Diệp Phàm cố ý hỏi, tay hơi đưa ra, nhưng cũng không phát ra nội khí kéo Trịnh Phương đứng lên.
Điều này tất nhiên là Diệp Phàm cố ý, chuyện Tề Thiên lần trước tên này vẫn còn để bụng.
- Chuyện đề cử Tề Thiên Trịnh Phương tôi vẫn áy náy trong lòng như gai đâm vào tim, Trịnh Phương thực xin lỗi Tổ trưởng Diệp.
Trịnh Phương nói.
- Được rồi, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi. Hơn nữa, chuyện lần đó cũng không thể trách cậu, chính là đồng chí Cung Khai Hà không ủng hộ đề nghị của tôi, nghe nói là ý của cấp trên, tôi và cậu đều không thể làm gì được.
Diệp Phàm phất phất tay, lần này thực sự phát nội khí kéo Trịnh Phương lên.
- Ai, chuyện lần trước rất đặc biệt. Bởi vì Trung Lương là con của sếp Trấn. Trịnh Phương tôi cũng là bị tình cảm khống chế.
Trịnh Phương vẻ mặt hổ thẹn.
- Cậu nói đúng, tôi và cậu giống nhau thôi. Nếu bàn về vấn đề tình cảm, tình cảm của tôi đối với sếp Trấn còn sâu đậm hơn cậu. Lúc đó tôi cũng hy vọng cả hai người đều có thể đi lên. Có điều, chuyện đã qua rồi không cần nhắc lại nữa.
Diệp Phàm phất phất tay.
Đương nhiên, Diệp Phàm hiểu. Trịnh Phương đã thấy được xu thế đi lên của hắn. Tổ A này có lẽ cuối cùng sẽ trở thành thiên hạ của hắn. Trước tiên đi theo Diệp Phàm để làm sâu sắc tình cảm, sau đó sẽ dễ làm việc hơn nhiều.
Không chỉ riêng y, Trịnh Phương đi không lâu thì Thiếu tướng Đới Thành cũng mang theo hai bình rượu đến cửa thăm hỏi. Diệp Phàm biết, hai đồng chí này hẳn đã ngửi thấy mùi gì rồi nên mới đến “thăm hỏi”.
- Chú em Đới sao không đem tất cả đồ tốt trong nhà đến đây, biệt thự Hồng Diệp này của anh gần đây đang khan hiếm mấy đồ xa xỉ cao cấp trong tay chú đấy.
Diệp Phàm cười nói, so sánh giữa hai người Trịnh Phương và Đới Thành thì tình cảm của Diệp Phàm với y sâu đậm hơn nhiều.
Thời gian hai người cùng nhau chiến đấu khá nhiều, hơn nữa là tình cảm được khảo nghiệm qua máu và lửa. Đồng thời, Đới Thành vẫn luôn luôn kiên quyết ủng hộ Diệp Phàm.
Tất cả những điều này trong lòng Diệp Phàm đều biết rõ, hai người đã xưng anh gọi em từ lâu. Đương nhiên, phân lượng của Đới Thành nặng hơn so với Trịnh Phương là sự thực.
Công việc của Đới Thành chủ yếu là liên lạc với chín vị lãnh đạo cao cấp, cho nên, cơ hội tiếp xúc với chín vị lãnh đạo cao cấp sẽ nhiều hơn một chút. Trịnh Phương căn bản không có cơ hội này.
- Ha ha, anh Diệp nói câu này em phải đề cao cảnh giác rồi. Trong nhà chỉ còn lại mấy bình thôi. Thứ hàng tốt khó khăn lắm mới xin được từ chỗ bọn họ kiểu này thì đừng mong, ông anh cũng phải để thằng em này để lại một chút mà ngày ngày ngắm cho sướng chứ, phải không nào?
Đới Thành cười nói.
- Ồ, thật sự không còn nữa à.
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên.
- Ha ha.
Đới Thành cười khan hai tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Gần đây anh Diệp đi làm nhiệm vụ là quên sạch thằng em này rồi, dạo này thực sự rảnh rỗi đến sắp bệnh đến nơi rồi.
Diệp Phàm hiểu, Đới Thành muốn tham gia nhiệm vụ. Bởi vì, Đới Thành muốn lên Trung tướng. Nếu như không có công lao gì lớn thì căn bản khỏi nghĩ gì đến việc thăng chức nữa.
Tuy rằng Đới Thành rất gần gũi với chín lãnh đạo cao cấp, nhưng việc gì cũng phải có quy tắc. Đặc biệt bên cạnh các vị lãnh đạo cao cấp, các đồng chí này càng tuân thủ quy tắc của “trò chơi” hơn các đồng chí phía dưới.
- Gần đây cũng chưa có nhiệm vụ gì, chú cũng biết rõ còn gì. Hai năm gần đây Tổ ta đều chưa có hành động gì lớn.
Có điều, năm nay anh có một dự cảm rằng trong năm sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn. Hơn nữa, im ắng lâu như vậy nhất định sẽ có một nhiệm vụ quan trọng bùng nổ.
Có người nói, nếu như không bùng nổ trong lặng lẽ thì sẽ chết trong lặng lẽ. “Chết” là không thể nào rồi, các đội ngũ đặc biệt của các quốc gia đều đang tăng cường công tác chuẩn bị chiến tranh.
Hơn nữa, tất cả vẫn đang chiêu binh mãi mã, cũng giống như Tổ A chúng ta. Chẳng qua hai năm gần đây tốc độ nâng cao thực lực của đội viên chúng ta không nhanh lắm.
Có lẽ còn không bằng tốc độ của Tổ Hải Lang và Thần Đạo. Cho nên, chúng ta phải ra sức đuổi theo mới được.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, anh Diệp hiện giờ vừa mới nhậm chức, nếu gặp phải hành động lớn mà không có đội ngũ có thực lực thì sẽ không thể chịu nổi thử thách.
Điều này đối với anh Diệp cũng là một thử thách khắc nghiệt. Hai năm gần đây đều rất tĩnh lặng, nếu như trong tay anh Diệp có thứ gì bị bại lộ thì chúng ta sẽ không gượng nổi.
Nói thật với anh Diệp, anh Diệp đảm nhiệm vị trí này rất nhiều đồng chí còn đang tranh luận.
Đới Thành tiết lộ.
Diệp Phàm biết, y ở bên cạnh chín lãnh đạo cao cấp, tin tức nghe được cũng nhiều hơn, điều này cực kỳ cần thiết đối với mình.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu. Đới Thành cũng không thể lắm lời, nên những gì có thể nói được thì nói, không thể nói được cho dù có là anh em ruột y cũng sẽ không để lộ một chút gì.
Nếu không, Đới Thành căn bản đã không có tư cách đảm nhiệm vị trí này rồi.
- Ồ, nói những gì chú có thể nói đi.
Diệp Phàm cũng nói trắng ra.
- Chủ yếu là anh Diệp quá trẻ, trẻ như vậy mà đã lên chức Trung tướng cũng là lần đầu tiên từ khi nước Cộng hòa thành lập đến nay.
Có một số đồng chí cho rằng người trẻ tuổi làm việc không chặt chẽ. Cũng có đồng chí nói rằng anh Diệp công lực cao, là át chủ bài của Tổ A.
Nhưng cũng có đồng chí mượn chuyện này đá sang chuyện kia, rằng nếu như anh xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ thì chính là át chủ bài.
Nhưng đảm nhiệm Phó tổ trưởng thường vụ Tổ A và nhận nhiệm vụ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Không những phải là người quen thuộc tình hình trong Tổ mà còn phải dày dạn kinh nghiệm quản lý Tổ mới có thể đảm đương chức vị này.
Ý là nói anh Diệp về phương diện này còn hơi kém. Thậm chí có đồng chí còn chỉ ra, tính tình của anh nóng nảy, riêng chuyện đánh người cũng đã xảy ra nhiều lần.
Ví dụ như hôm nhậm chức ở Tập đoàn Hoành Không đã bóp cổ lãnh đạo địa phương, đây căn bản là một hành vi rất dã man.
Rằng phong cách làm việc lỗ mãng này của anh chỉ hợp với kẻ thô lỗ thời cổ đại. Để một kẻ thô lỗ đảm đương chức vị trọng yếu như thế là cực kỳ không sáng suốt.
Sẽ khiến Tổ A bị chôn vùi trong tay anh, Tổ A chẳng những không thể cải cách thành công, mà có khi còn thụt lùi trong tay anh.
Đến lúc đó Tổ không còn người mất thì đã hối hận không kịp.
Đới Thành nói.
- Xem ra bọn họ cũng đang theo dõi tôi sát sao.
Diệp Phàm nói.
- Ừm, chuyện anh bóp cổ người đã bị báo lên tòa án nội bộ rồi.
Đới Thành nói.
- Việc này mà cũng báo lên tòa án nội bộ, có gì thú vị đâu?
Diệp Phàm nói.
- Thực sự đã báo lên rồi, nghe nói lúc đó có người nêu ý kiến. Có điều, vẫn bị áp chế. Kết quả tất nhiên là không ai đến tìm anh.
Đới Thành vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Ha ha, ý kiến mấy đồng chí này đúng là rất thẳng thắn. Anh đúng là có tật xấu này. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Có điều, anh cũng không định sửa đổi, cả đời cứ như vậy thôi. Gặp phải chuyện bất bình cần giơ bạt tai huơ nắm đấm thì liền ra tay thôi.
Diệp Phàm nói.
- Cái bạt tai này của anh Diệp cũng chẳng có chỗ nào là không thích đáng. Có điều Đới Thành em tuy rằng thích phong cách hành sự này nhưng vẫn chưa có được sự quyết đoán như của anh Diệp.
Tuy phong cách này của anh Diệp trong thể chế quan viên rất độc đáo, nói thật căn bản là không thể tồn tại trong thể chế được.
Thế nhưng, chuyện này cũng là chuyện lạ, không ngờ cũng có rất nhiều đồng chí ủng hộ phong cách làm việc của anh Diệp.
Có người nói đây là biểu hiện ngay thẳng của anh Diệp, hơn nữa chỉ ra rằng anh Diệp làm việc không sợ đắc tội người khác, làm việc quyết đoán dứt khoát.
Nhìn từ một góc độ khác thì đây đúng là quyết đoán, là khí thế, là một phong cách làm việc khác.
Là một kiểu khí phách của người làm việc lớn.
Đới Thành nói.
- Ồ, còn có đồng chí đề cao anh như thế sao, thật là khiến Diệp mỗ xấu hổ quá.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, có hai ý kiến trái chiều, các đồng chí thảo luận đều có kiến giải của riêng mình, có điều, cuối cùng, chuyện của anh Diệp tuy rằng phức tạp, nhưng vẫn được thông qua. Điều này cho thấy hành động của anh Diệp vẫn có thể khiến đa số đồng chí tán thành phải không nào?
Đới Thành cười nói.
- Khiến chú em chê cười rồi.
Diệp Phàm nói.
- Chê cười, em nào dám, em chỉ sợ anh Diệp cho ăn tát ấy chứ.
Đới Thành nói đùa một câu, hai người căn bản không nói gì nữa, tào lao vài câu Đới Thành liền cáo từ.
Không lâu sau, Kiều Hoành Sơn không ngờ lại đến Biệt thự Hồng Diệp, điều này thực sự khiến Diệp Phàm cảm thấy hơi kỳ lạ. Như thể mấy đồng chí này hôm nay đã thương lượng kỹ với nhau từng người từng người đến.
- Bác cả cũng rảnh rỗi đến thăm miếu nhỏ của con sao, thật khiến con vinh hạnh quá.
Diệp Phàm cười nói.
- Thằng ranh này, cho rằng hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng thì có thể kiêu ngạo được rồi phải không? Cho rằng Kiều Hoành Sơn ta sợ không dám đến đây chắc?
Kiều Hoành Sơn rất tùy tiện, vừa ngồi một cái liền bắt đầu giáo huấn.
- Bác cả nói đùa rồi, con có lúc nào dám lên mặt đâu? Con bây giờ đang cụp đuôi lại đấy chứ.
Diệp Phàm nói.
- Biết thế thì tốt.
Kiều Hoành Sơn hừ một tiếng.
- Thế Hào đã đi nhậm chức chưa ạ?
Diệp Phàm hỏi.
- Đang định tìm con đấy.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Ủa, Thế Hào nhậm chức tìm con làm gì?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên nhìn Kiều Hoành Sơn.
- Đương nhiên là có liên quan, con cũng không phải không biết. Một đồng chí nhậm chức phải thể hiện ra thực lực mới được.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Có ai không biết Phó quân trưởng Kiều là con trai của Bộ trưởng Kiều? Chẳng lẽ còn không có mắt, dám làm khó dễ Thế Hào?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều này cũng không chắc, rừng lớn chim gì chẳng có. Hơn nữa, Kiều Hoành Sơn tôi có là gì đâu, chỉ là một Phó bộ trưởng hết thời mà thôi. Trước mặt các tướng quân tai to mặt lớn tôi có là gì chứ?
Kiều Hoành Sơn còn có chút căm giận.
- Bác cả khiêm tốn rồi, bác là Phó bộ trưởng thứ nhất của Tổng cục Hậu cần đầy uy quyền. Kẻ nào dám vuốt râu hùm của bác, đến lúc đó giữ lại một phần tiền cấp xem bọn họ còn dám trừng mắt nhìn không?
Diệp Phàm cười nói.
- Con cho là Tổng cục Hậu cần quốc gia chỉ có một mình Kiều Hoành Sơn tôi thôi phải không? Phía trên còn có Bộ trưởng, còn có Ủy ban Quân giới. Kiều Hoành Sơn ta một là một hai là hai, công và tư vẫn phân rất rõ ràng.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Bác cả muốn con làm thế nào?
Diệp Phàm dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
- Cùng Thế Hào đến vịnh Lam Nguyệt nhậm chức là được rồi.
Kiều Hoành Sơn cạch một tiếng dùng nắp chén trà gạt qua chén, nói.
- Chuyện này có chút phiền toái.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Có gì mà phiền toái, không phải chỉ là đi một chuyến thôi sao?
Kiều Hoành Sơn nói lầm bầm.
- Gần đây con nhiều việc lắm, hiện tại phải phụ trách công tác an ninh của Thế vận hội Olympic, công tác này quá nặng, ép đến mức con sắp thở không ra hơi rồi.
Ngoài ra còn phải phụ trách vị trí Phó tổ trưởng thường trực, bác cũng biết mà. Bác nói xem, con có lúc nào rảnh mà đi được chứ.
Còn nữa, con xuất hiện có chút danh không chính ngôn không thuận. Bởi vì vị trí bên ngoài của con chính là một Phó bộ trưởng.
Bộ Công an và quân đội là hai hệ thống riêng biệt, căn bản không liên quan đến nhau. Nếu con đến đó chẳng phải sẽ trở thành “thân cận” quân đội, sẽ khiến cho người ta nói ra nói vào sao?
Diệp Phàm nói.