Đới Thành nói.
- Điền Nhất Đao có thân thủ gian đoạn đầu của thất đẳng, tôi chỉ là bước đầu cảm giác vậy. Đến lúc đó còn cần tổng bộ tiến hành kiểm nghiệm nghiêm khắc nữa.
Về phần cấp bậc công lực thì sau này có thể định. Nhưng nếu như theo quy định trong tổ trước đây thì cao thủ thất đẳng ngay lập tức có thể trao chức đại tá rồi.
Tuy nhiên tôi cảm thấy vẫn còn phải sửa lại. Hơn nữa cùng với sự phát triển của xu thế quốc tế hóa, thân thủ của các tổ đặc nhiệm quốc gia ngày càng cao.
Tôi cho rằng cửa nhập môn là tứ đẳng là quá thấp, nên nâng lên là ngũ đẳng.
Thân thủ tứ đẳng không thể nào mà nhìn được, Đới tướng quân, anh nói xem?
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác này. Khai nguyên tứ đẳng mà đem ra ngoài làm nhiệm vụ cũng chỉ là trợ thủ thôi.
Trước mặt cao thủ không chịu nổi một chưởng. Thật ra, liên quan đến vấn đề này sớm đã có người trong tổng bộ đề xuất qua rồi.
Chỉ là hiện tại khó mà tìm được cao thủ, vậy nên tổ trưởng Cung còn đang do dự. Nhưng mà, nếu như thái độ của anh kiên quyết hơn một chút thì tôi cũng góp phần.
Đoán chừng là việc này tổ trưởng Cung sẽ suy nghĩ một chút. Đương nhiên, việc nâng cao đẳng cấp vào cánh cửa nhập môn là một việc lớn.
Nếu như sau khi chấp hành thì đồng chí tứ đẳng chỉ có thể hạ thấp xuống làm đội viên tổ chức đại loại như báo săn rồi.
Đới Thành nói.
- Đã nhập đội thì không thể hạ được, hãy để bọn họ tiếp tục làm đi, hơn nữa những đồng chí như thế này e là cũng không nhiều đâu.
Nhưng phải linh hoạt một chút. Ví dụ có một số nghề nghiệp đặc thù, các phân tổ không cần dùng nhiều đến võ công có thể giảm cấp đẳng vào cửa cho thích hợp.
Ví dụ như tổ nghiên cứu khoa học thì không nhất định phải là khai nguyên ngũ đẳng. Tứ đẳng cũng được rồi.
Cái chúng ta cần là kỹ thuật chuyên nghiệp của bọn họ chứ không phải là vũ lực. Nhưng đồng chí nào muốn điều đến phân tổ khác thì phải thăng cấp, nếu không không thể điều chỉnh được.
Diệp Phàm nói.
- Vâng, đề nghị này rất thỏa đáng, tôi nghĩ, một khi trở thành nghị quyết thì phải báo lên với Hội ủy viên chính ủy.
Việc trọng đại như này phải được họ và Hội ủy viên quân giới phê chuẩn mới được. Tuy nhiên còn có một biện pháp nữa.
Chính là phải thúc đẩy các đồng chí hiện đang là tứ đẳng để họ cố gắng, nhanh chóng tăng lên ngũ đẳng.
Đáng tiếc là thuốc kia của anh không còn nữa, nếu không đây sẽ không phải là chuyện gì khó khăn rồi. Với thân thủ của anh trước kia thì việc trợ giúp tứ đẳng đột phá lên khai nguyên ngũ đẳng sẽ cầm chắc đến 6 phần thành công.
Đới Thành nói.
- Cái này nói cũng uổng công, nhưng nếu như bên đảo hoang kia có thể đột phá, vậy thì những con rắn quý kia còn có hiệu quả hơn thuốc của tôi nhiều. Bọn họ đã xuất phát chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Họ đã xuất phát rồi, đội thứ nhất qua đó cơ bản là đã lên đảo rồi. Nhiệm vụ của đội này là thăm dò. Còn đồng chí Ngô Quang Bảo của tổ nghiên cứu khoa học lại muốn đi, đồng chí ấy nói là chết trên đảo cũng an tâm. Anh ta chính là người như vậy, thích mọi thứ bí ẩn, nếu như nghe nói có gì thần bí, không làm rõ ràng thì không thể ngủ được.
Đới Thành có chút thổn thức.
- Ôi, cái đảo ấy nói ra đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy run sợ. Thật sự là quá kinh khủng, công lực của tổ trưởng Ngô lại không cao.
Một khi có điều gì sơ xuất vậy thì nhà nước không gánh nổi rồi. Chính mấy người ngũ đẳng chúng ta cũng không thể đổi lấy một mình anh ta.
Tổ nghiên cứu khoa học quá quan trọng đối với tổ A chúng ta. Phải chú ý bảo đảm an toàn cho bọn họ. Nhưng tôi nghĩ, tổ trưởng Ngô từ trước tới giờ cũng có chút tính toán nhỏ nhặt.
Diệp Phàm nói.
- Anh nói là anh ta muốn thăng lên trung tướng.
Đới Thành nói.
- Đúng vậy, anh nói anh ta có phải là có chút ích kỷ cá nhân không? Thật ra cái này cũng bình thường, là một quân nhân thì ai chẳng mong chức vị ngày một cao.
Theo lý lịch mà nói thì đồng chí Ngô Quang Bảo hoàn toàn có thể lên cấp trung tướng. Chỉ là đẳng cấp quá thấp mà không thể hoàn thành được tâm nguyện ấy.
Cho nên lần ra đảo hoang này e là cũng có dự định gặp vận may.
Diệp Phàm nói.
- Các đồng chí trong tổ này đều hiểu rõ, chỉ có điều lực bất tòng tâm. Đây là việc cấp trên cứng nhắc định ra.
Nếu như đồng chí Ngô Quang Bảo chịu đi quân đội phổ thông vậy thì anh ta lập tức có thể lên cấp trung tướng, chỉ là tổ trưởng Ngô này có chết cũng không chịu đi.
Hơn nữa chúng ta cũng không nỡ để anh ta đi, không thể nào thả người được. Người không thể thả mà cũng không được thăng quân hàm.
Đây là sự kiềm hãm của chế độ với tài năng. Có nhiều lúc cũng không còn cách nào, vũ lực là vô cùng quan trọng với bộ đội đặc nhiệm chúng ta.
Nếu như từ bỏ vũ lực vậy thì còn gì khác biệt với bộ đội phổ thông nữa. Vũ lực là bảo đảm lớn nhất của chúng ta. Vì thế mà không thể thay đổi được.
Chúng ta mở miệng nói giúp Ngô Quang Bảo cũng không được. Tổ trưởng Cung vốn cũng rất thông cảm với tổ trưởng Ngô, có một lần đã thầm gợi ý với cấp trên.
Nhưng cấp trên vẫn kiên quyết phản đối. Một câu nói, tổ A các cậu không giống với bộ đội bình thường, là tinh anh của đất nước, tuyệt đối không thể phá quy tắc được.
Tổ trưởng Cung cũng rất khó nghĩ, việc điều chỉnh này, ôi…
Đới Thành thở dài.
Diệp Phàm chỉ âm thầm kiểm tra đánh giá, còn Đới Thành lại là đại diện cho quân đội đánh giá ngoài mặt. Tuy nói chỉ là đi qua đi lại nhưng thật ra cũng tương đối phức tạp.
Suốt một buổi chiều mới có thể làm xong. Lang Phá Thiên giữ Diệp Phàm ở lại ăn cơm tối, nhưng Diệp Phàm nói là có việc phải làm, không có thời gian ăn.
Lang Phá Thiên cười nói chủ tịch Diệp đi ăn tiệc, Diệp Phàm cũng không phủ nhận. Lang Phá Thiên nói là muốn đi cùng, Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi vào xe rồi chạy thẳng đến khách sạn Châu Giang.
Vừa đến cửa thì thấy Nghiêm Phương Long cùng Tào Nguyệt sớm đã đứng ở đó chờ.
Vừa thấy Diệp Phàm xuống xe, Khổng Ý Hùng và hai người họ đã vội bước đến.
- Đã đặt phòng chưa vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Phòng số 3, nhưng mà bí thư Diệp, có thể tiết lộ một chút chúng ta mời ai không. Như thế chúng tôi cũng có thể quyết định xem dùng món gì phù hợp?
Khổng Ý Hùng hỏi.
- Không sao, tôi và anh thì tùy ý thôi, đến lúc đó mỗi người chọn một suất là được rồi.
Diệp Phàm cười, xua xua tay rồi đi đến phòng số 3.
- Là bạn của anh sao?
Lang Phá Thiên cười hỏi.
- Không phải, có chút thân thích.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải vậy chứ, anh ở đây mà cũng có họ hàng sao. Không đúng, để tôi đoán xem.
Lang Phá Thiên cười nói, Nghiêm Phương Long nhìn thấy Lang Phá Thiên thấy anh ta và Diệp Phàm thất thân thiết, trong lòng có chút khiếp sợ.
Anh ta cùng Tào Nguyệt đi phía sau. Tào Nguyệt thấy mặt anh ta có chút biến sắc liền nhìn về phía Lang Phá Thiên rồi hỏi:
- Người kia là ai vậy, xem ra rất cao to lực lưỡng, hình như trên người còn có chút hơi người lính?
- Nhân vật lớn, Tư lệnh quân khu tỉnh Quảng Đông, ủy viên thường vụ tỉnh.
- Thảo nào!
Tào Nguyệt có vẻ hiểu ra.
- Tôi nghĩ cũng đúng, lần này chúng ta cầm chắc bãi Yến Nguyệt rồi. Vừa rồi chị cũng đi dạo qua một lần rồi, có phải chúng ta phát tài rồi không?
Nghiêm Phương Long hỏi.
- Hoàn toàn kiếm đủ rồi, nếu đồng thời đem đi bán đấu giá thì chúng ta cũng có thể kiếm được số tiền bấp ba bốn lần.
Đoán chừng là tất cả đều là do Lang Tư lệnh dẫn đường. Nhưng mảnh đất này là của quân khu Quảng Đông đấy, quân khu tỉnh này chỉ đơn vị trực thuộc của họ thôi.
Lang Tư lệnh có lợi hại thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể ảnh hưởng đến Ban lãnh đạo quân khu được. Bất kỳ chức phó nào trong đại quân khu cũng đều là sếp của Lang Tư lệnh.
Tào Nguyệt có chút nghi ngờ.
- Vai trò thúc đẩy của Lang Tư lệnh chắc chắn không thể bỏ qua, nhưng e là ở đây Bí thư Diệp còn có nhiều mối quan hệ.
Chị không biết đấy chứ, ban đầu thái độ của họ rất cứng rắn. Lúc đến đàm phán còn đem theo rất nhiều người, đến các đồng chí trong ban bảo vệ cũng đến.
Bày ra một cảnh tượng như kiểu anh không đồng ý thì cũng phải đồng ý vậy. Nhưng bí thư Diệp vẫn đàn áp thành công.
Cuối cùng, tôi cũng thật sự không thể nghĩ rằng lại có kết quả như vậy. Việc này là do một tay Bí thư Diệp xử lý.
Ban lãnh đạo quân khu Quảng Đông không phải là kẻ ngốc. Việc rõ ràng là bị thua thiệt nhưng họ vẫn nhận.
Nếu như không có quan hệ vững chắc thì không thể nắm bãi Yến Nguyệt như vậy được.
Nghiêm Phương Long trong ánh mặt toát lên vẻ khâm phục.
Đi vào đến phòng đầu tiên là uống trà và ăn điểm tâm.
Không lâu sau đó có người gõ cửa, Diệp Phàm đi đến tiếp đón.
- Thân gia, lâu rồi không gặp, ha ha ha…”
Diệp Phàm cười rồi bắt tay với Tô Thanh Vân.
- Là anh à?
Lang Phá Thiên có chút bất ngờ.
- Lang Tư lệnh cũng ở đây sao, khách quý rồi.
Tô Thanh Vân bắt tay với Lang Phá Thiên.
- Tào Nguyệt, Phương Long, vị này là đồng chí Tô Thanh Vân- ủy viên thường vụ tỉnh ủy Quảng Đông kiêm Bí thư thành ủy Quảng Đông.
Diệp Phàm cười rồi giới thiệu tiếp:
- Hai người họ là ở công ty tôi. Tào Nguyệt là Phó chủ tịch, đồng chí Nghiêm Phương Long là trợ lý chủ tịch, đều là một trong những thành viên chủ chốt của công ty.
Hai bên trò chuyện một lát thì đôi mắt ưng của chủ tịch Diệp phát hiện ra rằng ánh mắt của Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long đang run lên.
Tuy nhiên trong lòng hai đồng chí này lại có chút nghi ngờ với Tô Thanh Vân người mà Diệp Phàm gọi là thân gia.
Ở đây không ngờ lại có đến hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cái này nói lên điều gì, nói lên rằng họ đều là nể mặt Diệp Phàm mà tới.
Diệp Phàm được mọi người nể mặt như vậy chứng tỏ rằng anh ta có năng lực rất lớn. Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long có chút run rẩy là vì vậy.
Sau khi uống vài chén rượu, Tô Thanh Vân nói:
- Bí thư Diệp, có gì anh cứ nói thẳng, chúng ta là người nhà, cũng không có gì khách sáo cả.
- Tôi muốn dò hỏi một chút về việc xây dựng bãi Yến Nguyệt ở khu Mã Đông thành Trung tâm thương mại rốt cuộc tiến hành đến đâu rồi?
Hiện tại có tất nhiều tin đồn nhảm, mà trên TV và báo cũng đều đã nói qua. Nhưng chính phủ vẫn chưa có câu trả lời cho việc này.
Vì thế nên mọi cái đều có nguyên do của nó. Mà mảnh đất Yến Nguyệt kia đã được nhà máy Phi Không ở Quảng Đông của chúng tôi đổi về.
Vì thế, việc có liên quan đến vấn đề cơm ăn áo mặc của hai nghìn cán bộ công nhân viên ở nhà máy Phi Không chúng tôi, tôi không thể không thận trọng mà hỏi một chút về chuyện này.
Diệp Phàm hỏi.
- Đổi lại rồi à, nghe nói mảnh đất đó vốn là của quân khu Quảng Đông. Đất của quân đội làm, sao mà các anh nói đổi là đổi được. Đầu tiên anh phải cho tôi một đáp án rõ ràng, có phải thật sự là đổi được rồi không?
Tô Thanh Vân nói, vẻ mặt rất trang trọng.
- Có Lang Tư lệnh ở đây, anh nói tôi có thể nói dối sao? Hơn nữa, tính cách của tôi anh là người rõ nhất.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp, tôi không thể không nói, anh thật có cách. Bởi vì chuyện có liên quan đến mảnh đất bãi Yến Nguyệt kia, chúng tôi sớm đã bàn bạc qua với bên quân đội bọn họ rồi.
Giá chúng tôi đưa ra đã đạt 500 triệu rồi, nhưng mà vẫn không thể đàm phán được. Ở đây tôi phải nói thẳng với anh là ban đầu ý của Ủy ban thành phố chúng tôi là sau khi nắm được mảnh đất đó trước tiên thu về, sau đó sẽ quy hoạch để bán đấu giá.
Tô Thanh Vân nói đến đây thì dừng lại một lúc.