Có những việc con nghĩ không thông. Còn nữa còn phải nói với đồng chí Ninh Chí Hòa đúng không?
Con khiến đồng chi Quang Hùng bẽ mặt như vậy có phải là con tự đi tìm sự trừng phạt cho mình không?
Hơn nữa, cho dù là chuyện của con có lý thì chuyện này cũng ảnh hưởng rất không tốt đến hình ảnh của con. Chuyện có lý sẽ trở lên vô lý.
Ngoài ra, con còn chỉ trích hội nghị thường ủy. Con nói xem, các đồng chí ấy sẽ vui khi con chỉ trích họ sao?
Chỉ thị mờ ám, hội nghị thưởng ủy tiến hành họp mờ ám sao? Những lời này rất không được.
Kiều Viễn Sơn nói rất nghiêm túc.
- Đây là chuyện của con và đồng chí Nhâm Thời Mãn, nhưng chuyện của Nhậm Thời Mãn không đáng để xử phạt cảnh cáo con. Đối với suy nghĩ muốn chỉnh người khác con sẽ không khách sáo. Bọn họ đã không khách sáo con việc gì phải khách sáo?
Khẩu khí của Diệp Phàm cũng không kém.
- Sao con lại như vậy, không phải là ta đã nói với con rồi sao? Con là cấp dưới, nhẫn nhịn cũng không phải là nói lên Diệp Phàm con yếu đuối. Thực ra, lần này xử phạt con ta nghĩ vẫn còn nhân tố khác.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Nhân tố khác, cha nói con nghe đi?
Diệp Phàm hỏi.
- Phó chủ tịch tỉnh kiêm Chủ tịch thành phố đồng chí Yến Nguyệt của các con đi ra tỉnh ngoài. Đây có phải là trống một chức vụ không?
Mà đồng chí bí thư Điền trong Tỉnh ủy lại là một đồng chí trung lập.
Còn vị trí Chủ tịch thành phố là tương đối quan trọng. Mà đối với vị trí quan trọng vị đương quyền nào mà chẳng muốn nắm quyền trong tay.
Điền Chí nhất thời không đi đó không phải là không có cách, nhưng vị trí của Yến Nguyệt đã có người nhắm đến.
Khúc và Trữ đều muốn tranh thủ nắm vị trí này trong tay. Mà gần đây chuyện của khu Lục Loan con đã khiến cho đống chí Khúc có ý kiến rồi đấy.
Khúc Chí Quốc chính là muốn tìm cơ hội gõ con một chút. Bởi vì, chuyện con làm ở khu Lục Loan khiến cho tên Khúc phải ê mặt.
Hơn nữa, cổ vũ dáng vẻ bệ vệ của Khương Quân. Vốn dĩ, nếu con ủng hộ Khúc Chí Quốc, Khương Quân Sơn có thể giương mắt nhìn sao?
Cũng vì con khiến cho coi thường cả một tổ chức của tỉnh, họ Khúc tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy Khương Quân Sơn ảnh hưởng đến con nắm toàn bộ đại cục của tỉnh trong tay.
Chuyện này, đương nhiên là quan trọng cho bước chân của con cùng Ninh Chí Hòa. Chuyện này con không sai.
Nhưng, họ Khúc không thể để con làm năm lần bảy lượt như vậy. Cứ như vậy họ Khúc sẽ càng ngày càng khó kham, còn đồng chí Khương Quân Sơn sẽ càng ngày càng tức giận.
Cho nên, phải nghĩ cách đánh con một cái cho con nhớ họ người này. Cho nên, chuyện của đồng chí Lâm Thời Mãn chính là một mồi lửa lớn.
Là họ Khúc mượn Đường Quang Hùng và Nhậm Thời Mãn trong cuộc họp thường ủy đã bắt đầu nã pháo vào con.
Còn trong cuộc thảo luận tỉnh, Chủ tịch thành phố chọn đề cử họ Khúc cũng không phải là chiếm ưu thế.
Nhưng nếu y lịch liệt phản đối, lại thêm Nhậm Thời Mãn muốn đánh con. Cứ đi đi lại lại như vậy, ba người bọn họ cũng thành một.
Cho nên, kết quả cuối cùng chính là chức chủ tịch thành phố được chọn cho họ Khúc, Nính Chí Hòa đã thành công.
Nhưng, Ninh Chí Hòa cũng không thể không biểu hiện một chút. Cho nên, đối với y hoàn thành điều kiện bên kia, Ninh Chí Hòa bên này nhằm vào vấn đề xử phạt của con đã mềm đi rất nhiều.
Đương nhiên, họ cũng không dám đưa ra yêu cầu xửa phạt con nặng. Dù sao tên Ninh cũng là cấp dưới của con, nếu như thế anh ta cũng thật mất mặt. Cuối cùng là áp dụng biệm pháp nhẹ nhàng thì phải nghiêm túc xửa phạt cảnh cáo con trong nội bộ Đảng.
Chuyện này vốn dĩ ta không biết, hôm nay sau khi ta nói chuyện với Báo Quốc mới hiểu tình hình một chút, bây giờ cũng đang cân nhắc.
Kiều Viễn Sơn nói:
- Hơn nữa, con càng làm loạn thì sẽ càng nguy hiểm hơn.
Con làm loạn đẩy 3 đồng chí đó vào việc làm chuyện đen tối. Một vị là Khúc Chí Quốc chủ tịch tỉnh, một vị là Đường Quang Hùng nhân vật số 3 của tỉnh, còn người nữa là Nhậm Thời Mãn.
Chắc chắn bọn họ sẽ áp chế thái độ của con. Còn họ Ninh sẽ vì những lời nói của con mà không thỏa hiệp đâu.
Đến lúc đó, phải chịu thiệt không phải là con sao? Hơn nữa, trong cuộc họp Thường ủy, con đã xúc phạm đến rất nhiều đồng chí.
Chờ mà xem, không lâu nữa người xử phạt tiếp theo sẽ là cha của con đấy. Hơn nữa, nếu ta đoán không sai thì sẽ xử lỗi nặng.
Bởi vì con khiêu khích đến uy quyền của hội nghị Thường ủy, nếu như con có thể qua được chuyện này thì ngày đó tỉnh ủy Thiên Vân còn lý do gì để quản lý tất cả các đồng chí nữa?
- Chẳng lẽ bọn họ không phân biệt được phải trái sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tên họ Ninh này nói không được rõ ràng lắm, chân lý thường chỉ nắm trong tay số ít người. Pháp luật của quốc gia là trị người, có cả nhân tố của hành vi con người.
Pháp luật khó mà có thể làm cho ai cũng ngang hàng, cứ nói chi đến chữ “lý”. Có một số việc, con nói xem sao có thể rõ ràng được.
Lãnh đạo nói con có lý thì là có lý, con vô lý thì là vô lý. Hơn nữa, con bây giờ là ỷ vào thực lực để đối đầu với hội nghị Thường ủy.
Con nói xem có có thắng được không?
Kiều Viễn Sơn hừ nói.
- Chẳng lẽ con phải chấp nhận chuyện này?
Diệp Phàm châm chọc.
- Bây giờ con có muốn chấp nhận cũng không kịp nữa rồi. Xử phạt con đã tiến hành rồi. Chính là ta làm Bí thư tỉnh ủy xử lý con.
Không xử lý con khó mà có thể làm cho các đồng chí trong Tỉnh yên lòng được. Đạo lý này ta đã từng nói với con rồi.
Vì thế con hãy lập tức viết bảng kiểm điểm thật sâu sắc nộp lên mấy vị đồng chí. Khúc và Ninh là không thể thiếu.
Còn bên Đường Quang Hùng con phải thừa nhận lúc đó mình nhất thời nóng giận mới được. Thái độ phải thành khẩn.
Chỉ có như vậy xem ra con mới không bị xử phạt giáng xuống mấy cấp bậc.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Con không viết đâu.
Diệp Phàm tỏ vẻ kiên quyết.
- Viết bảng kiểm điểm nhận sai thì có gì đâu, chẳng lẽ như thế này là mất mặt con sao? Dù sao so với việc con mất mặt cũng còn hơn.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Con nói rồi, con tuyệt đối không viết. Cái con muốn viết chính là khiếu nại. Nếu Tỉnh ủy Thiên Vân xử phạt con, con sẽ khiếu nại lên Trung ương. Chuyện này con tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp đâu.
Một lần nữa Diệp Phàm lại tỏ thái độ.
- Vậy thì con hãy tự đi lo liệu đi.
Kiều Viễn Sơn nói một câu rồi cúp điện thoại.
- Chú em, sao lại hồ đồ như thế.
Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến.
- Chuyện của em và đồng chí Quang Hùng anh đã nghe rồi sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện lớn như vậy ai mà không biết cơ chứ, chưa đầy 2 tiếng đồng hồ tất cả các thành viên trong Tỉnh đều biết rồi. Có lẽ chỉ sáng mai là chuyện này đến tai các đồng chỉ trong Tỉnh ủy. Mà Chủ tịch Khúc đã có thông báo, sáng sớm mai triệu tập mọi người mở cuộc họp, đã thông báo cậu đến họp chưa?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Chưa, lẽ nào là xử phạt tôi, cho nên tôi là đương sự không tiện có mặt?
Diệp Phàm sửng sốt hừ nói.
- Có lẽ là thế, phiền cho chú em rồi. Chú nhanh mà nghĩ cách đi, tốt nhất là lập tức theo chân bọn họ vào tỉnh. Có thể nhận sai có phải hơn không?
Cái Thiệu Trung nói.
- Không nhận, chuyện này tôi sẽ làm đến cùng. Cho dù là mất mũ cũng phải đấu, tuyệt đối không thỏa hiệp.
Thái độ của Diệp Phàm dứt khoát.
- Ôi..., chuyện này bảo tôi nói gì mới tốt cho cậu đây?
Cái Thiệu Trung thở dài cúp điện thoại, cũng hiểu tính khí của Diệp Phàm chuyện đã quyết định thì chắc chắn không thay đổi.
Điện thoại của Phó bí thư tỉnh ủy Chiến Hữu Quang.
- Cậu ấy à, một cái phạt cảnh cáo nghiêm trọng lại không nhập vào hồ sao. Đây là ý của bí thư Ninh vấn đề thăng chức của cậu cũng không phải là quá lớn, sao cậu cố chấp như vậy?
Chiêm Hữu Quang nói.
- Đây không phải là vấn đề thăng chức, đây chính xác là vấn đề sai lầm.
Diệp Phàm nói.
- Ít nhất thì vấn đề cư xử với đồng chí Đường Quang Hùng cậu rất không lý trí. Dù lãnh đạo sai phê bình cậu có mấy câu thì đã sao.
Sau đó nghĩ cách không được à. Nhận thức của lãnh đạo sẽ thay đổi đúng không? Còn cậu mới là người đứng mũi chịu sào.
Đồng chí Diệp Phàm ơi! Cậu tự tìm lấy phiền toái rồi.
Chiêm Hữu Quang thật lòng khuyên bảo.
- Thực sự xin lỗi bí thư, cảm ơn ý tốt của bí thư. Đây là tôi tự tìm lấy phiền toái. Nhưng chuyện này tôi sẽ không thỏa hiệp đâu. Nếu như hội nghị Thường ủy phạt tôi, tôi sẽ đấu tranh đến cùng.
Diệp Phàm nói.
- Cậu ấy à, sao không bình tĩnh mà cân nhắc lợi hại. Như vậy là cậu tự hủy hoại mình đấy.
Cậu chăm chút cho tập đoàn Hoành Không, lẽ nào cậu muốn nhìn nó biến thành bọt nước sao?
Không nhịn được chuyện nhỏ sẽ hỏng đại cục. Thực ra, bí thư Ninh Hòa cũng có chỗ khó xử. Cậu tạm thời nhẫn nhịn để sau này nghĩ cách có hơn không?
Chiêm Hữu Quang nói, Diệp Phàm cũng hiểu ông ta đang khuyên bảo mình.
- Gặp nạn cũng không thể giết tôi được, chuyện này tôi không nhẫn nhịn.
Diệp Phàm tức giận.
- Vậy được, tự cậu muốn thế. Là tỉnh ủy sai hay xử lý cậu thế nào, cậu tự quyết định đi.
Chuyện này Bí thư chỉ giao cho cậu hai ngày, cũng có thể được hai ngày. Bên chủ tịch Khúc sáng mai sẽ thảo luận về vấn đề của cậu.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có quyết định, quyết định này báo lên hội nghị Thường ủy bí như Ninh cũng khó xử.
Giống như đồng chí Đường Quang Hùng, đồng chi Nhâm Thời Mãn, đồng chí Khúc Chí Quốc, ba người cùng liên thủ, bí thư Ninh không mở cuộc họp là không phù hợp với quy định.
Chiến Hữu Quang thở dài cúp điện thoại.
Vào buổi tối, Báo Quốc đích thân đến tìm Diệp Phàm truyền đạt lại ý của cha mình nhưng Diệp Phàm tức giận mắng cho Báo Quốc một trận rồi đuổi đi.
- Đừng uống nữa, anh đã uống hai chai rồi đấy.
Mộc Nguyệt Nhi cướp lấy con dao nhỏ đi giết Diệp Phàm trong tay Liêu Đông.
- Ôi, Nguyệt Nhi, em nói xem muốn làm chút chuyện sao mà khó khăn đến vậy.
Diệp Phàm tiện tay mở Mộc Nguyệt Nhi ra. Còn Mộc Nguyệt Nhi dường như không đứng vững nữa, ngồi vào lòng Diệp Phàm.
- Làm người thật khó, xã hội này nhiều nguyên tắc lắm. Anh không tuân theo nó sẽ gặp nhiều phiền phức đấy.
Thực ra, anh Diệp em thấy hà cớ gì anh phải mệt mỏi như vậy. Bây giờ anh có tiền, làm gì phải vất vả thế?
Không làm cái quan này nữa, sống thật tốt. Hơn nữa, với thân thủ của anh cũng có được cuộc sống tiêu diêu tự tại.