- Các anh đoán trúng rồi, có thể thả người trước tiên là để Xa Tân Lý và Xa Tân Thiên ra tù. Chuyện này nhà tôi không làm được, cũng đã từng nói rồi.
Chuyện này kinh động đến cấp trên. Bây giờ chưa thể cho người ra tù được. Nhưng Xa gia nói đây là chuyện của nhà tôi.
Bây giờ họ túm rất chặt. Hơn nữa Xa Hạo Thủy giáp mặt cha tôi nói khiến cha tôi suýt nữa thì méo cả mũi.
Lô Vĩ tức giận nói.
- Đây là các cậu cho họ “túm” bây giờ còn nói gì nữa?
Bao Nghị hừ lạnh nói không nề hà gì mà lườm Lô Vĩ một cái.
- Bây giờ, chuyện này các cậu còn làm phức tạp hóa lên, Xa gia có cái để đàm phám còn các cậu lâm vào thế bị động.
Tôi có chút lo lắng đấy. Tôi cùng bọn họ đàm phán chuyện này bọn họ sẽ lên mặt không ít đâu.
Bởi vì bọn hộ biết quan hệ của tôi và gia đình cậu.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng thái độ của chủ Lô gia thế nào?
- Ông ấy nói không còn mặt mũi đến gặp anh, mà giao việc này cho tôi để anh toàn quyền xử lý. Anh xử lý thế nào Lô gia cũng không có ý kiến gì.
Lô Vĩ nói.
- Sớm biếi có ngày hôm nay thì lúc đầu đừng có làm. Điều này nói lên Lô gia các cậu cũng chẳng tin tưởng dì Diệp Phàm.
Vương Triều hừ lạnh nói.
- Thôi đi, chuyện này đã quan trọng vẫn là xem thái độ của Xa gia thế nào?
Diệp Phàm khoát tay.
- Hay là đến Phi Vân Các ngồi.
Hình như lần này Xa gia muốn đàm phán hơn trước nhiều.
- Chủ Xa gia, chuyện lần trước tôi đã nói với Lô gia. Nhưng nói ra thì có phần dọa người khác. Bọn họ không tin các cậu có thành tựu với Quốc thuật. Cho nên, mới xảy ra chuyện này.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, chuyện này, xem ra Diệp Phàm không tán thành rồi.
Xa Hạo Thủy cười cười.
- Có duyên cũng là lẽ thường, chuyện ân oán hai nhà các ông không phải một, hai năm mà là hơn một ngàn năm rồi.
Hóa giải trong chốc lát đương nhiên là khó. Mượn tới các ông nếu không phải vì vụ án Minh Châu khó khăn thì dùng vài thủ đoạn cuối cùng các ông cũng phải gật đầu thôi.
Lô gia cũng giống như các ông có cùng một suy nghĩ cũng là bình thường. Nhưng tôi nhớ rõ Xa gia có hứa hẹn với tôi, sau này lúc cần phải nghe theo lời Diệp mỗ.
Vẻ mặt của Diệp Phàm trở nên nghiêm túc.
- Ha ha, đó là được thiết lập trong đàn phán giữa chúng ta. Còn Lô gia đã thừa nhận trụ cột của Xa gia chúng tôi rồi.
Nhưng hình như việc này vẫn chưa có được thành công. Hơn nữa, còn xảy ra chuyện không may. Không phải là Xa mỗ bội hứa, chuyện này trợ lý Diệp cũng hiểu mà.
Hơn nữa, chuyện là do Lô gia tự chuốc lấy.
Bây giờ Xa HạoThủy lại muốn không giữ lời.
- Tôi nhớ là hôm qua ông không nói như thế, hơn nữa, ông lấy danh nghĩa của tổ tiên ra để thề thốt. Xem ra, lời thề này từ miệng của chủ Xa gia cũng chỉ như ăn miếng đậu ngọt mà thôi.
Diệp Phàm nói châm chọc:
- Hơn nữa, còn lấy cả danh nghĩa của tổ tiên cơ đấy. Vậy từ lúc nào mà tổ tiên của Xa gia lại không nghiêm túc như thế?
- Trợ lý Diệp, về phần lời thề gia chủ đã nói rồi. Là Lô gia phá hỏng quy tắc trước, hơn nữa, trợ lý Diệp cũng không thể nói hoàn toàn về chuyện này được. Chuyện bội ước này là Diệp trợ lý làm trước. Hơn nữa, chuyện này cậu vẫn chưa hoàn thành. Gia chủ đã lập lời thề, tại sao phản bội thì cũng có nguyên nhân của nó?
Xa Lâm ông ta cũng ra mặt.
- Nhưng ban đầu trợ lý Diệp nói thì hay lắm. Tôi còn tưởng cậu thực sự muốn hòa giải cho hai nhà chúng tôi.
Lúc trước chúng tôi đã từng nói. Trước kia đã có người ra mặt hòa giải mấy lần mà không thành công.
Trợ lý Diệp còn không tin, điều kiện cậu đưa ra chúng tôi đều đáp ứng. Nhưng chuyện thì sao chứ?
Nếu trợ lý Diệp lúc trước không quả quyết thì đừng có làm đúng không...?
Xa Đông Đình cười lạnh nói.
- Chuyện này không phải không thành chẳng qua vẫn còn đang thương lượng mà thôi. Hơn nữa, lúc mà chủ Xa gia thề thì cũng không nói là chuyện này làm xong lời thề mới có hiệu lực.
Đây là sự đồng ý của chủ Xa gia với Diệp mỗ. Hơn nữa, Diệp mỗ sẽ làm hết sức. Bây giờ không phải là đang xử lý chuyện của hai nhà các ông hay sao?
Yêu cầu phù hợp thì các ông có thể nói mà, đầu tiên là các ông vẫn luôn chỉ trích tôi đúng.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Nói dễ nghe hơn hát đấy nhỉ? Cậu không hoàn thanh công việc dựa vào cái gì mà bảo tôi thực hiện điều hứa với cậu. Đến một chuyện nhỏ mà cũng không hoàn thành được.
Thái độ của Xa Lâm mạnh mẽ hơn.
- Chuyện này không liên quan đến trợ lý Diệp, đây chỉ là hành vi cá nhân của ba người Lô Đông Phương.
Về chuyện này Lô gia chúng tôi đến đàm phám với sự thành tâm. Nhưng Xa gia các ông lại đưa ta ra điều kiện khiến chúng tôi không thể làm được.
Còn trợ lý Diệp cũng vì lòng tốt mà đến. Nếu không, anh ấy để ý đến chuyện này làm gì?
Lô Vĩ không nhịn được liền nói.
- Anh ta để ý đến chuyện này làm gì? Trong lòng anh ta rõ nhất. Người thiên hạ nói chuyện thiên hạ không vì lợi thì có được mấy người chứ?
Xa Hạo Thủy hừ lạnh nói.
- Được rồi, nói ít thôi. Chủ Xa gia các ông muốn thế nào mới giải quyết chuyện này đây?
Diệp Phàm tức giận bá đạo khoát tay nói.
- Rất đơn giản, người của Lô gia phải ra mặt giải thích cho Xa gia chúng tôi rõ về chuyện này, chỉ thả Tân Lý và Tân Thiên ra mà bao gồm tất cả chúng tôi thì chúng tôi sẽ thả ba người nhà Lô Phương Đông.
Xa Hạo Thủy nói.
- Vậy có phải theo ân oán hai nhà các ông không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó còn phải xem thế nào đã, nếu có bản lĩnh thì không ai phản đối. Là thành Châu Thủy có Lô gia hay có Xa gia chúng tôi đi xem là được.
Thực ra, trợ lý Diệp tôi hi vọng anh đừng xen vào chuyện của hai nhà chúng tôi nữa. Lời nói không đúng, anh muốn khống chế hai nhà chúng tôi đó chẳng khác nào người nói mê.
Xa Hạo Thủy nói với thái độ ương ngạnh.
- Láo xược!
Diệp Phàm vỗ bàn đứng lên.
- Họ Phàm kia anh muốn làm gì?
Tất cả người của Xa gia đều đứng lên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Nếu không đồng ý thì không cần nói chuyện nữa.
Diệp Phàm nói xong, quay sang nói với Vương Triều:
- Truyền chỉ thị cho đồng chí Hạ Hải Vĩ, sáng mai kết án. Sau khi kết án tôi yêu cầu Uỷ ban Kỷ luật tỉnh lập tức báo cáo lên trên.
- Họ Diệp kia, ngươi dám, nực cười lẽ nào ngươi thực sự muốn từ bỏ 3 người Lô gia kia sao?
Xa Hạo Thủy chỉ vào Diệp Phàm nói.
- Lẽ nào đối xử với 3 người họ thế sao? Ba người họ tìm các người bình thường thôi.
Ba người họ chọn chuyện này có theo phát luật. Xa gia các công tự giam người là hành vi trái pháp luật.
Từ khi nào mà Xa gia các người thành Cục công an thế? Diệp Phàm tôi không khách sáo. Nếu các người dám hạ thủ ba người đó, Diệp Phàm tôi sẽ san bằng Xa gia các người ở Thủy Châu này.
Không tin thì cứ thử một lần xem.
Diệp Phàm nói chuyện rất cứng rắn, hai mắt sáng bừng nhìn vào Xa Hạo Thủy.
- San bằng Xa gia, họ Diệp kia ngươi quá ngông cuồng đấy. Có bản lĩnh thì cứ thử xem. Xa gia ta ở Thủy Châu sừng sững ngàn năm, làm gì có người nào dám to mồm như ngươi.
Xa Kim Linh suýt nữa thì không kìm nổi.
- Hắn có bản lĩnh hay không đến lượt một con nhỏ như cô bình luận sao? Một đứa trẻ con hôi miệng sữa mà kêu gào cái gì, đúng là không biết quy củ gì cả.
Lúc này, Hồng Tà ngồi bên cạnh Diệp Phàm để nhẹ chén trà lên mặt bàn.
- Lão già này, tuy Kim Linh chưa đến 20 tuổi nhưng nó đã trưởng thành như bông hoa đã nở vậy.
Là ông, tôi thất nhanh mà đi tìm quan tài đi, nếu không biết quý trọng thì ở đây lảm nhảm làm gì?
Nếu như ông xông ra thì trước hết phải để bổn vương cho ông một cái tát giáo huấn đã thế nào?
Người đàn bà che mặt tát một cái về phía Hồng Tà.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn phát hiện có hai người che mặt ngồi sau Xa Kim Linh. Lộ ra một chỗ dựa vững chắc, hơn nữa người này chắc chắn là giỏi hơn người trước.
Nếu không bà ta đã biết võ công của mình cao hơn thì cũng sẽ không thể ngông cuồng như vậy được. Chuyện này, chẳng trách Xa gia lại kiêu ngạo như vậy.
- Bà già thối, tưởng là ở Không động thần cung thì có thể vênh váo sao? Hồng Tà ta lúc tung hoàng giang hồ thì mẹ bà còn đang mặc quần yếm đấy.
Hồng Tà giận đứng, đứng lên đạp một cái về phía sư phụ của Xa Kim Linh.
Ầm một tiếng vang giòn, bà ta bị Hồng Tà đá cho một cái xuyên thấu vách tường dáng đi lảo đảo như “uống rượu”. Mau mà lúc này không ai đến đỡ nếu không cũng sẽ bị đập nát.
Còn người phụ nữ che mặt khác vừa nhìn thấy đã biết sự lợi hại của Hồng Tà định ra tay với ông ta nhưng Diệp Phàm đâu có để bà ta như ý. Hai người cùng một trưởng đối nhau.
Sức mạnh chắc là rất lớn nhưng sau khi Diệp Phàm đánh một chưởng đó bà ta phải lui lại 3 bước rồi mới ổn định được lại.
Đó là vì cảnh giới của hai người giống nhau. Diệp Phàm còn có 9 đan điền khác. Hơn nữa, gần đây nội khí trong đan điền rất dồi dào còn chưa có chỗ mà điều tiết.
Diệp Phàm cũng không để bà ta toại nguyện. Hồng Tà ở bên kia đang điên cuồng đánh nhau với sư phụ của Xa Kim Linh.
Còn nội khí của Diệp Phàm bên này phát ta khiến cho tất cả những người trong phòng biến sắc.
Tất cả người của Xa gia bất động nhưng cũng không đối đầu với Vương Triều và Lô Vĩ. Bị khống chế gắt gao. Tuy Xa Kim Linh có võ công 8 đẳng nhưng võ công của Vương Triều cũng rất cao.
- Bốp, bốp, bốp...
Tiếng tát liên tiếp, cái khăn của người đàn bà che mặt đã bị Diệp Phàm đánh cho bay đi.
Cả người bị Diệp Phàm đánh cho đập liên tiếp vào vách tường. Bức tường trang hoàng lộng lẫy sớm đã bị vỡ tan tành.
Miệng bà ta chảy máu, tay muốn lấy binh khí ra nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại không cho bà ta cơ hội.
Gần 2 phút đồng hồ trôi qua, hai người đàn bà chống cự cho Xa gia bị đánh ngã không còn sức chống cự.
Đây là Diệp đại nhân còn nhân từ nếu không hai người đó sớm đã bỏ mạng rồi. Vương Triều lấy ra tờ giấy chứng nhận bắt người mà trước đó Diệp Phàm đã làm.
Xa Đình Đông không biết võ, cũng không ai để ý đến ông ta. Nhưng sắc mặt của ông ta đã trắng như tờ giấy.
Ông ta không ngờ hai cao thủ như núi dựa của Xa gia cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm. Có một sự hối hận đang nhè nhẹ vây quanh những người nhà Xa gia.