Tiếu Chính Đông mặt dày mày dạn nói.
-Tư lệnh Mai đến rồi, tôi thật sự cũng muốn gặp ông ấy.
Kiều Chí Hòa thuận miệng nói vì Tiếu Chính Đông.
-Ha ha, việc này, để tôi gọi điện thoại hỏi xem tư lệnh Mai khi nào thì rảnh.
Diệp Phàm biết rằng việc này thành, lúc này lấy điện thoại ra gọi, ừ à vài câu sau đó nói tối mai tư lệnh Mai rảnh. Việc này tất nhiên nhà họ Tiếu thu xếp.
Nói đi nói lại, Kiều Chí Hòa gọi Diệp Phàm ra một bên cười nói:
-Nhất Tiêu cũng đã nói với tối, nói là ở Việt Đông anh rất chiếu cố y.
-Nói chi vậy, tôi cùng anh ấy là anh em, không thể nói ai chiếu cố ai. Vả lại, Túc Nhất Tiêu cũng rất cố gắng, các lãnh đạo đều thích y. Đây chính là do y, không liên quan đến tôi chiếu cố.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
-Cậu có thể không biết, Nhất Tiêu nói là cậu là anh em tốt lắm. Không nỡ cậu, y vẫn phiền tôi. Vẫn không định về Thủy Châu.
Kiều Chí Hòa nhìn Diệp Phàm một cái nói.
-Việc đó tốt rồi. Chúng tôi là anh em, có thời gian thường xuyên liên lạc.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Kiều Chí Hòa một cái, hổi:
-Y ở Việt Đông làm ở Sở Giám sát, không phải là trở lại sở Giám Sát của Nam Phúc chứ? Y có thể thắng một bậc.
-Ôi, trở về dễ dàng, thăng một bậc khó khăn. Phó Giám đốc thường trực Lôi Sĩ Đạt đã về hưu.
Kiều Chí Hòa thở dài.
-Trước tiên là quyền, anh là Trưởng ban thư ký chuẩn bị một chút không phải thành sao. Cũng không phải Giám đốc sở Giám sát, chỉ là Phó giám đốc thường trực thôi.
Diệp Phàm nói.
-Nghe Túc Nhất Tiêu thường xuyên nói, cậu và Bí thư Đảng ủy công an thành phố Thủy Châu quan hệ khá tốt?
Kiều Chí Hòa nói ra những lời này, Diệp Phàm lập tức rõ ràng. Hóa ra Kiều Chí Hòa muốn qua mình khai thông quan hệ với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu. Xem ra, quan hệ giữa Kiều Chí Hòa và Lô Minh Châu hẳn là không tốt lắm. Bằng không, không có khả năng hỏi cái này. Y hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ với Lô Minh Châu.
-Ha ha, đã quen biết từ trước. Y cũng gọi tôi một tiếng đại ca.
Ngược lại Diệp Phàm cũng không giấu diếm, dù sao việc này Túc Nhất Tiêu nói ra, muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được. Vả lại, lần này là giúp Túc Nhât Tiêu. Khi ở Việt Đông y đối với hắn cũng khá tốt. Có thể giơ tay dắt cành đáp cầu kiều thúc đẩy anh em là một việc tố, cớ sao mà không làm.
-Ha ha, Nhất Tiêu nói, chắc mấy ngày nữa, y trở về muốn mời Lô Vĩ cùng ngồi.
Kiều Chí Hòa cười nói.
-Thế thì tốt, đến lúc đó Trưởng ban thư ký cũng đến ngồi cùng. Có lẽ Trưởng ban cũng có thời gian rảnh phải không? Mọi người cùng ngồi uống vài chén cho vui.
Diệp Phàm cười nói.
-Tốt, tốt lắm, đến lúc đó tôi nhất định đến.
Kiều Chí Hòa vẻ mặt tươi cười, giơ chén rượu lên cụng ly với Diệp Phàm.
-Có chuyện tôi muốn nói với cậu một chút. Các anh dẫn nước từ sông Hồng Liên sang sông Ngọc Diệp phải không?
Kiều Chí Hòa chuyển sang chuyện khác.
-Đúng, có chuyện đó. Chúng tôi muốn xây dựng, mực nước trong sông quá sâu không thể làm. Mà gần đây đây đã lâu trời không mưa, nước sông không nhiều lắm. Đó là thời cơ xây dựng tốt nhất. Cho nên, chỉ có thể mượn đường sông Ngọc Diệp bên mà đi khu Đông Hồ.
Diệp Phàm vẻ mặt không thay đổi nhưng thật ra trong lòng đã sớm mắng. Không ngờ Vu Tây Dương đã kêu việc này lên tỉnh. Người này thật sự là đáng giận. Mà Kiều Chí Hòa thông báo cho hắn đó là lấy lòng hắn.
-Ừ, việc này, xem ra vài ngày Chủ tịch tỉnh Yến sẽ đến khu Đông Hồ kiểm tra, cậu chuẩn bị tốt là được.
Kiều Chí Hòa thản nhiên nói.
-Tôi sẽ làm.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Sau khi về nhà, trong lòng Diệp Phàm khá căm tức, cảm giác Vu Tây Dương rất tiểu nhân. Không ngờ không thông qua thành ủy thành phố Thủy Châu âm thầm đem việc này kêu lên tỉnh. Xem ra Chủ tịch tỉnh Yến đi kiểm tra sẽ nói đến việc này. Diệp Phàm thậm chí nghi ngờ, Yến Xuân Lai vì hắn mà đến. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bởi vì, trong số các đồng chí lãnh đạo cấp cao Tỉnh ủy cho rằng hắn được Bí thư Phí yêu quý. Yến Xuân Lai với nhân vật số một Phí Mãn Thiên không hòa hợp. Tất nhiên muốn mượn cớ lấy việc này nói chuyện.
Buổi sáng ngày hôm sau, diệp phàm gọi Chủ tịch quận Trương lên, bảo y phải làm tốt công việc bơm nước. Mặc kệ có làm tốt hay không, luôn phải chú ý một chút. Hơn nữa, cố gắng làm sạch sẽ, nếu không, Chủ tịch Tính Yến đến chắc chắn có tật xấu.
Chỉ có điều vừa nghe việc này, Trương Lăng Nguyên nói:
-Bí thư Diệp, anh không biết, không phải là chúng ta không làm tốt, mà hoàn cảnh làm cho không thể làm tốt. Muốn làm sạch sẽ một chút cũng khó. Bên này đang xây dựng, máy móc ù ù, bùn đất rác rưởi khắp nơi rò rỉ.
Mà độ ô nhiễm lấy mẫu ngẫu nhiên của sông Ngọc Diệp khu Đông hồ cũng tăng mạnh, bởi vì sẽ khởi công xây dựng hoàn toàn. Xem ra về sau lấy mẫu ngẫu nhiên của nước khu Đông Hồ sẽ tăng gấp bội. Hơn nữa, càng lấy mẫu ở đáy sông, nước càng thối đen.
Trước kia chỉ là mặt nước ô nhiễm một chút Bí thư Vu đã tức giận, tôi còn vứt hết thể diện vì y.
Tuy nhiên, kỳ lạ chính là ngày hôm qua tôi đi tìm y, đương nhiên là muốn bàn bạc vấn đề mượn đường sông. Không nghĩ Vu Tây Dương vừa nghe xong lập tức nói là không thành vấn đề. Chỉ có điều, giới hạn trong vòng năm ngày, yêu cầu chúng ta trong mấy ngày tới mau chóng tháo nước.
Hơn nữa còn vỗ vỗ vai tôi nói là các khu đều là anh em, hẳn là phải giúp đỡ nhau. Nói là anh là lãnh đạo của y, cần phải san sẻ với lãnh đạo lúc khó khăn.
Việc này thật sự có chút kỳ lạ. Chẳng lẽ anh đã làm thông?
-Vậy mau rút ra, nhiều một chút, mượn nhiều máy bơm đến đây ra sức bơm ra.
Diệp Phàm nói xong, trong nháy mắt liền rõ ràng. Chắc chắn là Vu Tây Dương muốn gây chuyện.
Ngày hôm qua Trưởng ban thư ký Kiều nói là Chủ tịch tỉnh Yến muốn tới khu Đông Hồ kiểm tra công tác. Vu Tây Dương nói vui vẻ thế, chắc là muốn Chủ tịch tỉnh Yến nhìn sông Hồng Liên tạo ra con đường ô nhiễm cho khu Đông Hồ. Người này, thật là ác động. Nếu y muốn gây sự, dù sao đều không thể thoát, còn không bằng đưa cho y nhiều nước bẩn một chút để nếm thử.
-Nếu bơm ra nhiều, việc này sợ Bí thư Vu sẽ tức giận liền phiền. Hay là giữ nguyên kế hoạch, bơm ra số lượng vừa phải. Như vậy sẽ làm cho sông Ngọc Diệp ô nhiễm ít một chút. Hơn nữa nước sông chảy đi, sẽ mang đi một ít nước bẩn.
Trương Lăng Nguyên không hiểu được những việc trong này, cho nên nói như vậy.
-Trong khoàng thời gian này kỳ lạ chính là nắng nhiều ít mưa, đây là ông trời giúp chúng ta. Năm ngoái đang là mùa mưa, lượng mưa nhiều, nước sông quá sâu không có cách nào xây dựng được.
Cho nên, chúng ta phải nắm chắc thời gian, tranh thời gian với ông trời. Nếu không, nhiều ngày như vậy trời không mưa, nếu mưa thì nguy.
Đến lúc đó công trình kéo dài mấy tháng, hoặc vài năm, chúng ta chịu nổi sao? Cho nên, phải bằng bất cứ giá nào, trong mấy ngày này tháo hết nước trong lòng sông.
Thông báo cho các công ty công trình cố gắng vượt khó, trước khi mưa đến xây dựng bờ sông tốt. Mặc dù sau trời mưa thì công trình tổn thất cũng ít.
Diệp Phàm đương nhiên không nói ra những gì Trưởng ban thư ký nói, tìm lý do khác nói.
-Tôi sẽ để Bí thư Vệ đi làm, thuê thêm máy bơm đến đây, nếu Bí thư Vu có nói gì hi vọng Bí thư Diệp có thể giải thích một chút.
Vẻ mặt Trương Lăng Nguyên có chút khó coi. Vu Tây Dương là ủy viên thường vụ thành ủy, trên đầu y.
Vu Tây Dương muốn nhăn mặt, chính y còn phải im lặng. Mà Diệp Phàm thì không thế, cấp bậc và xếp hạng ở Đảng ủy so với Vu Tây Dương cao hơn, thật ra có thể nhăn mặt lại. Lúc này, càng củng cố khát vọng quyền lực của Chủ tịch quận Trương.
Thật ra, quyền lực cũng là một vòng luẩn quẩn nhất định. Chủ tịch quận Trương phải chịu nhịn Bí thư Vu, Diệp Phàm có thể để cho Vu Tây Dương nhăn mặt. Diệp Phàm tuy nói cấp bậc đều cao hơn một ít, nhưng so với cấp lớn hơn như cán bộ cấp phó tỉnh trở lên lại có thể quăng sĩ diện của Diệp Phàm. Việc này nếu anh không muốn chịu nhịn, đương nhiên là lên lãnh đạo cấp cao.
Nhưng người ta nói, mặc dù là Chủ tịch nước cũng bị nhân dân kiềm chế. Trên đời này, rất khó tìm người không phải nhịn. Đương nhiên, quyền lực lớn chịu nhịn cũng không giống, hơn nữa, anh cho người khác phải nhịn cũng nhiều lên.
-Đến lúc đó anh gọi điện thoại cho tôi.
Diệp Phàm cũng không từ chối, hắn khá căm tức đối với Vu Tây Dương. Nếu Chủ tịch Yến thật sự đến, phải nghĩ cách dạy cho Vu Tây Dương một bài học. Nếu có thể đẩy ngã Cố Tắc Phi, Vu Tây Dương đối với hắn chẳng lẽ không thể bắt?
Lần trước nghe Tô Hoài của Sở Dân chính tỉnh nói là Ngọc tuyền sơn trang khu Đông Hồ có liên quan đến Vu Tây Dương. Việc này Diệp Phàm cũng nhớ trong lòng. Nếu Vu Tây Dương thực làm hắn căm tức, hắn sẽ ra tay chỗ này. Diệp Phàm quyết tâm lòng tham lớn, chỉ cần ngăn cản sông Hồng Liên đều hạ nhẫn tâm bắt, mặc kệ lấy đi nhiều hay ít.
-Đông Minh, báo cáo về việc hợp tác xây dựng trường học và bệnh viện cùng với căn cứ Vinh Lam Nguyệt đã chỉnh sửa xong chưa?
Diệp Phàm gọi đến Trưởng ban thư ký Quận ủy Phạm Đông Minh.
-Đã xong, Bí thư Diệp, anh xem xem.
Phạm Đông Minh lấy trong túi da ra tài liệu.
Gần đây Pham Đông Minh khá nghe lời, chỉ cần Diệp Phàm lên tiếng, y sẽ chấp hành không hơn không kém. Tuy nói chưa thể hiện ra cái gì nhưng nhìn hành động thái độ của y, Diệp Phàm cũng cảm thấy thay đổi lớn/ tuy nhiên, Diệp Phàm cũng đang kiểm tra y. Nếu là người có thể sử dụng, Diệp Phàm cũng không tiếc giúp y một phen.
Diệp Phàm lật tài liệu, cảm thấy được, tùy tay đặt trên bàn nói:
-Chuyện trình báo không cần đến các cậu. Cậu nghĩ cách đưa cho công tử Yến Đông của Chủ tịch tỉnh Yến là được. Trước tiên cần Chủ tịch quận Trương cùng các ủy viên thường vụ ký tên, thảo luận sẽ không có hai lời, dù sao là việc tốt, tin tưởng hẳn là không ai phản đối. Tôi ký trước.
Sau khi nói xong, Diệp Phàm cầm bút, theo thông thường Bí thư ký trước. Tuy nhiên, Diệp Phàm ký vẫn ở phía dưới, trên là do bọn họ ký.
-Đưa cho công tử Yến? Việc này có thể thành sao?
Phạm Đông Bằng trong lòng khá kinh ngạc. Nghe giọng Diệp Phàm, chẳng lẽ hắn đi thông quan hệ với Chủ tịch Yến?
Không phải nghe nói Diệp Phàm quan hệ với Bí thư Tề và Trưởng ban Lô tốt hơn. Hơn nữa Bí thư Phí cũng chiếu cố hắn, bằng không, cũng sẽ không đưa xuống năm trăm triệu tiền vốn.
Sao lại đặt lên Chủ tịch tỉnh Yến. Việc này thật rắc rối. Phải biết rằng, trong cơ chế hiện nay ghét nhất chính là loại thay đổi thấy thường. Loại cán bộ này mấy phương đều muốn lấy lòng, tuy nhiên, đến cuối cùng phương nào cũng không chiếm được tốt. Cuối cùng thành kẻ đáng thương ai cũng hô đánh đập…