Nhưng bên Thiên Vân chưa đồng ý. Cái đống đổ nát này càng nát, không phải là bên nào cũng có thể nhận được.
Lãnh đạo chịu trách nhiệm của hai bên đều không ủng hộ huống chi nói một bên.
Khổng Ý Hùng nói:
- Mà chắc chắn bí thư Vệ cũng các đồng chí bên Thiên Vân không đồng ý. Đến lúc đó nếu như suy xét sự việc ra thì chru tịch Diệp ở giữa, chắc chắn là phiền phức rồi.
- Ha ha, không sao.
Diệp Phàm khua tay, Khổng ý Hùng cũng im luôn, không nói gì nữa.
Trong lòng vẫn âm thầm lắc đầu, nghĩ chủ tịch Diệp này còn non quá. Mặc dù hiện Hoành Không đang thiếu tiền nhưng cũng không đói khát như thế.
- Chủ nhiệm Khổng, chúng ta khó khăn mới đến Cổn Đức một chuyến, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
Diệp Phàm cười nói:
- Đừng nghiêm túc như vậy, con người sống phải phóng khoáng, tự nhiên chứ. Đi một hồi về đau buồn cũng phải đi.
Đương nhiên Khổng Ý Hùng không thể vui vẻ được, mặt gạt điệu cười nói.
- Chủ tịch Diệp, việc của chúng ta chắc cũng xong rồi.
Diệp Phàm bước chân đi, phó chủ tịch Trương đến phòng làm việc của chủ tịch Dương.
- Ha ha, chắc chắn không kết thúc như vậy. Nhưng bên dưới chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Thiên Vân, chúng ta có thể vững vàng rồi.
Chủ tịch Dương cười nói.
- Áp lực, chúng ta sẽ tiếp. Diệp Phàm là người nào chứ, tổ chức chính thức bổ nhiệm là chủ tịch Hoành Không. Chữ ký của anh ta nếu như không chấp nhận được thì tổ chức có thừa nhận anh ta là chủ tịch không?
Phó chủ tịch Trương hừ nói.
- Có lẽ việc này anh ta nói cũng không có tác dụng, chẳng nói đến tỉnh Thiên Vân, ngay cả trong nội bộ Hoành Không chắc cũng không qua được.
Vệ Ngọc Cường làm gì, người ta đã lăn lộn trên quan trường bao nhiêu năm rồi, giờ lại ngồi trên vị trí trợ lý chủ tịch tỉnh.
Chắc chắn ông ấy sẽ đồng lòng với tỉnh ủy, Tuổi tác ông ấy không nhiều, ông ta lại không muốn thành Phó chỉ tịch chính thức hay sao?
Vệ Ngọc Cường chắc chắn muốn, trong lòng ông ấy hiểu rõ, đống đổ nát Hoành Không này không thể nàm thu lại được.
Điểm này, không chỉ anh và tôi biết, toàn bộ tỉnh Thiên Vân đều biết. Vì thế, tôi tin rằng vị chủ tịch Diệp trẻ tuổi này của chúng ta chắc chắn sẽ phải trải nghiệm được cái giá thê thảm rồi.
Chủ tịch Dương nói.
- Vậy chúng ra chẳng phải là bận rộn rồi sao?
Chủ tịch Trương sắc mặt khó coi nói.
- Toi công bận rộn, chắc chắn là bận rồi. Vệ Ngọc Cường là phó bí thư Đảng ủy Hoành Không. Chúng ra phải ghi nhớ, là lãnh đạo chính quyền.
Đối với Hoành Không mà nói sẽ là Đảng lãnh đạo Hoành Không chứ không phải là Diệp Phàm với chức Phó bí thư Đảng Ủy kiêm chủ tịch.
Vệ Ngọc Cường có thể lợi dụng trên cuộc họp mà phủ quyết đi quyết định của Diệp Phàm.
Việc này căn bản không cần tỉnh Thiên Vân ra mặt. Quyết định của Diệp Phàm cũng vô ích, tự nhiên mọi người sẽ không công nhận những thủ tục mà chúng ta ký với Diệp Phàm.
Chủ tịch Dương thản nhiên nói.
- Tôi hiểu rồi, chủ tịch Dương đúng là có cao kiến.
Chủ tịch Trương than nói:
- Rõ ràng chúng ta biết hợp đồng này không có giá trị, nhưng sao vẫn ký. Đến lúc đó Thiên Vân đến gây áp lực với chúng ta thì ít nhất cũng phải nói chuyện chứ. Còn về việc chủ tịch Diệp kia có đen đủi hay không cũng không liên quan đến chúng ta. Đây nên gọi là cái giá phải trả của tuổi trẻ mà.
- Ha ha…
Chủ tịch Dương cười sảng khoái, tâm trạng đúng là vui.
- Chủ tịch Dương, có thể họ thấy được thông tin sẽ dến đây ngay. Chúng ta cũng nên chuẩn bị đúng không?
Phó chủ tịch Trương hỏi.
- Không phải vội, nhưng cũng phải bỏ một chút để bồi thường. Dù gì Diệp Phàm cũng là chủ tịch của Hoành Không. Những hợp đồng và cả con dấu của Hoành Không cũng có hiệu lực pháp lý nhất định. Đây không phải là trò đùa đâu.
Chủ tịch Dương ngân dài ra nói.
- Được, chúng ta bỏ ra 100 triệu, lấy về 200 triệu không khó. Lần này ra tay khoản tiền này coi như là lời thật.
Chủ tịch Trương nói.
- Hai trăm triệu, Tương Hòa, khẩu vị của anh quá nhỏ rồi?
Chủ tịch Dương thản nhiên hừ nói.
- Chủ tịch Dương có ý gì?
Phó chủ tịch Trương sửng sốt, nhìn chủ tịch Dương.
- Chỉ một bàn tay là được rồi.
Chủ tịch Dương đưa tay ra đặt lên bàn làm việc, làm như kiểu Như Lai thần chưởng vậy.
- Xem ra, Thiên Vân bị Diệp Phàm mai táng rồi.
Phó chủ tịch Trương cười nói.
Ha ha ha…
Kế hoạch không thay đổi kịp.
Vốn Diệp Phàm muốn cùng Khổng Ý Hùng đi dạo Cổn Đức nhưng không ngờ bên tổng công ty lại gọi điện, nói là lại bị mất điện rồi.
Diệp Phàm vội vàng trở lại tổng công ty, về đến nơi đã là 6 giờ tối.
Cả nhà máy chế tạo cà các xưởng trưởng đều đang như kiến bò trên chảo. Mà trên vườn cỏ đấy đã có đến mấy chục đầu thuốc lá.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, xưởng trưởng Dương liền lao nhanh lên, xem ra ông ấy đã gấp lắm rồi.
- Sao thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Trạm biến áp không có vấn đề gì. Chỉ là sửa đường điện, nói là đã cũ lắm rồi. Mà có thể còn phải thay đổi lại đường điện. Có thể là làm mới. Lần này có thể sẽ ngắt điện thời gian dài, người ta đã có thông báo, không đến 10 ngày thì làm không xong.
Xưởng trưởng Dương nét mặt khó coi nói.
- Có muốn chết không, sao lại cắt đường điện qua Hoành Không chúng ta?
Diệp Phàm hừ nói.
- Lần này toàn tỉnh tiến hành kiểm tra đường điện, đồng chí Ngưu Kiến Quốc phó chủ tịch Tỉnh đã cho mở cuộc họp khẩn cấp về vấn đề này với các đơn vị liên quan.
Nói là phải thường xuyên chăm lo đến công tác an toàn, không thể buông lỏng, một khi đã thế là xảy ra vấn đề.
Ngành điện là ngành nguy hiểm cao, không thể để xảy ra sai lầm, một khi có chuyện là dẫn đến nguy hiểm tính mạng, không thể qua loa.
Yêu cầu các ngành liên quan đều phải thực hiện nghiêm chỉnh. Phân công trách nhiệm, ai đế xảy ra vấn đề gì sẽ xử lý nghiêm.
Giám đốc xưởng Dương nói.
- Tạm thời có thể kéo nguồn điện khác dùng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không được, trong phạm vi 100 hm này chỉ có một trạm điện, gọi là trạm điện của đập. Cũng là một trong những trạm điện lớn nhất của Hạng Nam chúng ta.
Lực truyền của trạm điện này có thể cung cấp đủ cho Hoành Không. Còn đường điện thì từ trạm biến thế của họ mà có.
Nếu như dùng nhờ điện của nơi khác, tôi nói là tạm hơn đấu một đường, như thế thì tiêu hao cũng không phải là số nhỏ.
Hơn nữa một khi bên kiểm tra xong, sẽ quá lãng phí, mà thời gian cũng không nhanh được.
Ít nhất cũng phải 10 ngày, nữa tháng. Đoạn dây mới này lại đề cập đến nhiều mặt khác nhau, ví dụ như vấn đề cột điện, dây điện, trạm điện…
Căn bản là không thẻ giải quyết nhanh gọn được.
Giám đốc xưởng Dương nói, ông ta đang có chút đáng thương Diệp Phàm.
Cũng không trách được sao ông ấy lại lo lắng thế, vừa mới có trong tay một đơn hàng lớn. Vốn nghĩ muốn thể hiện mình, để có thể nhận chức quản lý nhân sự, nhưng không ngờ lại mất điện.
Mà ngày trước giám đốc xưởng trước cũng bị giám đốc xưởng bên thiết bị điện gây khó dễ. May mắn lắm mới được ngày thở phào thì lại xảy ra chuyện này.
Đây liên quan đến ngay cả chức vị của mình, không vội không được.
- Lần tới là đến phiên sửa trạm điện đúng không.
Diệp Phàm hừ nói, giám đốc xưởng Dương lao đên phòng làm việc trên.
- Việc này…
Ông ta vừa nhấc chân định lên nhìn thì bị Khổng Ý Hùng ngăn lại. Nói:
- Lão Dương, anh về trước đi. Việc này chủ tịch Diệp sẽ có cách. Chủ tịch quá bận, nên anh đừng có phiền chủ tịch nữa.
Không vội không được à.
Ông Dương nói.
- Anh lo lắng cũng không ích gì, chủ tịch Diệp không thể phát điện được, Về đi, về đi. Tối rồi về nghỉ ngơi, mai hãy nói.
Ông Dương đã bị Khổng Ý Hùng dồn vào cả trong xe.
- Lão hổ Cái, lão định muốn Diệp Phàm này phải qua Phổ Hải đánh hổ phải không? Được, vậy Diệp Phàm này cũng sẽ làm, sẽ đánh một con hổ ở Hạng Nam này.
Diệp Phàm vung vào cửa văn phòng.
Nghĩ một lát rồi gọi điện cho Lam Tồn Quân.
- Đây nhất định là thủ đoạn của lão hổ Cái rồi, đúng như anh Diệp đoán, chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến việc tu sửa trạm điện đập.
Hơn nữa người ta còn nói rất hợp tình hợp lý, lại còn thông báo trước cho chúng ta, nói phải chuẩn bị trước nguồn điện.
Việc này. Tôi là chủ tịch thì cũng không thể phản đối. Người ta lại lôi an toàn ra nói, bọn khốn kiếp, mở mồm ra là nói vì lợi ích quốc gia.
Đến lúc áp lực không phải là Hạng Nam chúng ta và Hoành Không sao.
Lam Tồn Quân giận dữ nói.
- Việc này có thể thấy là thủ đoạn của Ngưu Kiến Quốc. Nhưng thực tế thì lão hổ Cái đứng đằng sau, ông ta là ông chủ lớn nhất sau màn kịch. Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ chặt đứt “cánh tay trái” của ông ta trước xem sao.
Diệp Phàm nói rất lạnh lùng.
- Sau vụ việc trước của trạm biến áp, tôi đã để ý đến hành động của Ngưu Kiến Hùng, bởi vì sở điện lực cũng thuộc ông ta trực tiếp lãnh đạo. Nhưng ngay tức khắc muốn tìm ra bệnh của ông ta thì hơi khó.
Lam Tồn Quân nói.
- Yên tâm, ông ta chỉ là một con chó đi trước của Cái Thiệu Trung thôi. Chúng ta sẽ đánh chó trước.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên quyết, quyết định xuất kích rồi.
Việc này, cũng nên rung cây dọa khỉ một chút. Bằng không, người ra cũng không thể coi Diệp Phàm này là “Lương Khô” rồi.
Thực ra, việc này Diệp Phàm sẽ bắt đầu từ hành động ở trạm biến thế. Chỉ là nếu như họ không có hậu chiêu thì Diệp Phàm cũng coi như xong.
Không ngờ hắn ta lại lòng tham không đáy, lại muốn Diệp Phàm phải rơi vào tình thế giáng cho một gậy chết tươi.
Ông đã bất nhân thì chúng tôi cũng sẽ bất nghĩa.
Diệp Phàm vừa trở lại phòng, Lý Cường đã ngồi đó chờ sẵn rồi.
- Điều tra thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi
- Anh Vương Triều đến rồi, chúng ta quyết định tối nay sẽ xuất kích. Mạnh mẽ này, người nào không chịu nhận tội.
Lý Cường tức giận nói.
- Được. Chỉ cần không xảy ra chết người, làm thủ đoạn nào cũng được. Tốt nhất là đánh trực tiếp lên người Ngưu Kiến Quốc. Nếu như có người sai khiến chắc chắn anh ta đã được dặn dò rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi đã làm rồi.
Lý Cường lạnh lùng, đưa tài liệu lên trước mặt Diệp Phàm,
- Đây là do Trần Quân cho người theo dõi mà có được. Có thể dựa vào này thì Ngưu Kiến Quốc không thể không khỏi liên quan. Họ tự nhận là làm bí mật, không biết rằng chúng ta đã sớm để ý hắn rồi.
Diệp Phàm mở tài liệu ra, để xuống rồi nói:
- Đưa cuộn băng này lên trên chắc chắn sẽ khó. Phải không để lại dấu vết gì, việc này tôi không thể ra tay lộ được.
- Rõ ràng phải in ra để mỗi vị lãnh đạo của Tỉnh một chiếc.
Lý Cường nói.