Thôi Tân Xa nói, có chút mưu mẹo.
- Đám quần chúng này đều là người dân của trại Hồng Cốc, cách trạm phát điện của các anh cũng không xa. Bọn họ đến cùng với lãnh đạo, sao có thể là phần tử phá hoại được?
Bao Nghị có chút giận, hỏi.
- Tôi chỉ là lấy ví dụ thôi, đồng chí cảnh sát, không nên nổi giận. Trạm phát điện có chế độ quy tắc của mình, không thể làm bừa, tôi là người phải chịu trách nhiệm. Cái này là quy định của công ty.
Thái độ của trạm trưởng Thôi khá cương quyết.
- Vậy sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng, biết thằng này cố ý bới móc, liền nói với Bao Nghị,
- Cục trưởng Bao, các anh hôm nay không phải là cùng các đồng chí phụ trách giám sát an toàn xuống làm công tác kiểm tra an toàn sao? Nên làm gì thì cứ làm đi.
Bao Nghị vừa nghe liền hiểu, đầu óc tinh thần tỉnh táo trở lại, nói với trạm trưởng Thôi:
- Trạm trưởng Thôi, cục trưởng Bao Nghị Cục công an thành phố Đồng Lĩnh chúng ta, hôm nay xuống còn có một nhiệm vụ.
Chính là kiểm tra đập chứa nước cùng với an toàn của trạm điện. Thời gian gần đây thành phố của tôi cũng xảy ra vài sự cố an toàn nhỏ, vì hưởng ứng lời kêu gọi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tăng cường kiểm tra an toàn.
Mà những quần chúng nhân dân này vì quen thuộc với tình hình của trạm điện các anh nên đều là trợ giúp chúng tôi kiểm tra an toàn. Mở cửa ra, đón nhận kiểm tra.
- Các anh đây là có ý gì?
Trạm trưởng Thôi mặt tái mét, hừ nói. Tuy nhiên không có ý mở cửa.
- Trạm trưởng Thôi, các anh muốn phương pháp bạo lực có phải không?
Bao Nghị trong lòng tức tối nói. Mắt nhìn ra cửa chính.
Đôi bên giằng co, Trạm trưởng Thôi bất đắc dĩ vung tay lên nói:
- Mở cửa, để họ vào! Tuy nhiên Cục trưởng Bao, tôi hy vọng các anh phải chú ý an toàn. Nếu đem đến cho trạm điện chúng tôi một vài nhân tố không an toàn, thì đi đến Sở ngay, Thôi Tân Viễn cũng muốn lấy lại công bằng.
- Các đồng chí. Có nghe thấy hay không, phải chú ý an toàn. Kiểm tra nghiêm khắc cho tôi, nếu không được thì nên xử lý thế nào thì xử lý như vậy.
Bao Nghị quát mười mấy cảnh sát, thằng này tức giận lắm rồi.
- Vâng! Cục trưởng Bao, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm tra, không bỏ qua một lỗ hổng có thể tạo thành tai họa ngầm nào.
Muời mấy cảnh sát đương nhiên cũng nén giận, âm thanh đáp lại rất vang dội.
Về phần trạm trưởng Thôi, cái mặt kia trông như món ăn mất sắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Trạm trưởng Thôi, vừa sáng sớm, ai đã bảy mồm tám mỏ chõ vào làm gì thế? Không hiểu điều lệ của trạm điện phải không? Loạn hết cả lên rồi!
Lúc này, một giọng quát mắng giáo huấn phát ra từ một căn phòng ở lầu hai. Cùng với giọng nói này, mấy người đi từ phòng cạnh đấy ra.
Thật là trùng hợp, trong đám mấy người đi ra lại có vài cảnh sát. Một người trong đó rõ ràng còn là cảnh sát cấp 3, xem ra, khí thế cũng không kém.
Diệp Phàm dường như đã hiểu ra cái gì đó...
- Tổng giám đốc Quách, đồng chí này nói anh ta là cục trưởng Bao Nghị của Cục công an thành phố Đồng Lĩnh, nói phải triển khai kiểm tra toàn bộ trạm phát điện của chúng ta.
Đến cả người dân của trại Hồng Cốc cũng được họ gọi đến nói là hiệp hội điều tra. Vì an toàn, vốn dĩ tôi không cho họ vào. Thế nhưng người ta nói là hỗ trợ kiểm tra, biết làm thế nào được.
Công an người ta có súng có nắm đấm, mấy người bảo vệ trạm phát điện chúng tôi sao có đánh lại họ. Nếu không để họ vào, xem ra họ sẽ phá cả cửa.
Đến lúc đó chỉ sợ tổn thất còn lớn hơn. Hơn nữa công an đều là hổ, chúng ta đâu có thể chọc giận họ được.
Trạm điện Thôi ngẩng đầu lên, chỉ vào Bao Nghị với vẻ mặt uất ức nói.
- Phá cửa, cậu ta dám!
Không thể tưởng được cái bản mặt lừa của Tổng giám đốc Quách thật đúng là kiêu ngạo, ra miệng rất nhanh. Ánh mắt hết sức khinh thường.
- Nếu trạm trưởng Thôi vừa rồi cố ý ngăn cản, phá cửa chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí cũng có thể đóng cửa ngừng sản xuất để kiểm tra.
Bao Nghị lạnh lùng hừ nói, giọng điệu rất mạnh mẽ, liếc nhìn cái bản mặt lừa của tổng giám đốc Quách, nói,
- Xem ra ông là tổng giám đốc tập đoàn Vạn Thắng rồi. Nếu không thì cái trạm điện này cũng là đơn vị cấp dưới của ông, nếu không, cứ thử xem thế nào? Xem Bao Nghị tôi hôm nay có gan đập cửa chính của trạm phát điện Hồng Cốc hay không?
- Cậu đập cho tôi xem nào?
Tổng giám đốc Quách giận dữ chỉ vào Bao Nghị quát.
- Ông cứ thử đóng cửa xem?
Bao Nghị vẫn trấn tĩnh lạnh lùng nói.
- Bao Nghị, cậu chính là đồng chí bị Sở xử phạt đến trạm gác giao thông phải không?
Đúng lúc này, cảnh sát cấp ba kia chỉ vào Bao Nghị hỏi. Hơn nữa, nói đúng một câu liền đả kích trực tiếp Bao Nghị.
- Ông là?
Bao Nghị hỏi.
- Đồng chí Bao Nghị, cậu đúng là coi thường lãnh đạo Tỉnh, chẳng lẽ ngay cả chủ nhiệm Lưu Ích Hồng của phòng Đốc tra cảnh vụ Tỉnh cũng không biết? Cậu có thái độ gì vậy? Cậu quả thực là coi thường lãnh đạo.
Một cảnh sát đứng bên cạnh Lưu Ích Hồng vẻ mặt đắc chí nói.
- Chưa từng nghe nói. Tôi chỉ nghe nói đến chủ nhiệm họ Bàng, đổi người từ bao giờ rồi, không nhận được thông báo gì
Bao Nghị giả bộ kinh ngạc nhìn mấy cảnh sát đang đi trên lầu.
Bởi vì anh ta đã biết người này là Lưu Ích Hồng từ lâu, vừa được Tỉnh điều đến đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm phòng Đốc tra cảnh vụ Tỉnh. Cho nên đương nhiên phải chặn ngang người này một phen.
Sau đó, Bao Nghị lập tức có vẻ có chút cung kính, đứng nghiêm chào một cái, nói:
- Chào chủ nhiệm Lưu, Bao Nghị của Cục công an thành phố Đồng Lĩnh xin chào ông. Thế nhưng không biết chủ nhiệm Bàng đã thăng chức tới đâu rồi?
- Chủ nhiệm Bàng vẫn ở đó, tôi là Phó chủ nhiệm.
Bị Bao Nghị bức như vậy, nếu không nói rõ một chút, lọt vào trong tai chủ nhiệm Bàng thì tuyệt đối đồng chí Lưu Ích Hồng sẽ phải uống một bình đấy.
Đương nhiên ông ta bị ép nói ra chữ "Phó", cái bản mặt kia có chút đen rồi. Cái này, mất mặt thì mất nhiều rồi. Thường thì các chức phó đều không muốn nhắc trước mặt người khác mình là phó.
- Oh, vẫn còn ở đó thì tốt, Phó chủ nhiệm Lưu, xin lỗi, chúng tôi phải đi triển khai công việc rồi.
Bao Nghị lại trầm giọng xuống nói, xoay người, bảo ban mọi người triển khai công việc điều tra.
- Đồng chí Bao Nghị, cậu lập tức lên lầu báo cáo cho tôi biết rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì. Đang yên ổn lại kiểm tra cái gì?
Trạm phát điện cần yên tĩnh, nơi này không phải cái chợ. Nếu hôm nay cậu không nói rõ, tôi, Phó chủ nhiệm phòng cảnh sát thanh tra sẽ kiến nghị lên lãnh đạo Tỉnh cách chức cậu!
Đúng là làm ăn lăng nhăng! Chuyện gì, chẳng lẽ vào khe núi này thì không cần tôn trọng luật pháp.
Lưu Ích Hồng vì muốn lấy lại thể diện, ra vẻ rất oai phong. Trực tiếp ra lệnh cho Bao Nghị. Đương nhiên cũng là để đè khí thế của Bao Nghị xuống, kéo lại thể diện.
- Cục trưởng Bao, anh đừng đi lên vội.
Diệp Phàm đột nhiên thốt ra, nói đến đây liếc nhìn Lưu Ích Hồng một cái, hỏi,
- Phó chủ Nhiệm Lưu đúng không?
- Lưu Ích Hồng chính là tôi, đúng vậy, đồng chí này, cậu là người nơi nào? Lời này có ý nhĩa gì. Bao Nghị là cấp dưới của tôi, tôi gọi cậu ta lên báo cáo công tác là theo quy định chương trình của Đảng.
Cậu có tư cách gì mà bảo cậu ta đừng lên. Hôm nay nếu không nói rõ tôi sẽ đem chuyện của cậu phản ánh lên lãnh đạo của cậu.
Hơn nữa, hành vi này của cậu không thể chấp nhận được. Ngang nhiên ngăn cản Cục trưởng công an thành phố báo cáo công việc với lãnh đạo Tỉnh, đây là hành vi nghiêm trọng gây cản trở công tác.
Hôm nay không nói được lý do chính đáng ra, có thể còn phải bắt giữ cậu.
Lưu Ích Hồng vẻ mặt chính nghĩa, nghiêm túc nói.
- Haha, tôi là Diệp Phàm, Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Ông nói đi, tôi có quyền đề nghị đồng chí Bao Nghị, cục trưởng cục Công an thành phố, vốn chịu sự lãnh đạo của Thành ủy tạm thời dừng chân một lát không?
Diệp Phàm thản nhiên cười, hỏi ngược lại
Hắn sớm biết, người này không thể biết mình là Bí thư thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Nếu người này đã phải đi suốt đêm đến đến trạm phát điện, nhất định là Khổng Gia Chi cử đến, hoặc là "thần" của Tập đoàn Vạn Thắng mời tới. Nói trắng ra là tới để chống đỡ giúp trạm phát điện Hồng Cốc đây.
- Cậu có cái quyền này, thế nhưng, là tôi gọi cậu ta trước. Hơn nữa, tôi lẽ nào không phải là lãnh đạo của Bao Nghị sao?
Lưu Ích Hồng ra vẻ ta đây với Diệp Phàm.
- Buồn cười, cơ quan công an vốn chịu sự quản lý hai tầng của địa phương và cơ quan công an cấp trên. Thế nhưng, Đảng ủy địa phương vẫn là chủ yếu. Hơn nữa, lần này đồng chí Bao Nghị đến làm việc cùng với tôi. Không phải nói là Phó chủ nhiệm Lưu, mà ngay cả Giám đốc sở Cổ của các ông đến Đồng Lĩnh cũng còn phải khách sáo với Diệp Phàm tôi nữa là.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, nói,
- Cục trưởng Bao, bắt đầu làm việc chứ?
- Vâng! Bí thư Diệp!
Bao Nghị đứng nghiêm, vẻ mặt cung kính nói. Xoay người vung tay lên nói,
- Nên làm gì thì cứ làm, thắt chặt kiểm tra, không thể bỏ qua bất cứ điều gì có thể gây ra tai họa ngầm.
- Đồng chí Bao Nghị, chủ nhiệm Lưu của phòng đốc tra cảnh vụ tỉnh muốn nghe cậu báo cáo, cậu lập tức đi lên. Bằng không, Lan tướng quân tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, đồng chí Bao Nghị cậu không chấp hành quyết định của lãnh đạo. Đồng chí như vậy nhất định phải xử phạt.
Lúc này cảnh sát cấp một bên cạnh Lưu Ích Hồng nổi giận, giọng nói cao hẳn lên.
- Rất xin lỗi, Bí thư Diệp có chỉ thị. Bên tôi kiểm tra xong lập tức đến báo cáo công việc với Phó chủ nhiệm Lưu.
Bao Nghị nói, mặt không đổi sắc.
- Đồng chí Bao Nghị, cho cậu một phút, vẫn không lên lập tức cách chức chịu kiểm tra của cấp trên.
Lưu Ích Hồng rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng quát.
Ông ta cảm thấy có chỗ dựa dẫm, đương nhiên cũng không sợ Diệp Phàm, nhân vật số một thành phố Đồng Lĩnh này nữa. Bằng không, mặc dù là đến từ Sở, nhưng cũng phải xem xét một chút năng lượng của nhân vật số một Thành ủy này.
- Phải báo cáo có phải không? Đồng chí Lưu Ích Hồng, lập tức xuống báo cáo công việc cho tôi, bằng không tôi sẽ báo cáo với Giám đốc Sở và chủ nhiệm Bàng của phòng Đốc tra cảnh vụ, đề nghị tạm thời đình chỉ chức vụ của ông. Bởi vì ông coi thường lãnh đạo, không nghe theo quyết định của lãnh đạo.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm đột nhiên mở miệng.
Lời này vừa nói ra, không chỉ các cán bộ công nhân viên chức của trạm điện không hiểu ra sao, chính các vị cán bộ của thành phố Đồng Lĩnh cũng không hiểu ra sao.
Cho rằng cái trán này của Bí thư Diệp hôm nay có phải bị lừa đá rồi, anh mặc dù là nhân vật số một của thành phố Đồng Lĩnh, nhưng cũng không có tư cách ra lệnh cho một Phó chủ nhiệm của Sở công an Tỉnh. Huống chi, cũng quá kiêu ngạo rồi, không ngờ như vậy.
- Haha...
Quả nhiên Tổng giám đốc Quách cười rất đắc ý, vừa nghe ông ta cười, đám cảnh sát trên lầu cùng với trạm trưởng Thôi đều cười phá lên, mà công nhân viên vây xem của trạm phát điện đương nhiên cũng cùng phá lên cười.
- Buồn cười lắm hay sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, âm thanh tuy không lớn, nhưng truyền vào tai mỗi đồng chí rất rõ ràng.