đới thì nổ súng đi.

Vương Triều giơ chân đá sư trưởng Đới một cước, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.

-Tôi nghi ngờ sư trưởng Đới Lĩnh Cường âm mưu phạm thượng làm loạn. Thượng tá Tề Thiên báo cáo lãnh đạo tối cao của Báo Săn Thủy Châu một chút tình hình. Việc này, lập tức báo cáo cấp trên. Sư đoàn 15 tôi thấy phải chấn chỉnh lại một chút. Một sư đoàn hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của lãnh đạo, còn có thể vì nước cộng hòa mà ra sức gì?

Diệp Phàm nhìn Đới Lĩnh Cương liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ nói.

Vừa nghe vài chữ Báo Săn Thủy Châu, vài quan quân biết chi tiết Báo Săn toàn bộ không khỏi rút lui về sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tề Thiên.

Trong đó có một đại tá khá bình tĩnh chen lên, vội vàng nói:

-Trưởng ban Diệp, tôi là quân lính của sư đoàn 15. Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có việc từ từ thương lượng. Một chút việc nhỏ, sao phải náo động lên trên có phải không?

-Được, tôi muốn xem lãnh đạo tập đoàn quân 36 nói như thế nào.

Diệp Phàm khoát tay áo thản nhiên rút một điếu thuốc.

Một giờ sau, tiếng phi cơ gầm rú trên đầu nhà giam Hồ Sơn. Quân đoàn trưởng quân đoàn 36 Lôi Trường Thiên ngồi trực thăng vội vàng đến đây.

Bên kia Tề Thiên đã đưa Diệp Hào ra góc nhỏ giọng hỏi. Khôn lâu, Tề Thiên đem một quyển sổ đặt trước mặt Diệp Phàm. Diệp Phàm cẩn thận cầm lấy, lập tức nổi trận lôi đình.

Theo Diệp Hào nói, lần diễn tập quân sự, bốn sư đều có binh lính tham gia diễn tập quân sự, trong đó 12 sư đoàn không phải bộ đội của tập đoàn quan 36. Làn ở tập đoàn quân 38 quân khu Lan Tây.

Diễn tập tiến hành khá thuận lợi, tuy nhiên, khi tiến hành một nửa, Diệp Hào dẫn trinh sát liên tiếp đến sư thông tấn báo cáo, về tình hình khu a thứ tám trận địa trinh sát.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Hào cùng đại đội hơn mười người tinh anh đi lên. Không thể tưởng tượng được khu a thứ tám trận địa không ngờ có chôn mìn thật.

Đây là địa bàn sát biên cương vốn là khu mìn, sau đã được gỡ nhưng cũng không sắp xếp điều tra rõ. Chỉ huy diễn tập cũng biết điểm này, vì phòng ngừ có nổ gây thương vong đội viên diễn tập. Cho nên, nghiêm cấm bất cứ một đội ngũ diễn tập nào tiến vào đây.

Mấy người Diệp Hào cũng không biết tình hình thực tế của cấp trên, bọn hộ hoàn toàn dựa theo lệnh của người chỉ huy sư đoàn tiến vào khu a số thứ tám. Không may, thật sự va phải một quả mìn ẩn nấp rât sâu, nổ làm bị thương ba người lĩnh.

Diệp Hào được nhân viên cứu về đến đại đội, sau nghe nói sư đoàn mình diễn tập thắng lợi và không có thương tổn một binh lính hoặc quan quân nào. Sư trưởng Lý mang về một giấy chứng nhận sáng chói và tiền thưởng.

Thảm thương chính là ba người nhân viên dưới của mình trở thành người tàn phế, Lý Thực và Trương Minh cắt một chân, Vương Kinh Văn cắt một bàn tay.

Bọn họ xuất ngũ.

Nửa tháng sau, Diệp Hào có việc đi qua nhà Vương Kinh Văn tiện mua hai bình rượu và chút thuốc bổ đến thăm nhà bạn cũ. Diệp Hào trong lòng hổ thẹn. Không thể tưởng tượng được Vương Kinh Văn nhìn thấy Diệp Hào mắng y lòng lang dạ sói…

Sau đó mới biết, Lý Thực và Trương Minh cùng Vương Kinh văn cũng không được hưởng chế độ quân nhân bị thương. Quân đội lúc đó trợ cấp mỗi người hai vạn đồng rồi đuổi bọn họ đi. Tuy nói cầm trong tya chứng nhận bị thương nhưng nào có dùng được cái gì? Hiện tại có ai, đơn vị nào tình nguyện tuyển người tàn phế.

Hơn nữa, theo Vương Kinh Văn nói, lúc đó ba người cùng đi tìm tiểu đoàn trưởng, đoàn trương, đến sư trưởng cùng đã tìm. Còn bị bắt vài ngày, cuối cùng đoàn trưởng Lý Kiếm còn uy hiếp nói mấy người y vi phạm quy định diễn tập… theo quy định phải ra tòa án quân sự.

Sư trưởng Đới cũng phải xin hộ ba người họ, nếu thực sự không biết tốt xấu, sẽ đưa họ ra tòa án quân sự điều tra. Lúc đó Lý Thực và Trương Minh vừa nghe đã sợ, không dám la lối nữa. Mà Vương Kinh Văn một mình đơn độc khó chống đỡ, trên đường định lên tập đoàn quân, mới đến nửa đường đã bị người đánh bất tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, Vương Kinh Văn không dám đi tìm ai nữa, biết là có người cố ý làm, cho nên ba người lĩnh hai vạn đồng trở về.

Diệp Hào tính tình bướng bỉnh vẫn muốn lấy lại công bằng cho ba người họ. Kết quả thành ra thế này.

Quân đoàn trưởng tập đoàn quân 36 Lôi Trường Thiên cũng không cao to lực lưỡng như tưởng tượng của Diệp Phàm, mà vóc dáng dong dỏng. Sắc mặt cũng khác trắng, nhìn qua hào hoa phong nhã không giống quân nhân. Ngược lại như quân nhân văn phòng.

Y một lát đến tầng hầm, thấy nhóm quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng, lập tức nghiêm mặt hừ nói:

-Còn không tránh ra cho tôi, dám dùng súng chỉ vào thủ trưởng, muốn tạo phản có phải không, cút ra đi.

Các quan quân binh lính đều chào theo nghi thức quân đội, không lâu toàn bộ rút lui.

Lôi Trường Thiên nhìn Diệp Phàm một cái, lập tức giơ tay tiến lên hô

-Trưởng ban Diệp, khi nào xuống đây cũng không lên tiếng, Trường Thiên cũng không sắp xếp tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK