Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều trở về vị trí ban đầu.



- Không giấu gì các vị, lần tỉ thí này với Hoành Đoạn gia của Nhật Bản, Phí gia chúng tôi cầm chắc không đến một phần thắng. Trừ khi là có kì tích xảy ra, còn không thì thua là chắc...



Phí Thanh Sơn nói rõ lại tình hình cho khách khứa trong phòng nghe để họ chuẩn bị sẵn tâm lí không thất vọng quá khi tỉ thí kết thúc.



- Hừ..chỉ cần bọn người Nhật Bản đó dám đến đây chúng ta sẽ khiến bọn chúng không có đường về.



Đúng lúc đó một trưởng lão có râu quai nón táo tợn nói. Vị trưởng lão này có biệt hiệu là Đoan vương, tên thật là gì cũng không ai rõ. Nghe nói Đoan vương đã luyện đến bát đẳng cấp cao nhất.



- Không được.



Phí Thanh Sơn vội xua tay nhìn Đoan vương nói:



- Đây là chuyện giữa Phí gia và Hoành Đoạn gia.



Trung Hoa đại quốc rộng lớn của chúng ta, biết thắng thì cũng phải biết thua. Tinh thần thế vận hội gọi là: cốt ở việc tham dự. Không ứng chiến chắc chắn là không được, nhất định phải tham gia. Phí Thanh Sơn tôi dù có thất bại cũng sẽ thất bại trong khí thế của hảo hán. Chuyện này không cần mọi người nhúng tay vào.

Đến lúc đó, chỉ cần các vị đứng một bên trợ uy là được. Còn từ hôm nay trở đi, vị bằng hữu nào lại muốn giao hẹn tỉ thí với Hoành Đoạn gia thì đó là việc của các vị.



- Haiz...chẳng nhẽ giương mắt lên nhìn thất bại sao? Đoạn vương tôi đây chịu không nổi. Đây là cái gì đấu với cái gì?, Ưng vương đã bị thương nên đây chắc chắn không phải là thực lực thực sự của ông. Hay là chúng ta nói rõ với họ rồi lui lại thời gian tỉ thí?



Đoan vương quả nhiên là người rất thẳng tính. Giọng nói ông ta vang lên sang sảng.



- Không thay đổi được nữa rồi.



Phí Thanh Sơn buồn bã lắc đầu.



- Phí sư phụ, Trí Dã tôi thật khâm phục ông. Đúng như ông nói, chúng ta thắng được thì cũng phải biết chịu thua. Trung Hoa đại quốc chúng ta không thể để cho người Nhật Bản khinh thường!



Tôi cho rằng Phí sư phụ nói rất có lí. Đến lúc đó,Trí Dã tôi sẽ là người đầu tiên đứng lên lại hẹn thời gian tỉ thí với Hoành Đoạn gia. Chúng ta thua cũng chỉ là thua nhất thời, không cần đến nhiều thời gian.

Tôi tin là các vị bằng hữu ngồi đây đều sẽ giúp đỡ Phí gia. Chờ cho đến ngày Ưng vương phục hồi lại thì Hoành Đoạn gia là cái thá gì?

Đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm Tự khảng khái, hiên ngang nói. Sau đó ông ta liếc nhìn Diệp Phàm hỏi:



- Anh bạn nhỏ này, công phu cũng thâm hậu chứ?



- Vãn bối vẫn tiếp tục học hỏi.



Diệp Phàm lập tức đứng lên, khiêm tốn đáp lại lời đại sư. Về vị đại sư thần bí này thì nghe Phí Thanh Sơn nói đó chính là sư thúc của người đứng đầu Thiếu Lâm Tự bây giờ, võ nghệ thâm hậu như thế nào, Phí Thanh Sơn cũng không rõ.



- Ha ha, học hỏi?



Đôi mắt vị đạo trưởng Trí Dã bỗng ánh lên. Ông ta thò ba ngón tay ra búng nhẹ lên bàn trà. Diệp Phàm lập tức biến sắc.

Thật không ngờ trong lúc bắt tay với Hồ đạo trưởng hình như đã bị vị sư phụ này đoán ra thâm công.

Ba ngón tay ấy không lẽ là ám chỉ cửu đẳng bậc ba, không lẽ võ nghệ của vị đại sư Trí Dã này còn cao cường hơn cả sư thúc Phí Thanh Sơn?

Tất nhiên mọi người đều không chú ý đến hành động kì quặc này của đại sư Trí Dã. Chỉ có Diệp Phàm trong lòng hiểu rõ. Hắn thầm khâm phục sự tinh tường lợi hại của cặp mắt vị hòa thượng ấy.

Tám giờ sáng ngày sáu tháng bảy năm 2004, tại đảo Quy Sơn, hồ Đông Đình

Diện tích đảo Quy Sơn không thuộc vào dạng lớn. Bán kính không quá hai mét, nhưng đảo luôn luôn chìm xuống.

Vì thế để đảm bảo an toàn, người ta cấm không cho du khách lên đảo. Nó lại là nơi có thể tránh tai mắt cho lần tỉ thí võ nghệ này của Phí gia và Hoành Đoạn gia. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhà họ Phí là chủ nhà nên khoảng chừng bảy giờ sáng họ đã đưa các vị bằng hữu già trẻ lên thuyền tiến thẳng đến đảo Quy Sơn.

Không lâu sau họ đã đến đảo Quy Sơn. Đến nơi mới thấy cây cối trên đảo xanh mướt, cơ man nào là những cây to. Vì đây là đảo không có ai ở nên cây cối trước nay không bị chặt phá. Khắp đảo đâu đâu cũng có cây cao đến mấy chục mét.

Giữa khu rừng lại có một thảm cỏ xanh sớm đã được bày trí thành võ đài. Võ đài cũng ước chừng hơn trăm mét.



- Diệp Phàm, võ đài này được làm bằng gỗ thiết cứng, độ cứng của nó còn tốt hơn cả sắt mỏng. Hơn nữa, tất cả đều là các miếng gỗ hình vuông lớn chồng lên nhau, phía dưới còn có các cột gỗ tròn, lớn, có thể chịu được sức nặng của vài nghìn kí. Nếu như không vượt quá thập đẳng thì có thể chịu được.



Phí Thanh Sơn vừa chỉ vào võ đài vừa nói.



- Thi đấu trực tiếp trên thảm cỏ không được sao, dựng lên võ đài này, tốn kém không ít lại còn phiền toái nữa.



Diệp Phàm chau mày đáp lại.

- Ha ha, võ lâm có quy định của võ lâm. Lần tỉ thí này thực chất là để phô trương uy danh của giới võ thuật hai nước, tất nhiên là khác so với những lần các cậu đụng độ, đánh nhau nhỏ bình thường. Vì thế chúng ta phải làm cho đúng quy cách. Về chuyện tốn kém thì không vấn đề gì. Cái gì cần đầu tư thì cứ phải đầu tư, chỉ cần thể hiện được uy danh của đất nước.

Phí Thanh Sơn cười nói rất hào sảng.



- Sư bá cứ yên tâm. Cho dù có thất bại, Diệp Phàm cũng phải hạ được vài tên làm đệm lưng.



Khuôn mặt Diệp Phàm đột nhiên nghiêm nghị hẳn. Hắn hiên ngang đáp lại.



- Tốt. Tôi chính là chờ câu nói này của cậu. Dù có thất bại chúng ta cũng phải cho Hoành Đoạn gia thấy được uy lực của tân Ưng vương nhà họ Phí. Chắc chắn cậu sẽ không khiến sư bá ta thất vọng.



Phí Thanh Sơn vỗ vai Diệp Phàm, khuôn mặt hừng hực khí thế chiến đấu.

Diệp Phàm thầm khâm phục tâm thái ấy của Phí Thanh Sơn. Trong lúc ấy, Lý Khiếu Phong đi dạo xung quanh.

Ông ta móc danh thiếp ra đưa cho mọi người xung quanh, không định bỏ qua cơ hội kết giao với bất kì cao thủ võ lâm nào.

Tất nhiên chức vị ghi trên tấm danh thiếp thì không ít rồi. nào là trợ lí đặc biệt của hiệp hội võ thuật Trung Quốc, nào là hiệp hội Đạo giáo gì gì đó.

Dù sao thì nghe cũng rất hoành tráng. Chỉ có điều tất cả đều là hư danh, không có lấy một cái chức danh thật. Ông ta làm vậy cũng là vì muốn chiêu mộ thêm cao thủ cho Tổ A.

Diệp Phàm cũng phát hiện ra nếu ông ta nhắm được một cao thủ trẻ tuổi nào đó có thể ra nhập tổ A, ông ta sẽ nháy mắt sau đó mắt díp lại còn một nửa. Đây là phản xạ theo thói quen mà có lẽ chỉ Diệp Phàm mới biết.

" Lão Lý đáng thương! Ông nhắm trúng người ta nhưng người ta đâu có thèm để ý ông. Sư phụ người ta ở cả đây. Vất vả lắm mới bồi dưỡng được một đệ tử. Sư phụ nào lại để cho ông cướp đi? Đừng có nằm mơ nữa...." Diệp Phàm nghĩ thầm.

Chín giờ sáng, Hoành Đoạn gia của Nhật Bản cũng đến. họ đến rất khí thế, không chỉ mời các đại sư trong nước mà còn mời cả vài cao thủ nước ngoài. Akiyama Lifu-người đã từng tỉ thí với đại sư thái cực quyền Trần Vô Ba vài năm trước cũng được mời đến.

Phía họ có khoảng ba mươi mấy người, già trẻ trai gái đủ cả. Hơn nữa màu da cũng khác nhau, có vài người rõ ràng là người Mỹ và Anh. Ngoài ra còn có hai người Nga nữa.

Trong số này chắc chắn có các cao thủ của đội Hải Lang của Mỹ, đội Lang Sơn Hồ của Anh, đội Hồng quân của Nga và đội Thần Đạo của Nhật trà trộn vào nhằm thăm thò tình hình của giới võ thuật Trung Quốc.

Phía chính sau võ đài đã có bày sẵn ghế, trên ghế có ghi tên rõ ràng. Mọi người căn cứ vào số rồi ngồi xuống. Những người trẻ tuổi không có ghế thì đều đứng ở hai bên võ đài.



- Trước tiên, tôi xin thay mặt cho Phí gia và toàn thể nhân dân Trung Hoa nhiệt liệt hoanh nghênh Hoành Đoạn gia của phái Song Đao Nhật Bản và các vị cao thủ bằng hữu nước ngoài đã đến đây. Thưa tất cả các vị bằng hữu, Phí Thanh Sơn tôi xin được thi lễ.



Phí Thanh Sơn đứng dậy, hai tay chụm lại thi lễ. Ông vừa nói dứt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.



- Xin cảm ơn đại sư Phí Thanh Sơn đã mang đến cho chúng ta một cơ hội để nhân dân hai nước học hỏi, tiến bộ. Nói ra thì chuyện này cũng lâu rồi nhưng hôm nay được vinh hạnh đứng đây giao lưu, học hỏi cùng các cao thủ của Phí gia là niềm mong mỏi từ rất lâu của Hoành Đoạn gia chúng tôi.



Hoành Đoạn Cửu Hạ cũng nói những lời lẽ rất văn hoa, đoạn đứng lên thi lễ theo kiểu của các võ sĩ Nhật Bản.



- Bây giờ xin mời hai trưởng đoàn của bên làm chứng là đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm Tự và đại sư Đốn Điền Ngũ Thập Nhị –giáo chủ của phái Thần Công Nhật Bản sẽ giải thích lại quy tắc tỉ thí cho tất cả chúng ta.



Phí Thanh Sơn giơ cánh tay ra, làm động tác mời hai vị đại sư một cách rất khách khí.



- Mời!



Trí Dã đại sư ngẩng đầu, bước lên trước một bước rồi nói rất khách khí với vị đạo sĩ có chòm râu ngắn, trông khá mượt mà, mặc bộ trang phục võ sư của Nhật Bản.

Người này chính là giáo chủ Đốn Điền Ngũ Thập Nhị của phái Thần Công Nhật Bản. Nghe nói công phu của ông ta cũng thâm hậu khó đoán. Đến bây giờ cũng không ai biết công phu của ông ta đã đạt đến mức nào. Cũng giống như Trí Dã đại sư, ông này cũng là một cao nhân ẩn thế thần bí.



- Xin mời!



Đốn Điền Ngũ Thập Nhị giơ một cánh tay ra, sau đó hai tay ông ta bắt chéo hai tay đại sư Trí Dã của Thiếu Lâm. Hai người tiến đến trung tâm của võ đài. Ông ta cũng biết nói tiếng Hoa, thật không hề đơn giản!

Thế nhưng chính lúc đó, đôi mắt tinh tường của Diệp Phàm đã kịp phát hiện ra đường gân xanh ở chỗ hai cánh tay bị lộ ra ngoài của hai vị đại sư nổi lên. Dường như nó nổi lên rõ hơn, to hơn bốn năm lần so với lúc chưa bắt tay, đến nỗi có cảm giác như da bên ngoài sắp bị rách.

Diệp Phàm hiểu ra rằng, hai vị đại sư bên ngoài đang dắt tay thân thiết nhưng thực tế là đang ngầm đọ sức.

Cách dắt tay này gọi là tỉ thí qua trung gian, là một cách tỉ thí để so bì nội công thâm hậu. Cả hai người đều cười, chậm rãi bước đi. Đến trung tâm võ đài chỉ có vài chục mét mà hai vị đại sư phải mất đến năm phút.



- Mời!



Hai vị đại sư đột nhiên buông tay ra. Trận tỉ thí ngầm ban nãy của họ, ai có ưu thế hơn có lẽ chỉ có hai người họ mới rõ được.

Tuy nhiên Diệp Phàm cũng phát hiện ra trán của đại sư Đốn Điền Ngũ Thập Nhị lấm tấm vài giọt mồ hôi. Sau khi hai người buông tay ra ông ta hất tay qua trán rất tự nhiên, thực chất là đang dùng tay áo lau mồ hôi.

Động tác nhỏ này cũng không qua được cặp mắt anh tường của Diệp Phàm. Trí Dã đại sư thì vẫn mỉm cười, bình tĩnh. Có lẽ đại sư đã chiếm ưu thế hơn trong lần tỉ thí vừa rồi.

Một loạt các quy định phức tạp của tỉ thí võ nghệ đã được công bố.

Lúc này, một tiếng chiêng được một cụ già Phí gia gióng lên. Trận tỉ thí chính thức bắt đầu.

Là bên chủ nhà, Phí gia tất nhiên phải thể hiện sự khí khái của mình thế nên họ là bên phái người ra tỉ thí đầu tiên.

Như thế tất nhiên là chịu thiệt thòi bởi vì nếu cho người ra tỉ thí đầu tiên, đối phương sẽ dựa vào đó mà chọn ra một đối thủ tương ứng có khả năng đánh bại. Chẳng hạn phái ra cao thủ tứ đẳng, đối phương sẽ chọn ra một cao thủ ngũ đẳng, như thế là cầm chắc phần thua rồi.

Hơn nữa, trước khi tỉ thí, cả hai bên đã đều cho người thăm dò năng lực võ nghệ của các cao thủ ở đội đối phương.

Phí gia thực chất không có người nữa rồi. Phí Bát Độ là cao thủ tứ đẳng cấp hai tiến đến giữa võ đài. Anh ta quay người về hướng chính của võ đài, ôm nắm tay trước ngực chào. Một tràng pháo tay vang lên, tất nhiên tràng pháo tay đó là của bên Phí gia.



- Hay



Một vài người trẻ tuổi bên nhà họ Phí hò reo. Tất nhiên nhìn về mặt trợ uy thì Phí gia là chủ nhà nên chiếm ưu thế.

Phí gia phái hơn chục người đến. Những người này không biết chút gì về võ nghê, đến dự chỉ để giương oai, trợ uy, tức là đến để reo hò, cồ vũ, khích lệ người thi đấu.

Nếu tính thêm cả các vị bằng hữu được mời đến thì bên Phí gia có đến năm sáu chục người. Bên Hoành Đoạn gia tất cả cũng chỉ có hơn ba chục người.



- Các huynh đệ, tấm vé thắng không thể để tuột mất, chúng ta phải đánh cho Hoành Đoạn gia thua không còn tấm khố mà trở về.



Cảm ơn các huynh đệ đã khích lệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK