Tiếu Tứ xấu hổ đến đỏ hết mặt, không thể bỏ qua, mắng bác hai không đứng đắn, thừa cơ đấm bác mấy cái rồi vội vàng trốn đi.
Nhìn bóng dáng bối rối của cô bé, Triệu Quát ở phía sau lẩm bẩm:
- Tiểu Tứ, bác hai rất tỉnh táo, cũng không phải thần kinh có vấn đề, càng không phải là lão già không đứng đắn.
Ôi, nếu cháu có thể đi theo cậu nhóc đó, là cháu có phúc rồi! Người ta là phó soái của tổ nòng cốt số 8. 19 tuổi đã là thượng tá, trong lịch sử chỉ có thời kỳ chiến tranh mới có kỳ tích này.
Hiện nay hòa bình, 19 tuổi đã là thượng tá, chỉ có thể là do chó má đề bạt. Chính như nhà họ Triệu chúng ta, sĩ quan cấp tá thì có, nhưng 19 tuổi đã là thiếu tá thì không thể tìm ra, đừng nói là thượng tá.
Người này sau này trưởng thành, lăn lộn trong quân ngũ, chắc chắn sẽ là tai to mặt lớn trong quân ngũ. Nếu lăn lộn trên quan trường, tin rằng cậu nhóc đó cũng sẽ lên chức to, mà không chỉ có vậy.
Người này có thể là rồng, có thể dương oai. Nếu là giun thì chỉ có thể nhát chết. Tiểu Tứ, cháu nên nắm cho chắc.
Việc này bác hai không thể nói rõ với cháu được, bởi vì cậu nhóc này có chức phó soái trong Tổ đặc nhiệm A, con át chủ bài đặc công. Cả với ông nội, bác cũng không thể nói, đây là kỷ luật.
Mới gần đây, ôi... nhà họ Triệu chúng ta muốn tiếp tục duy trì phồn thịnh không có thay đổi thì không thể được.
Tuy nhiên, Tiếu Tứ trên đường về nhà cũng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hỏi:
"Quái, sao bác hai dường như ủng hộ cái đồ lưu manh kia nhỉ, rốt cuộc là như thế nào?"
Không phải là đồ lưu manh kia nhờ Đoàn trưởng Thiết nói giúp chứ, chẳng lẽ bác hai muốn mình và Diệp Phàm làm bạn bè?
Chắc là không, nhà họ Diệp không phải gia đình gia thế, chỉ là dòng họ nhỏ, bác hai sao có thể coi trọng hắn ta được, thật sự là lạ quá.
Tuy nhiên, anh chàng họ Diệp, tối qua tôi chắc chắn đã bị anh nhìn thấy hết, nói chính xác thì không biết anh đã thấy những chỗ nào, đồ lưu manh, không được, việc này không thể để yên được, anh chờ xem..."
Tiếu Tứ đỏ hết mặt, trong lòng phức tạp.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Trong khoảng thời gian này cũng bình tĩnh lại, không xảy ra chuyện gì lớn, Diệp Phàm cũng đi học, ký túc xá, nhà vệ sinh, căng tin, thư viện, chỉ đi lại lần lượt năm địa điểm này.
Tối chủ nhật, Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của đại ca Tào Dũng mời hắn đi Bát Bảo Các, Tào Dũng là Trưởng phòng cán bộ hai của Ban tổ chức Tỉnh ủy, anh ta mời đương nhiên Diệp Phàm vui vẻ nhận lời rồi.
Vào phòng riêng, bên trong chỉ có hai người.
Một là Tào Dũng, một là người không quen, người này không cao hơn hắn, chừng 1m76. Tuy nhiên anh ta có vẻ to hơn mình, thân thể cường tráng, có râu trông rất mạnh mẽ, nhìn như Trương Phi. Tuy nhiên, ánh mắt lóe lên một tia nhìn khôn khéo. Nhìn giống Schwarzenegger.
"Người này thật không đơn giản, ngoại hình làm người ta mê đắm, làm cho người khác coi hắn như người đàn ông mạnh mẽ, nhưng thật ra lại rất khôn khéo" Diệp Phàm quan sát người này đưa ra kết luận ban đầu.
- Đến rồi Diệp Phàm, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự công an tỉnh Hạ Hải Vĩ
Tào Dũng vui vẻ giới thiệu.
- Chào đội trưởng Hạ, tôi là Diệp Phàm ở Ngư Dương đến, anh gọi tôi là Tiểu Diệp được rồi
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
Cũng không biêt Tào Dũng giới thiệu Hạ Hải Vĩ với mình có ý đồ gì, có lẽ chỉ là mời ăn cơm.
Tuy nhiên, có thể nhận thấy, người như thế mới có lợi cho mình, nói thật ra thì có thể có lúc giúp đỡ được mình.
Tuy nói là mình với Phó giám đốc Sở công an Lý Xương Hải quan hệ cũng tốt, nhưng người ta hiện nay kiêm cả chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, lại là Cục trưởng công an thành phố Thủy Châu, cấp bậc kém quá xa, cảm giác như có một cái hào ở giữa.
- Phó Chủ tịch huyện Diệp nói đùa, cái gì mà đội trưởng với không đội trưởng. Chúng ta là anh em thôi. Tôi vốn không khéo, không hiểu sự nhã nhặn. Huống chi tôi cùng Tào Dũng chơi với nhau từ bé đến lớn, nếu anh Diệp gọi Tào Dũng là anh, thì chúng ta cũng là anh em, đúng không?
Hạ Hải Vĩ cười, thành thật nói.
"Kỳ lạ, người này thẳng thắn hoặc giả vờ thẳng thắn, trước hết xem anh ta nói gì" Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, đương nhiên cũng cười ha hả, nói:
- Tôi thật là không dám trèo cao, Vĩ ca (anh Vĩ) ạ.
May mắn là năm 2000 Mỹ mới sản xuất ra thuốc trị liệt dương Viagra ở thị trường Trung Quốc, nếu không Diệp Phàm không thể được như vậy. (Chú thích của DG: Vĩ ca là tên gọi Viagra ở TQ)
Kinh Tào Dũng cũng như vậy, ba người thật ra nói chuyện ngang hàng. Ít nhất là nhìn thấy thế, Hạ Hải Vĩ xem ra to mồm nhất, nói chuyện rất thẳng thắn.
Hơn nữa, Diệp Phàm dùng thuật xem tướng để quan sát, phát hiện người này thật sự rất thẳng thắn, bước đầu thấy nên kết bạn.
Giữa buổi Tào Dũng bảo đi vệ sinh
Lúc này, trong phòng chỉ có hai người, Hạ Hải Vĩ không ngờ ra vẻ nhăn nhó, làm cho Diệp Phàm có chút lạ.
Không lâu, Hạ Hải Vĩ giống như rất quyết tâm, lấy ra một cái hộp, trong đó có tám cái chén mở ra trước mặt Diệp Phàm cười nói:
- Cậu Diệp, lần đầu gặp mặt, tôi không có gì, bộ chén này nói là từ đời Càn Long do một quan lại trộm ra. Trước đây gia đình có kinh doanh một ít, hiện giờ không được nhiều, phải dựa vào nghề để lấy lương ăn, ha ha...
- Anh Vĩ, anh....
Diệp Phàm không hiểu, tuy nhiên cũng đoán được hình như Đội trưởng Hạ đang yêu cầu mình làm việc gì đó, trong lòng rất khó hiểu.
Nghĩ "Anh đường đường là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nói như thế nào cũng tương đương cán bộ cấp Cục trưởng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không thể đến nhờ chức cán bộ huyện nhỏ như tôi được, việc này có chút kỳ lạ"
- Ha ha, ha ha!
Hạ Hải Vĩ cười ngượng ngùng sờ đầu nói:
- Tôi cứ nói thẳng, Tào Dũng nói, cậu Diệp rất thân thiết với cô Tống?
"Đến đây, hóa ra là muốn đến với Tống Sơ Kiệt, mình chính là cây cầu. Tuy nhiên, xem ra bọn họ không biết, thật ra mình cùng Trinh Dao còn chưa đến mức này, xem ra Tào Dũng đã có chút hiểu lầm, đã cho rằng mình là con rể của Trưởng ban Tống kia". Diệp Phàm nghĩ trong lòng rồi từ chối:
- Cô Tống thì tôi quen biết, tuy nhiên cũng không nhiều.
- Cậu Diệp, đừng gạt chúng tôi, ha ha...
Tào Dũng lúc này đột nhiên đẩy cửa bước vào, từ xa đã cười nói.
- Anh Tào, anh nói vậy có ý gì?
Diệp Phàm có vẻ khó hiểu.
- Có ý gì, cậu Diệp còn không hiểu sao, chúng ta đều là anh em, cũng không thể nói dối mọi người.
Nói thật với cậu, Cậu Hạ tuy nói tiếp nhận vị trí của Lý Xương Hải, tuy nhiên vị trí này cũng không tốt.
Anh ta tính tình thẳng thắn, cùng ở đó còn có bất hòa với Phó giám đốc Tiếu, cuối năm ngoái còn làm một trận ầm ĩ.
Nghe nói Phó giám đốc sở Tiếu có thể được đề bạt làm phó giám đốc thường trực. Nếu thật có chuyện này thì từ này về sau cậu Hạ này có khó khăn rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cho nên, lần này Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn thực hiện kế hoạch cán bộ tạm giữ chức chính là muốn chọn một số cán bộ ở tỉnh về huyện tạm giữ chức gì đó.
Tuy nhiên, lần không giống với tạm giữ chức, không thể nói là tạm giữ chức, mà chính xác là hạ phái, không cần thì trở về.
Hơn nữa còn nghe nói, hạ phái đều là tăng lên một bậc, Cậu Hạ giờ đã là chức Cục trưởng, nếu có cơ hội lần này, có thể đảm nhiệm chức Phó giám đốc Sở.
Ôi... cậu Hạ cũng đã 30 tuổi, nếu để cơ hội này qua đi, hơn nữa, Cục trưởng đến phó giám đốc sở chỉ kém một bậc, chỉ có điều bao nhiêu cán bộ đã không qua khỏi cánh cửa này.
Vả lại, nếu Phó giám đốc Tiếu ngồi lên chức Phó giám đốc thường trực, thì cậu Hạ sau này đừng nghĩ đến vươn lên.
Tôi và cậu Hạ chơi với nhau từ bé đến lớn, cho nên biết cậu Diệp thân thiết với cô Tống, nên đưa cậu Hạ đến đây.
Cậu Diệp đừng nói khéo với chúng tôi. Ôi… Người trong quan trường, nhiều khi bản thân không được như ý muốn!
Tào Dũng như nhìn vào tình hình thực tế, vừa thở dài vừa nói.
- Vâng, Phó giám đốc Sở đó có phải là Tiếu Duệ Phong không?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi, bởi vì khi hắn ở Ngư Dương, đã nghe nói nhà họ Tiếu có Tiếu Duệ Phong làm Phó giám đốc Sở công an.
- Cậu Diệp cũng quen ông ta ư?
Hạ Hải Vĩ ngạc nhiên hỏi.
- Có biết, ông ta cũng là người Ngư Dương không phải sao? Tuy nhiên không quen thân rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đưa mắt nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, nói:
- Anh Vĩ, bộ chén cổ này anh cầm lại đi, nếu coi nhau như anh em còn làm thế làm gì, như thế là khách sáo có phải không? Chỉ có điều, anh lần này chuẩn bị đến chỗ nào, có thể nói với chúng tôi không?
Diệp Phàm muốn giúp anh ta một phen, tục ngữ nói có nhiều bạn bè là tốt. Chỗ Lý Xương Hải thì mình quen rồi, nếu có dịp thì đến nhà họ Tống nói chuyện với ông cụ, nhắc tới chuyện của Hạ Hải Vĩ một chút.
Có lẽ là giúp người giúp mình, khi Hạ Hải Vĩ lên là Phó giám đốc Sở, có thể có lúc giúp được mình.
Trong quan trường, tuyệt đối cần có mối quan hệ rộng, chỉ sợ quan hệ không rộng. Hiện nay chính mình đang có cơ hội đi lại nhà họ Tống, đây không phải là cơ hội tốt sao?
- Cậu Diệp, lần này chức vụ mà tôi xuống nhận tôi rất hài lòng. Ở địa khu Đức Bình của tỉnh chúng ta còn thiếu một vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật, cho nên, mục tiêu lần này của tôi chính là vị trí đó. Tuy nhiên, hiện nay cũng có người nhằm vào vị trí này. Ở tỉnh cũng có hai trưởng phòng thích hợp cho vị trí này. Ủy ban chính trị pháp luật cũng có hai.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, xem ra đối thủ cũng rất mạnh.
- Đức Bình, đó là địa phương nghe nói là nghèo rớt mùng tơi? Trước kia nghe đến Ngư Dương chúng tôi đã thấy nghèo, sau lại nghe bạn học cùng ở Đức Bình tình hình ở đó, mới biết đó còn nghèo hơn Ngư Dương chúng tôi.
Diệp Phàm nhíu mày, cho rằng Hạ Hải Vĩ sao lại đồng ý đi đến huyện nghèo đó, tuy nói là được tăng lên một chức nhưng đi đến một địa phương hẻo lánh của Nam Phúc thì không có lợi gì.