Nếu địa khu không muốn làm như vậy, việc này sẽ rất kỳ quái, vì sao cục Giao thông lại muốn kẹp cổ chúng ta. Nói là do các đồng chí ở cục Giao thông cố ý làm khó dễ huyện Ma Xuyên chúng ta, nhưng vì sao làm vậy?
Tôi tự hỏi bản thân mình đến Ma Xuyên nhậm chức mới không lâu, cùng các đồng chí ở cục Giao thông địa khu vẫn còn chưa chào hỏi qua lại. Năm rồi theo lệ thường của hàng năm đều sẽ cấp cho Ma Xuyên khoản tiền gần một triệu sửa đường.
Năm nay rất quỷ dị, một phân tiền cũng không có. Sự việc khác thường ắt bên trong tất có yêu nghiệt tác quái, chỉ có điều yêu nghiệt này là ai thì rất khó điều tra ra.
Việc này tôi sẽ điều tra, Chủ nhiệm Hạ ở địa khu, tôi nhờ vả ông ta giúp chú ý một chút là được.
Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng.
- À, nói tới đây thì tôi còn phải xin Chủ tịch huyện Diệp giúp một chuyện.
Phương Viên có vẻ hơi ngượng ngùng.
- Nói đi, giúp gì nào?
Diệp Phàm nhìn y liếc mắt một cái, cười nói.
- Còn không phải chuyện một trăm ngàn kia thì còn chuyện nào vào đây, tình hình của Ma Xuyên chúng ta anh cũng hiểu, Ủy ban Kỷ luật quả thực chính là cái xác không, không phải nói nhân viên là cái xác không, vì người thì không ít cũng có đến mấy chục.
Cái nói đến chính là túi tiền kìa, toàn bộ trống trơn. Ngày hôm qua tôi vừa mới hỏi qua thủ quỹ quản tiền, cô ta nói hiện tại chỉ còn lại mấy ngàn đồng, mấy ngàn này thì có thể làm được việc gì?
Năm hết tết đến, không kiếm ra tiền đối phó thì ngày tháng sẽ khổ sở đây. Hơn nữa tôi vừa tới, dù sao cũng phải cho cấp dưới có chút tiền thưởng cuối năm để mang về nhà, bằng không người ta nhìn tôi như thế nào. Trong công tác phỏng chừng cũng không mấy nhiệt tình, rất bất lợi cho khai triển công tác của Ủy ban Kỷ luật huyện.
Hơn nữa, tôi trước kia đều ở Hongkong phân trạm trú điểm, việc tôi làm đều là chuyện bí mật, cái thời điểm đó thật sự không hề vì tiền mà phát sầu.
Hiện tại khác rồi, vừa đến trong chính phủ hai mắt một màu đen, ở địa khu tôi một người quen cũng không có, đi đâu kiếm chứ.
Phương Viên không ngờ kêu khổ, thân thủ người này không tệ, vốn là thành viên của tổ đặc nhiệm A, hiện tại thì cũng vì tiền mà phát sầu.
Kỳ thật dựa vào thân thủ của y, không làm cán bộ nhà nước mà ra ngoài làm vệ sĩ cho tư nhân thì tiền lương một năm tuyệt đối sẽ không dưới 200 ngàn.
- Ý của cậu là nói một tiếng với Chủ nhiệm Hạ Hải Vĩ trên địa khu, xem xem có thể thông qua ông ta giúp làm quen với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật địa khu hay không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ngoại trừ biện pháp này ra, ở huyện lại không có tiền nhỏ xuống bên dưới, nhiệm vụ kiếm một trăm ngàn kia thực khó mà hoàn thành cho được. Nếu Chủ tịch huyện Diệp có thể xin cấp được nhiều hơn thì rất tốt, có thể phân phát cho cấp dưới chút trợ cấp về quê ăn tết, làm thế tôi cũng sẽ được mọi người khen là xếp tốt, ha hả...
Phương Viên vẻ mặt cay đắng mỉm cười.
- Ừ, Chủ nhiệm Hạ bản tính rất tốt, rất có nghĩa khí và thích giúp bạn hữu. Tuy nhiên, Phương Viên này, nếu muốn thông qua ông ta để quen biết Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn trên địa khu thì tuyệt đối không nên tìm tới.
Chủ nhiệm Hạ đến địa khu cũng chưa được bao lâu, phỏng chừng quan hệ giữa ông ta cùng bí thư Tề cũng không phải thân thiết lắm. Ở cái xã hội này, nếu không có quan hệ, không có lợi ích thì đừng tới tìm người ta lân la, chắc cậu hiểu?
Trừ phi cậu có bối cảnh đặc biệt, có người chống lưng phía sau bằng không thì không còn kịch để diễn đâu.
Diệp Phàm nhíu mày, nếu bản thân cá nhân Phương Viên thiếu tiền, thì hắn ngược lại có thể bỏ ra khoảng một trăm ngàn cho y, nhưng đây là chuyện của nhà nước, nên không dễ làm.
- Ôi... Ngoại trừ địa khu ra, có lên tỉnh cũng không thể xin được tiền, huống chi Ủy ban Kỷ luật huyện cũng không phải là xí nghiệp có thể kinh doanh sản xuất kiếm tiền, vậy thì phải tìm cách nào đó để phạt tiền thôi.
Phương Viên nhất thời suy nghĩ không ra, người đàn ông này lúc này đây cũng nhăn mặt chau mày.
- Lên tỉnh đi, cậu có thể đi một chuyến thử xem sao.
Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
- Thử như thế nào, tôi trên đó một người cũng không quen biết?
Phương Viên vẻ mặt nghi hoặc hỏi, cảm thấy thái độ của Diệp Phàm hình như muốn ám chỉ gì đó hơi mờ ám.
- Phó Chủ nhiệm Thiết cậu biết không?
Diệp Phàm đột nhiên nói tên một đại nhân vật ra, Phương Viên chấn động, đáp:
- Người ta là đại nhân vật, là nhân vật thứ hai của Ủy ban Kỷ luật tỉnh của chúng ta tôi đương nhiên biết rồi. Tuy nhiên, chưa lần nào gặp mặt riêng, có gặp chăng là lúc họp nhìn thấy ông ta trên hàng ghế đại biểu Chủ tịch.
Trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ nói, không phải Chủ tịch huyện Diệp cùng Thiết Thác có mối quan hệ rất thân mật đấy chứ? Bằng không, hắn sao đột nhiên nhắc tới ông ta?
- Ha hả, không quen không có nghĩa là không thể làm quen, bản thân cậu cố gắng một chút thì không phải sẽ quen được sao, tìm một cái cớ đi, Chủ tịch huyện Giang của chúng ta không phải đã chết?
Diệp Phàm tiết lộ ra chuyện mà Thiết Thác nhờ hắn lúc ấy.
Tin rằng chỉ cần Phương Viên chịu đề cập đến chuyện này, nói là có phát hiện ra một chút tình huống khả nghi, phải báo cáo lên trên thì có lẽ Thiết Thác kia miệng vừa mở ra thì một trăm ngàn kia đối với người quản lý Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thực chỉ là vấn đề nhỏ cỏn con.
- Tôi hiểu rồi.
Phương Viên nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cũng không nói nhiều. Khuôn mặt lập tức giãn ra.
- Tuy nhiên, việc này cậu cũng phải bí mật âm thầm điều tra, trước mắt mà nói, người của Ủy ban Kỷ luật huyện tốt nhất không nên động vào.
Diệp Phàm thận trọng giải thích nói.
- Tôi hiểu rồi, đó là một tổ ong vò vẽ khổng lồ, không bằng thỉnh cầu Chủ nhiệm Hạ sắp xếp vài người từ địa khu xuống bổ sung cho đội ngũ cán bộ ở Ủy ban Kỷ luật huyện, tôi tin tưởng rằng một số đồng chí ở Ma Xuyên mặc dù có lợi hại bao nhiêu nhưng trong nhất thời tay không thể nào có năng lực duỗi ra tới địa khu.
Phương Viên đề nghị nói.
- Chuyện này do chính cậu quyết định, tuy nhiên, không thể cho nhiều người quá, sẽ khiến cho người ta hoài nghi, phái một hai người xuống tạm giữ chức để lấy danh nghĩa thôi cũng được. Tuy nhiên, tôi cũng lo lắng Chủ nhiệm Hạ đến địa khu cũng chưa lâu, có người nào đáng tin hay không rất khó nói. Chuyện này cậu tự mình đi thử trước xem sao, ngày mai tôi gọi cho Chủ nhiệm Hạ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Phàm nói, nhìnt Phương Viên liếc mắt một cái, cười nói:
- Thịt trăn kia thế nào?
- Hiệu quả vô cùng, thứ đó vừa vào bụng, không lâu, trong bụng liền nóng lên, giúp cho thời gian cương lâu hơn, đúng là một bước tiến rất xa. Cảm ơn anh Chủ tịch huyện Diệp.
Phương Viên rất là cảm kích.
- Ha hả, cứ từ từ, về sau sẽ càng ngày càng lâu.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Phương Viên,
- Tôi về đây, không quấy rầy cậu cùng Tuyết Liên.
- Chủ tịch huyện Diệp, Quân Tử - em trai Tuyết Liên ở ngay tại thị trấn Thanh Sơn, có lẽ biết một vài chuyện về mỏ đồng, tôi sẽ thăm dò tìm hiểu từ từ sau đó nói lại cho anh.
Phương Viên đột nhiên nhìn về phía sau lưng Diệp Phàm nói.
- Tốt quá, chậm rãi mà thích nghi, khi chưa được tín nhiệm tuyệt đối thì đừng để bị phát hiện ra. Hiện tại là thời kì nhạy cảm, tôi có một dự cảm, đầm thủy chốn thị trấn Thanh Sơn này rất sâu, một khi bị bọn họ phát hiện chúng ta còn điều tra gì nữa, lực phản ngược kia tuyệt đối sẽ trí mạng. Xem ra chúng ta phải đi Thailand tìm hiểu một chuyến, trước tiên thì phải khôi phục lại công lực của cậu trước mới là chuyện quan trọng hàng đầu, có thân thủ tốt mới có thể bảo vệ bản thân.
Diệp Phàm đấm vào khung cửa một quyền thật mạnh.
- Tôi nghe Chủ tịch huyện Diệp sắp xếp.
Phương Viên trong lòng kích động, đi Thailand, ôi đó là giấc mộng của y mà.
Trong lúc đó.
Một thanh niên ăn mặc giản dị, tướng mạo đàng hoàng đang đi cùng Nông Viện Viện, có chút câu nệ ngồi trong nhà của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Lan Tân.
Dưới chân của hai người bọn họ, còn đặt hai bình Kiếm Nam xuân. Đây chính là do anh họ của Nông Viện Viện là Xa Hồng Quân dùng hết một tháng tiền lương mua về.
Bởi vì Diệp Phàm giao cho Nông Viện Viện một nhiệm vụ, đó là phải làm sao mang cho được chiếc chìa khóa của chiếc xe Santana mà Chu Phú Đức trả đưa đến nhà của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Lan Tân. Nếu nhiệm vụ hoàn thành một cách viên mãn, Diệp Phàm sẽ suy xét cho Xa Hồng Quân làm thư ký của mình.
Vì tranh thủ sớm được làm thư ký của Chủ tịch huyện, cái vị trí mà người ta nhìn và ghanh tỵ đến đỏ cả mắt, Xa Hồng Quân tất nhiên cũng xông xáo với bất cứ giá nào.
Trước kia, vì cùng con trai của Phó chủ tịch Địa khu Đường Thiên Thạch là Đường Hoa tranh một cô gái là Giang Tố Khiết, khiến cho Xa Hồng Quân một cán bộ làm việc ở tổ thư ký của văn phòng Huyện ủy đến bây giờ gần 30 rồi mà vẫn còn là một cán bộ quèn, nếu không tranh thủ một chút thì phỏng chừng đời này của anh ta đã xong rồi.
- Chủ tịch Lan, đây là Chủ tịch huyện Diệp thận trọng giao phó cho tôi, mong ngài nhận lấy. Chủ tịch huyện Diệp cũng có nói do huyện của chúng tôi năm nay không có tiền, mong Chủ tịch Lan thông cảm một chút, chiếc xe này tuy nói có cũ một chút, nhưng ít nhất cũng còn có thể dùng được vài năm. Chủ tịch Lan xin dùng tạm, về sau có tiền sẽ đổi ngay chiếc xe mới khác.
Nông Viện Viện ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhìn có vẻ rất cung kính.
Nhưng mông thì không ngồi yên, ráng chịu đau nói. Bởi vì chuyện buổi tối có liên quan đến tiền đồ của anh họ nên cô không thể không thận trọng.
- Thật không? Ở huyện không có tiền, thế thì vì sao lão Cố Vân Phong đó được cấp xe mới, chúng ta thì phải dùng xe cũ. Có phải Chủ tịch huyện Diệp khinh thường lão trung niên tôi hay không, cho rằng Mặt trận Tổ quốc là nơi nhàn hạ không bằng Hội đồng nhân dân?
Lan Tân nhìn Nông Viện Viện liếc mắt một cái, không nể mặt chút nào, lãnh đạm nói.
Bởi vì Lan Tân và Cố Vân Phong hai người là đối thủ của nhau, đấu với nhau cả đời trong chính phủ nên gần như đã là một đôi lão oan gia. Hiện tại một người ở Hội đồng nhân dân, một người ở Mặt trận Tổ quốc, ngày đó Cố Vân Phong tới trước, Diệp Phàm cân nhắc nặng nhẹ, bởi vì bản thân hắn chỉ là một quyền Chủ tịch huyện thôi.
Còn phải đến chỗ người ta cầu cạnh, cho nên mới cấp cho Cố Vân Phong một chiếc xe mới, về phần Lan Tân do chậm một bước nên chỉ có thể có cấp chiếc Santana cũ mà Chu Phú Đức từng dùng qua. Việc này đã dẫn tới việc Lan Tân giận dữ, trở mặt với Diệp Phàm ngay tại chỗ.
- Chủ tịch Lan, chuyện này đích thực là ở huyện không xe mới. Ngày hôm đó do Chủ nhiệm Cố vừa vặn đến sớm một bước.
Xa Hồng Quân không kìm nổi, đứng một bên lên tiếng.
- Hừ không có xe mới, vậy chiếc thương vụ kia không phải cấp cho công an cục đi lại sao?
Lan Tân hừ một tiếng, quay đầu nói:
- Các cậu không cần phải nói, muốn đưa chìa khóa, được, kêu Chủ tịch huyện Diệp chính mình đưa tới.
- Chủ tịch Lan, Chủ tịch huyện Diệp bận rộn, buổi tối thì tất cả các cán bộ của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đều phải tăng ca.
Nông Viện Viện cảm thấy oan ức, đôi mắt có chút đỏ, nói:
- Đây là nhiệm vụ mà Chủ tịch huyện Diệp giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành thì sẹ bị phê bình. Chủ tịch Lan, mong ngài đại nhân đại lượng, nhận lấy chiếc chìa khóa này đi.
- Vậy cô nói nếu tôi không nhận chiếc chìa khóa này thì tôi chính là tiểu nhân, hừ, trở về nói cho Chủ tịch huyện Diệp biết, nếu hắn không đích thân đến thì đừng mơ tưởng chuyện tôi nhận nó. Tiểu nhân Lan Tân tôi đây là thế đó.
Lan Tân kia mặt trầm xuống, nói chuyện với vẻ rất hung hăng.
- Đi thôi em họ.
Xa Hồng Quân nhìn thấy không được mắt, lạnh giọng hừ một tiếng rồi đứng lên.
- Anh họ, hãy...
Nông Viện Viện nhìn có chút đáng thương, năn nỉ anh họ ngồi nán lại.
- Không cần phải nói, các cô cậu đi đi, chiếc chìa khóa này tôi sẽ không nhận. Chuyển lời lại cho Chủ tịch huyện Diệp, Lan Tân tôi sẽ mở to mắt ra, Hội đồng nhân dân có thể lên tiếng, Mặt trận Tổ quốc chúng tôi cũng sẽ có thể lên tiếng.
Lan Tân vung tay lên, cứ như tướng quân vậy, bắt đầu đuổi người.
Trong lúc đó, trong một quán ăn ở huyện Ma Xuyên.