Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tôi tán thành đề nghị của bí thư Diệp, thanh niên hiệnnay thíchmấy ca sĩ đáng yêu. Giống như con gái tôi, cả ngày chỉ thích Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, còn Tứ Đại Thiên Vương gì gì đó.

Nếu muốn làm thì làm vài tiết mục thượng cấp đi. Liên hoan tết âm lịch đài truyền hình Trung ương cũng không phải là kết hợp giữa hiện đại và ca múa dân tộc sao?

Nếu chỉ biểu diễn ca múa dân tộc, vậy rất đơn điệu. Đến lúc đó chắc hẳn sẽ không có người xem.

Trương Lăng Nguyên kiên quyết biểu lộ thái độ, theo sát bước chân của lão đại Diệp. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, Trương Lăng Nguyên hi vọng mình làm cho ông ta trút giận.

-Tốt thì đúng là tốt, tuy nhiên, nghe nói cát xê ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đắt kinh người. Phải đến mấy trăm ngàn. Mời một hai người còn được, nếu mời ba người hoặc nhiều hơn, chỉ sợ tiền chúng ta không chịu nổi.

Đồng chí phó Bí thư quản lý Đảng và quần chúng Quận ủy Tào Thắng nói.

-Ừ, đây đích thật là vấn đề. Chào giá rất cao, chúng ta không mời nổi.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trịnh Kiện vừa nói. Nhả thuốc, thở dài, cũng không phải là phản đối đề nghị của Diệp lão đại.

-Bí thư Diệp, nếu thật muốn như vậy phải tăng dự toán hoạt động.

Phạm Đông Bằng nhìn Diệp Phàm, hỏi.

-Ha ha, các anh à! Sao không động não ngẫm nghĩ xem. Các đồng chí thử nghĩ đi, ngay dưới mắt chúng ta có thể lợi dụng cái gì?

Diệp Phàm cười thần bí liếc mắt nhìn mọi người một cái. Tuy nhiên, các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều không hiểu ra sao, liếc mắt nhìn nhau vài lần rồi khẽ lắc đầu.

-Bí thư Diệp, anh nói đi, bằng không nghẹn chết chúng tôi mất.

Trương Lăng Nguyên cười nói.

-Song tử tinh chúng ta bị ai lấy đi?

Diệp Phàm hỏi.

-Cao minh, cao minh quá, Bí thư Diệp, sao anh có thể nghĩ đến công ty truyền thông Giang Nam chứ?

Trương Lăng Nguyên nháy mắt liền hiểu được, cười to nói.

-Kỳ thật cũng không trách được mọi người nhất thời không nghĩ ra, bởi vì tôi khi ở Ma Xuyên từng làm việc cùng tổng giám đốc Mai của công ty truyền thông Giang Nam.

Hiện tại thị trấn Ma Xuyên Đức Bình muốn làm du lịch cổ cư, nhưng tương đối có danh tiếng. Tin rằng Tổng giám đốc Mai sẽ vẫn nể mặt mũi tôi và lão Trương. Chỉ cần cô ấy đồng ý cắt khánh thành cái cầu, cát xê ngôi sao ca nhạc cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Bởi vì công ty truyền thông Giang Nam không phải chỉ hợp tác cùng tập đoàn đĩa Kim Bảo Hồng Kông, mà còn hợp tác với tập đoàn giải trí Đường Thị gì đó của Hàn Quốc

Cho nên, ta lần này chúng chẳng những phải mời đến ngôi sao ca nhạc Hồng Kông, hơn nữa, ngay cả ngôi sao ca nhạc nổi danh Hàn Quốc chúng ta cũng không bỏ qua.

Muốn làm phải làm lớn một chút, về phần kinh phí, tin rằng có công ty truyền thông Giang Nam có thể làm trung gian, bọn họ hẳn có thể chiết khấu. Dự toán kinh phí cũng có thể tăng một ít, Chủ tịch quận Trương, anh thấy thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

-Được, hai trăm triệu đều bị người khác đoạt mất rồi, chúng ta còn sợ gì nữa phải không?

Trương Lăng Nguyên cũng rất thông minh, lập tức nhắc tới chuyện hai trăm triệu ra.

-Ừ, nói đến hai trăm triệu này, mọi người chắc hẳn đều có nghe qua. Ở tỉnh cấp cho khu Hồng Liên chúng ta hai trăm triệu để phòng chống lũ, nghe nói đã bị đồng chí Vu Tây Dương lĩnh đi rồi. Các đồng chí nói xem, hai trăm triệu này còn muốn lấy về hay không?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc hừ nói.

Thình thịch một tiếng, cái bàn không ngờ bị Trương Lăng Nguyên đập một cái, thằng nhãi này vẻ mặt oán giận đứng lên nói:

-Nhất định phải đòi lại, khu Hồng Liên chúng ta không là gì sao? Bí thư Diệp, tôi có đề nghị, chúng ta lấy hình thức tập thể bộ máy khu Hồng Liên khiếu nại lên Tỉnh ủy. Đó là tiền của chúng ta, nếu đã không có hai trăm triệu, tin rằng trong túi các đồng chí ngồi ở đây đều không còn gì.

Trương Lăng Nguyên quả thật lợi hại, những câu hữu tình, không ngờ trực tiếp đâm mạnh vào lòng mọi người. Ông ta nói lên sự thật, đã không có hai trăm triệu, kinh phí phân phối cho mọi người hoạt động chắc chắn bị rút lại rất lớn, đây là ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích cá nhân của các vị lãnh đạo.

-Tôi tán thành đề nghị của Chủ tịch quận Trương, lấy hình thức bộ máy tập thể khiếu nại lên Tỉnh ủy.

Vệ Sơ Tịnh biết đây là Diệp lão đại cùng Trương lão nhị đang phối hợp đóng kịch, cho nên, dứt khoát ủng hộ.

-Đúng vậy, chúng ta có cái lý của mình. Đó là tỉnh cấp cho khu Hồng Liên chúng ta. Mặc dù là phải bồi thường khu Đông Hồ một ít kinh phí trị ô, nhiều nhất là một trăm triệu, tại lại lấy cả hai trăm triệu của chúng ta, thật quá đáng.

Phó Chủ tịch thường trực quận Vương Đại Trung cũng kiên quyết nói.

Bởi vì, việc này có quan hệ trực tiếp tới ông ta. Ông ta là Phó chủ tịch thường trực quận, là người giúp đỡ Trương Lăng Nguyên làm tốt việc kiến thiết toàn bộ khu. Muốn làm kiến thiết chắc chắn phải có tiền, không có tiền còn muốn kiến thiết cái rắm gì. Việc này bị khu Đông Hồ giật tiền, chẳng khác nào vét sạch hầu bao phân công quản lý nhà Vương Đại Trung.

-Tôi tán thành đề nghị Chủ tịch quận Trương.

Trưởng ban thư ký Quận ủy đồng chí Phạm Đông Bằng nói tiếp.

Lập tức có bốn ủy viên thường vụ lập trường kiên định biểu lộ thái độ, ánh mắt nghiêm khắc của Diệp Phàm quét xuống mọi người một lượt, cuối cùng, vài ủy viên thường vụ khác không có cách nào, đành phải gật đầu đồng ý. Nếu không đồng ý, về sau đòi tiền Chủ tịch quận Trương, người ta liền nói một câu "lúc trước cậu không tán thành đi lấy tiền về giờ còn muốn tiền gì chứ?", có thể chết mình.

Đã không có tiền làm quan còn có hương vị gì? Huống chi, đây là bộ máy tập thể quyết định. Phó chủ tịch thành phố Chu muốn gõ cũng phải gõ Diệp lão đại và Trương lão nhị chứ. Cũng không tới phiên mình đâu mà sợ

-Tốt lắm, chứng tỏ khu Hồng Liên chúng ta vạn người một lòng, là một bộ máy đoàn kết, tiến tới bộ máy, một lòng vì khu Hồng Liên, kiến thiết phát triển bộ máy. Việc này cứ định như vậy, lập tức đem tài liệu khiếu nại tới đây, các vị ủy viên thường vụ ký tên mình vào.

Diệp Phàm vỗ gậy.

Trương Lăng Nguyên đương nhiên sớm có chuẩn bị, không lâu, thư ký liền đem tài liệu đặt ra mặt bàn. Các vị ủy viên thường vụ có chút lo lắng sợ hãi, nhưng thấy mắt hổ lão đại Diệp Phàm cùng mắt Trương lão nhị chăm chú nhìn xuống cũng đành phải ký, coi như là đồng ý.

Tin tức này đương nhiên là bí mật, không lâu sau cũng rơi vào tai đám người Vu Tây Dương và Chu Sâm Mộc. Vu Tây Dương vội vàng vào phòng Phó chủ tịch thành phố Chu.

Thằng nhãi vẻ mặt mỉa mai nói:

-Khu Hồng Liên cũng quá mức, bọn họ làm vậy là miệt thị quyết định lãnh đạo cấp trên. Không ngờ lấy bộ máy tập thể khiếu nại lên Tỉnh ủy. Phó chủ tịch thành phố Chu, tuyệt không thể để cho bọn họ mang tài liệu khiếu nại lên trên. Bằng không, người khác thấy sẽ nghĩ bộ máy thành phố Thủy Châu chúng ta thế nào? Rối loạn, thật sự là rối loạn,không ngờ có cán bộ cấp dưới như vậy.

-Muốn đưa cứ để cho bọn họ đưa đi, tôi muốn xem những người đó có thể làm cái gì? Nơi này là Thủy Châu, không phải khu Hồng Liên.

Chu Sâm Mộc hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vu Tây Dương một cái nói:

-Chính anh cũng phải chú ý chút. Đôi khi, nói là không thể nói lung tung.

Vu Tây Dương vừa nghe mặt lập tức đỏ lên. Đây là Phó chủ tịch thành phố Chu thẳng thắn phê bình chính mình nói dối. "Nói không thể nói lung tung" chính là nói mình đã nói với Trương Lăng Nguyêncái gì, nói xong lại không nhận. Phó chủ tịch thành phố Chu mắt lửa vàng người ta là đã sớm nhận ra rồi.

Đương nhiên, Vu Tây Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận sai phạm này. Thằng nhãi này nói:

-Phó chủ tịch thành phố Chu, ngài là lãnh đạo cấp trên của hắn. Hắn làm như vậy đối với ngài thật là bất kính. Ngang nhiên khiêu chiến với ngài, lại còn rất cao ngạo. Việc này tuyệt không thể để hắn đứng lên lâu, nếu mỗi người đều như thế, về sau có thể điều hành quản lý như thế nào.

-Lâu, tôi ngược lại muốn xem hắn có thể đứng lâu cỡ nào.

Chu Sâm Mộc thản nhiên liếc mắt hừ một tiếng với Vu Tây Dương. Kỳ thật, đồng chí lão Chu trong lòng hiện đang hơi hối hận, vốn đã hiểu được Diệp Phàm người này không thể không để ý.

Không thể tưởng được vì chuyện huyên náo của Vu Tây Dương mà ầm ĩ cả lên. Thực gây náo tới Tỉnh ủy thì lời nói của Chu Sâm Mộc chắc chắn sẽ không còn hiệu lực nữa.

Cho dù có thắng cũng không có gì sáng rọi, cấp dưới của anh kiện cáo anh, làm lãnh đạo còn có gì sáng rọi. Hơn nữa, cũng sẽ để lại mụn nhọt trong lòng lãnh đạo Tỉnh ủy. Chu Sâm Mộc anh có phải thực khiến dân chúng phân nỗ gì đó.

Tuy nhiên, hiện tại Chu Sâm Mộc cũng đâm lao phải theo lao. Diệp Phàm có động tác như thế, cũng khiến trong lòng Chu Sâm Mộc phẫn nộ cực độ rồi.

Quyết định giáo huấn con chó không biết nghe lời này một chút. Chu Sâm Mộc quyết định, phải chiến đấu với Diệp Phàm ở Tỉnh ủy, cho hắn một cái tát vang dội, cho hắn biết, đây là Thủy Châu, ngoại trừ Đoàn Hải Thiên, Diệp Phàm ngươi không có khả năng khiêu chiến quyền uy đồng chí Chu Sâm Mộc tôi.

Buổi tối, Diệp Phàm mang theo hai bình rượu tới thăm hỏi Tề Chấn Đào.

-Không có việc không trèo lên tam bảo điện, tiểu tử cậu lần này đến có phải có việc gì hay không?

Tề Chấn Đào liếc mắt ngắm vẹo Diệp Phàm một cái

-Hừ, tôi biết cậu mà đến là chẳng có chuyện tốt gì rơi xuống đầu tôi đâu.

-Chú Tề, sao có thể nói như vậy, không có việc gì cháu không thể tới thỉnh giáo lãnh đạo một chút sao? Chú là lãnh đạo, cháu làm cấp dưới, cháu nên đến báo cáo công tác với chú, báo cáo chuyển biến tư tưởng. Lúc nào cũng nghe lãnh đạo dạy bảo mới không phạm sai lầm.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nói. Nhẹ nhàng lấy cốc rượu ra đặt trên bàn.

-Rượu tôi ở đây có cả đống, mang về mang về đi!

Tề Chấn Đào khoát tay, tức giận nói.

-Mang về thì mang về.

Diệp Phàm mặt dày mày dạn cười nói, liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái, cười thần bí nói:

-Tuy nhiên, cháu cầm về rồi chú Tề cũng đừng hối hận nhé. Lần sao chú hỏi xin cháu tuyệt đối cháu không cho đâu. Cho đến lúc đó chú đừng nói cháu là người keo kiệt, không tôn trọng lãnh đạo gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Ý gì, uy hiếp ông đây à?

Vẻ mặt Tề Chấn Đào nghiêm lại nói.

-Không phải là uy hiếp mà là nhắc nhở ạ.

Diệp Phàm bình tĩnh, nói, hắn một chút cũng không sợ Tề Chấn Đào. Biết tính tình ông ta cũng không có ý gì.

-Rượu này, chẳng lẽ có bí mật gì?

Giọng Tề Chấn Đào dịu đi một chút, nhìn hai bình rượu kia, thật ra đã có hứng thú.

-Đương nhiên, chú Tề, chú nghĩ xem, trước kia các chú không phải thích cái viên thuốc kia sao. Sau đó không có dược liệu điều chế viên thuốc kia cũng hết. Tuy nhiên, gần đây rất may mắn, cháu phát hiện một loại có thể thay thế. Cho nên, liền ngâm thành rượu. Tuyệt đối không hại sức khỏe, mỗi ngày một chén nhỏ, bảo đảm chú cả đêm sinh khí dồi dào. Đương nhiên, cũng phải có hạn chế số lần không tổn hại sức khỏe có đúng không ạ? Loại dược liệu này cũng tương đối hiếm thấy, ngâm chế thành rượu thuốc nhưng không nhiều lắm.

Vẻ mặt lão đại Diệp đáng khinh nói. Thực ra là hắn dùng dược liệu kiếm được trong kho nhà họ Phí chế thành

-Tiểu tử cậu, có vẻ là đem Tề Chấn Đào ta làm chuột bạch thí nghiệm đúng không?

Tề Chấn Đào giật mình, hừ nói.

-Cháu đã thử từ trước rồi, Tề Thiên nói là sau khi uống vào nhiệt tình tăng mười phần. Hơn nữa, sinh khí dồi dào, một chút di chứng cũng không có. Thuốc đông y Trung Quốc chúng ta đúng là tốt, không có tác dụng phụ, tinh khiết thiên nhiên.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, đồng chí lão Tề thiếu chút nữa phải vẫy tay, chỉ vào Diệp Phàm nói:

-Cậu độc lắm, thử nghiệm trên người con tôi chưa đủ, giờ lại còn tìm tới tôi. Cả hai cha con tôi đều trở thành vật thí nghiệm của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK