- Được, được, được, Thiết lão đệ, người sư huynh này của đệ khá lắm.
Lão Phì vỗ vai Diệp Phàm thân thiết, một lực mạnh truyền đến, Diệp lão đại cười gật đầu, sau đó lại làm cho lực kình của lão Phì biến mất.
Sau mấy chiêu ngầm, lão Phì không chiếm được thế thượng phong nào, lão ta không khỏi bực bội đi tiếp đón những người khách khác.
- Vừa rồi hai người có chuyện gì vậy?
Thiết Tháp cười nói:
- Hình như là lão Phì thích cậu, có những bằng hữu gặp nhau chính là như thế.
- Anh cho là lão ta tốt bụng vậy sao?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
- Hiểu rồi, lão ta thử cậu đó!
Thiết Tháp cười hiểu ngay, người ngày cơ thể như sắt nhưng cũng không ngốc, anh ta cười nói:
- Nhưng không có gì tốt đẹp cả.
- 5, 6 đẳng mà cũng đòi thể hiện trước mặt ông đây, cút đi.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- 5, 6 đẳng, không đúng!
Thiết Tháp sửng sốt, con ngươi chuyển động suy nghĩ rồi nói:
- Tôi hiểu rồi.
- Hiểu rồi, anh hiểu cái gì?
Diệp Phàm hỏi dồn.
- Lão ta giả vờ đấy.
Thiết Tháp nói.
- Giả vờ, chuyện này là thế nào?
Diệp Phàm chẳng hiểu ra sao cả.
- Thế thân mà, các nhât vật trong Tam Giác Vàng đều có 2 đến 3 người thế thân.
Giống như là họ thật nếu gặp trường hợp nghi ngờ cũng sẽ không để lộ thân phận mà chỉ cử ra thế thân thôi. Như vậy vừa có thể giữ thể diện cho chủ nhân lại vừa đảm bảo an toàn cho mình được.
Trên đời này chỉ cần có tiền, vẫn có thể tìm được mấy người thế thân trong mấy mấy tỉ dân trên cả thế giới này.
Thiết Tháp cười nói:
- Bởi vì, thực lực cũng lão Phì cũng tầm tầm với tôi. Vừa rồi cậu nói chỉ có năm sáu đẳng, vấn đề liền ra rồi.
- Những thế thân của lão Phì đều có thân thủ 5, 6 đẳng, xem ra lão Phì này không đơn giản chút nào. Nhưng chắc là Thiết Tháp anh cũng có thế thân nhỉ? Thậm chí tôi đang nghi ngờ anh bây giờ có phải là anh thật hay không đấy?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi, thế thân cái khỉ gì chứ? Cậu biết tình hình của Ngưu Vĩ sơn đấy, thực lực của chúng tôi còn kém 3 lần so với lão Phì.
Còn thu nhập tiền bạc thì không có. Bản thân cũng không chăm sóc nổi lấy đây ra thế thân.
Hơn nữa, tìm người thế thân cũng phải có duyên phận. Anh có tiền cũng chưa chắc đã tìm được, đúng không?
Thiết Tháp nói, có chút buồn bã nhìn những kẻ tuần tra trong sảnh:
- Tiệc rượu tối nay nhưng chưa chắc đã có mấy người là thật.
Bởi vì, những người cùng đẳng cấp với lão Phì, phải đến 60% là đều có thực lực. Cậu xem, người đến cũng có nhiều đâu.
Bình thường đều mang mấy trợ thủ đến. Anh xem tên tóc đỏ kia chính là trùm ma túy đến từ núi Kê Công, trong tay có đến 300 huynh đệ.
Là một nhân vật tàn độc, đặc biệt với súng ống hiện đại, y rất lợi hại. Thực ra cũng không kém lão Phì bao nhiêu, thu nhập hằng năm đạt ba, bốn trăm triệu.
Y có thể mang đến 3, 4 thủ hạ sao anh không mang theo, chẳng lẽ là vấn đề quy mô và thực lực sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện trình độ và thực lực đương nhiên là có quan hệ với nhau. Nhưng, cái này không phải là chủ yếu, mà nguyên nhân chủ yếu chính là các huynh đệ của tôi đều là những gương mặt lạ.
Nếu mang bọn họ đến, sẽ khiến mọi người chúy ý. Có thể mang cậu vào đã là đánh liều rồi.
Còn bọn họ có thể mang mấy người vào là bởi vì đó đều là những gương mặt quen thuộc. Lão Phì chủ nhân sẽ yên tâm, có đúng không?
Ngành này của chúng tôi điều quan trọng nhất là phải “cẩn thận”. Chỉ cần không cẩn thận 1 lần thì xong đời luôn. Nếu không, chúng tôi sao có thể sống lâu như vậy được?
Thiết Tháp nói.
Không lâu sau, lão Phì quay lại ngồi vào bàn ăn.
Hai tay lão ta vỗ vỗ, mọi người trong sảnh liền trật tự.
- Lão Phì tôi ở đây có thể được các vị tiên sinh đến tham dự, chúc mừng lễ kết hôn của con gái là điều vô cùng vinh hạnh, tôi xin được cảm ơn các vị. Bây giờ, mời các vị trở lại vị trí, chúng ta sẽ bắt đầu buổi tiệc.
Vẻ mặt của lão Phì nghiêm chỉnh nói rồi ngồi xuống đầu tiên.
Những người khác nhìn thấy thế cũng ngồi xuống theo.
- Lão Phì lần này ra cũng giống với lão Phì lúc trước chứ?
Diệp Phàm dương mắt lên nhìn nói.
- Ừ, có thể vừa rồi lão ta vào trong đổi người thay thế hoặc là người thật đi ra.
Thiết Tháp nói.
Lúc này, dàn nhạc cũng bắt đầu tấu lên, không ngờ là khúc nhạc hỉ truyền thống trong lễ thành hôn của Trung Quốc.
- Lão Phì là Hoa Kiều đời sau. Thích phong tục tập quán của Trung Quốc. Hơn nữa vẫn tự nhận mình là người Trung Quốc. Nhưng bọn họ cũng thật là thảm đến giờ cũng không có một thân phận quốc tế nào. Thái Lan, Lào đều không tiếp nhận bọn họ. Còn Trung Quốc, những đời sau của bộ đội Quốc Dân Đảng còn lại cũng không có gì tốt.
Nhưng nhóm người này không ít đâu, nếu tất cả đều về nước con số cũng phải mấy trăm ngàn người. Nước Trung Quốc rộng lớn cũng không chứa được.
Hơn nữa, cũng sẽ mang đến những bất hòa và phiền phức không cần thiết. Cho nên, tạm thời những người bên kia cũng là ba phải không có cách nào thừ nhận địa vị, thân phận thực sự của những người này.
Đương nhiên, không phải là ai cũng muốn về nước, còn buôn lậu thuốc phiện cũng là một món lời kếch sù đấy.
Thiết Tháp nói.
Món ăn đầu tiên được mang đến rồi.
Một cái đĩa bạc là một chân lợn rừng nướng. Trên đó còn căm một con dao, lợn rừng nướng vàng vàng thật là khiến người ta mê người.
Xem ra, tên Bá Vương thì cuối cùng cũng vẫn không mất được vẻ lịch sự, sang trọng của Bá Vương.
Số lượng đồ ăn cũng không nhiều nhưng đều là thú hoang dã trên núi. Đương nhiên, cũng có những món hương vị hải sản quý hiếm bày trên bàn.
Ăn được mấy món rồi mọi người cũng không mời rượu lẫn nhau. Nhiều nhất cũng chỉ nâng chén rượu lên loáng một cái cũng coi như chạm cốc rồi.
Nhìn cảnh này bề ngoài cũng không ồn ào, còn kiểu uống rượu này vẫn còn nhã nhặn hơn đám quan viên trong thành phố.
Thực ra Diệp Phàm hiểu được, những người này đều là đề phòng lẫn nhau. Đều khoác cho mình một cái “da” thần bí để tự bảo vệ mình.
Đến lúc này, tiếng nhạc dừng đã lâu bỗng nhiên lại tấu lên. Hơn nữa còn sôi động hơn trước rất nhiều là một người đội mũ quả dưa đang kêu lên một tiếng.
Không lâu sau có một đám người đi vào. Chủ yếu đều là những người trẻ tuổi, Đỗ Kiều Kiều đã xuất hiện khuôn mặt đều đã qua trang điểm nhưng vẫn trông không khá hơn là bao. Diệp lão đại lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đúng là súy nữa thì phun miếng lợn rừng vừa mời ăn ra ngoài.
- Sao? Bất ngờ chứ?
Thiết Tháp nghiêng đầu vừa nhìn đã cười vui sướng như nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.
- Không phải thế chứ?
Diệp lão đại ra vẻ bình tĩnh:
- Nhưng Đỗ Kiều Kiều trang điểm cũng thật là lạ.
- Ha ha, anh không phát hiện ra chú rể bên cạnh sao? Nhìn người kia còn khó coi hơn là khóc. Tôi cho rằng người này tối nay phải đối mặt với cô ta trên giường chắc là thảm lắm. Đến lúc đó chắc chắn là bị Đỗ Kiều Liều tra tấn rồi. Thế này không hay rồi, có lẽ anh ta không sống nổi mấy ngày mất.
Thiết Tháp cười.
Diệp Phàm vừa nghe vừa nhìn sang chú rể. Nhất thời, hắn ngây dại cả người ra. Bởi vì, vì sao?
Bởi vì, chú rể chính là Phương Đông Phong đã mất tích. Người này hôm nay được phủ lên bộ y phục màu đỏ của chú rể, trên đầu lại còn đội mũ hoa, chân còn đi đôi giày vải màu đỏ.
Nhưng vẻ mặt của Phương Đông Phong trang điểm cũng thật là thảm. Vốn anh ta là người đẹp trai. Ở Bắc Kinh có Phương gia nâng đỡ cũng được coi là công tử phong lưu.
Chẳng qua là lão Phì không muốn dung mạo con gái mình lại kém “con rể” quá xa mà thôi.
Cho nên, lão ta cố ý cho người trang điểm cho Phương Đông Phong thành một người quái dị. Mặt thì đầy lỗ, mũi vẽ như mũi mèo bị xẻ vậy.
Diệp Phàm nhìn kĩ lại một lần suýt nữa thì kêu thất thanh lên. Bởi vì cái mũi kia không phái là cái mũi vẽ mà thực tế là bị cắt đi.
Có lẽ lão Phì cố tình cho người làm như vậy để con rể mình không quá đẹp trai, còn con gái mình thì không quá xấu. Bây giờ, khoảng cách của hai người không thể tiếp cận được.
Cho nên, cứ mặc cho Thiết Tháo chụp ảnh Phương Đông Phong trước nhưng ngay lúc đó anh ta cũng hông nhận ra. May mà Diệp Phàm có đôi mắt tinh nếu không chắc chắn đã bỏ lỡ lần này rồi. Lúc này Phương Đông Phong và vị công tử đẹp trai trên ảnh kia hoàn toàn là 2 người.
- Anh ta chính là Phương Đông Phong.
Diệp Phàm dùng tín hiệu để nói.
- Không thể nào?
Thiết Tháp không thể ngờ được kêu lên may mà nhạc hỉ át đi nếu không sẽ khiến cho biết bao người chú ý.
- Nói nhỏ thôi.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Anh ta làm sao có thể là Phương Đông Phong được, cái tên kia hình như rất đẹp trai. Chứ người này nhìn bộ dạng thảm như ngói vỡ vậy, tôi thấy có phải anh đã nhầm người rồi không?
Thiết Tháp vẫn không tin, hỏi nhỏ.
- Không thể, chắc chắn là anh ta. Anh phải biết rằng, con mắt của cao thủ không phải là không có khả năng phỏng đoán.
Diệp Phàm hỏi.
- Vậy khi nào anh ra tay?
Thiết Tháp nhìn xung quanh nói:
- Tối nay có được không? Hôm nay có khác, cho nên lão Phì về cũng đặc biệt hơn nhiều.
- Hơn nữa, các vị khách đều có thủ hạ được trang bị hoàn mỹ. Nếu đánh nhau bằng đạn có thể không nhìn thấy đâu.
- Anh là cao thủ có thể rút lui, chỉ e mấy tên cao thủ khó có thể thoát thân được. Hơn nữa, để một mình anh làm chúng tôi cũng không thoát khỏi liên quan.
- Chuyện này không thể kéo dài được nữa, chỉ sợ trong phòng cưới Phương Đông Phong không phối hợp để Đỗ Kiều Kiều bức chết thì nhiệm vụ lần này không làm được rồi. Anh phải biết rằng, Phương Đông Phong là người rất nóng tính.
Diệp Phàm nhìn xung quanh giảng giải rồi hỏi:
- Những người khách đó khi nào thì đi, chắc là buổi tối không được rồi. Rừng ở núi này quá nguy hiểm. Chỉ e Phương Đông Phong không có ngày mai.
- Nói cũng đúng, người đàn bà xấu xí kia chơi không được đến lúc đó bị đánh, bị đánh...
- Nếu không đứng lên đánh chết cũng là bình thường. Đỗ Kiều Kiều, con người này là một người tàn bạo.
- Một người không dễ dàng gì, nếu không phối hợp kết cục chắc chắn là thảm rồi, tôi cũng không dám nghĩ Phương Đông Phong sẽ gặp phải cái gì nữa.
Thiết Tháp nhìn đám thổi nhạc, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Nhưng chắc là tối nay khách không đi rồi. Phải đợi sáng mai, sau khi chúng ta đi, e rằng Phương Đông Phong không qua nổi. Đỗ Kiều Kiều cô ta xấu như vậy, cô ta bị khát vọng đàn ông kích thích nhiều năm rồi, cái bộc phát kia dữ dội?