Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn em gái Diệp Tử Y hình như có việc gì đó, cô luôn dùng đũa đâm vào bát bánh trôi Diệp Phàm không khỏi buồn cười nói:



- Ha ha, Diệp đại tiểu thư nhà chúng ta có phải là đang tương tư không. Hay là anh giới thiệu cho em một người nhé?



- Có lẽ cũng không sai.



Diệp Cường ngồi bên cạnh cười "khà, khà" hai tiếng, liếc nhìn Diệp Tử Y.



- Mẹ thấy Tử Y cũng lớn rồi, năm nay đã 25 tuổi, thêm tuổi nữa là đại cô nương rồi, giờ nói đến việc giới thiệu một người phù hợp cũng không sai đâu.



Mẹ Lâm Tú Chi liếc nhìn con gái và nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



- Việc này không cần mọi người lo lắng, bạn học của con cũng sắp kết hôn cả rồi.



Diệp Tử Y ý tứ liếc nhìn Diệp Phàm và Kiều Viên Viên, nói.



- Bạn học của con, có phải là cô gái họ Ngọc chiều nay mới đến không? Cô bé này cũng khá lắm, mang đến rất nhiều đặc sản. người cũng rất tốt, lại xinh đẹp.



Lâm Tú Chi nói.



- Vâng, cô ấy nói cô ấy sắp kết hôn rồi. Sau này có chồng rồi không có nhiều thời gian như bây giờ để thoải mái đến thăm con nữa.



Diệp Tử Y tỏ vẻ ưu tư.

Trước kia Diệp Tử Y rất muốn Ngọc Kiều Long làm chị dâu của mình. Không ngờ mong muốn này không thành vì Kiều Viên Viên. Vì thế lâu nay trong lòng Diệp Tử Y lúc nào cũng cảm thấy khó chịu.



- Ha ha, cũng đúng thôi. Trai lớn gả vợ, gái lớn gả chồng mà.



Diệp Phàm ngoài mặt tỏ ra bình thản nói nhưng thực ra trong lòng hắn lại chua sót.



- Một số người, nói một đằng làm một nẻo phải không nào?



Nét mặt Kiều Viên Viên nhợt nhạt cười nói, cô ta luôn để ý quan sát biểu hiện của Diệp Phàm. Tuy nhiên, hắn bây giờ cũng là tay lõi đời rồi. Gần 10 năm lăn lộn trốn quan trường cũng làm cho da mặt của hắn được rèn luyện không ít.

Kiều Viên Viên đương nhiên không thể nhìn ra được gì.

Trong lòng Kiều Viên Viên đương nhiên vui mừng. Ngọc Kiều Long chưa kết hôn đối với mình mà nói luôn là áp lực. Kết hôn rồi thì gánh nặng trong lòng này có thể vứt bỏ.

Mới 10 giờ sáng ngày mùng 4 Lưu Nhất Vĩ nói là Tần Thúc Bảo đã tự về quy án, cùng với đồng bọn của hắn là Trình Tiểu Đông đều đã đến tự thú tại Phòng Công an huyện Cổ Xuyên. Thái độ nhận tội cũng rất thành khẩn.



- Ha ha ha, xem ra sự giác ngộ của chúng đã được nâng cao rồi!



Diệp Phàm cười nói.



- Em dâu, một vài người này là ám chỉ ai đây?



Chuyện của Diệp Phàm và Ngọc Kiều Long cả nhà đều biết rõ, vì thế Diệp Cường dễ dàng nắm được điểm yếu này, cố ý liếc nhìn em trai Diệp Phàm, lời nói châm chọc.

Nghe anh ta vừa nói thế mọi người đều quay lại nhìn.



- Nhìn con làm gì, mặt con bị làm sao à. Viên Viên, ăn bánh trôi đi, bánh trôi này rất ngọt. Đây là gạo nếp cao lương do chính bố mẹ tự tay đi say về làm đấy. Rất dân dã, ngon, ăn nhiều một chút đi.



Diệp Phàm vội vàng chuyển đề tài.

Hắn liếc nhìn em gái Diệp Tử Y và nói:



- Đúng đấy, mẹ vừa nói rất có lý. Em đã 25 tuổi rồi, cũng nên tìm một người đi, nếu em đã có người vừa ý rồi thì đem về đây cho mọi người xem. Nếu không bảo chị dâu của em Viên Viên giới thiệu cho một người nhà giàu ở thành phố.



- Em không cần, người Bắc Kinh rất giỏi, chúng ta là người nông thôn chẳng phải cũng sống tốt mà. Anh xem, chị dâu đồng ý lấy người nông thôn chúng ta. Chứng tỏ người Bắc Kinh cũng hướng về cuộc sống của người nông thôn.



Diệp Tử Y cố ý kích Kiều Viên Viên.

Kiều Viên Viên cũng biết là không xứng, cười nói:



- Em nói đúng, người Bắc Kinh cũng có là gì đâu?



So với Cổ Xuyên, không khí ô nhiễm hơn nhiều, lúc tắc đường đi làm càng phiền toái.

Những tòa nhà xi măng, cốt thép nhiều hơn chút thôi. Nếu nói về không khí, về sự thoải mái trong cư trú chị vẫn thích Cổ Xuyên.

Người Bắc Kinh cũng chẳng có gì mà khoe khoang, chỉ là vì ở đó có thủ đô do các thế hệ trước quết định.



- Không phải thế!



Lúc này Diệp Tử Kỳ đột nhiên lên tiếng.



- Cái gì mà phải với không phải, bánh trôi ăn nhiều như thế, em nghĩ anh thần kinh rồi có phải không?



Bạn gái của Diệp Tử Kỳ Tống Thiến Thiến tức giận nhéo tay ông xã, nói nhỏ.



- Không phải, Thiến Thiến, lúc trước mẹ nói Tử Kỳ mới 24 tuổi đúng không?



Diệp Tử Kỳ dường như tính toán chuyện tuổi tác.



- Ừ, theo chứng minh thư của Tử Y đáng nhẽ là 24 tuổi. Còn anh 27 tuổi, giữa đó là Diệp Tử Kỳ 25 tuổi. Vừa nãy mẹ vừa nói Tử Y đã 25 tuổi rồi nhất định là quên rồi, nhất thời nói sai phải không? Mẹ nói đi có phải không? Ha ha.



Diệp Phàm cười nói.

Tuy nhiên, mọi người đều phát hiện ra biểu hiện của bố mẹ họ Diệp Thần Tây và Lâm Tú Chi hơi lạ.

Lâm Tú Chi gật đầu nói:



- Nhìn mẹ này, tuổi cao rồi, không ngờ ngay cả tuổi của con mình cũng quên. Không sai, Tử Y 24 tuổi, thực ra còn chưa đến 24, chỉ là chứng minh thư làm lớn hơn một chút. Tử Kỳ 25 tuổi, Diệp Phàm 27 tuổi, Diệp Cường sắp 30 tuổi rồi.



- Không đúng, mẹ, mẹ chưa nói sự thật.



Lúc này Diệp Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Tú Chi.



- Tử Kỳ, em đừng cuống lên được không? Mẹ không nói thật, vậy em không thể 27 tuổi được phải không, nếu thế Diệp Phàm làm sao sinh ra. Tử Y cũng không thể hơn 25 tuổi, như thế làm sao em sinh ra. Đừng nói bậy nữa, ăn bánh trôi đi.



Diệp Cường mặt nghiêm túc tỏ vẻ là anh cả nói.



- Mẹ, lẽ nào con là được nhặt về?



Câu nói của Diệp Tử Kỳ đột nhiên thốt ra, lập tức làm cho cả nhà Diệp gia trong lòng bỗng rung động.



- Con…thằng bé này, tại sao lại nói thế, con làm sao có thể được nhặt về. Đừng có suy nghĩ lung tung, ăn bánh, ăn bánh đi!



Lâm Tú Chi vội vàng nói, tuy nhiên, biểu hiện lạ thường vẫn làm cho mọi người cảm nhận được. Hơn nữa, tay cũng hơi run run.



- Mẹ, mẹ nói thật cho con biết đi, con chịu đựng được. Thực ra từ năm ngoái con đã để ý đến chuyện này rồi.



Mẹ nói Tử Y hơn 25 tuổi không phải chỉ có lần này. Năm ngoái vô tình mẹ cũng để lộ một lần rồi. Lần đó Tử Y không nghe lời, mẹ tức giận mắng một câu, nói là đã là cô gái 24 tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy, sau này về nhà chồng thì phiền phức.

Ai còn dám lấy em ấy, gì gì nữa. Năm ngoái 24 tuổi, năm nay chẳng phải vừa đúng 25 tuổi sắp 26 tuổi rồi sao. Còn anh hai nhất định là tròn 27 tuổi.

Khoảng cách chỉ là 1 năm, tuy nói có thể sinh, nhưng thời đại lúc đó trong nhà đã quá sức, sinh con cũng không thể sát nhau như vậy.

Sau đó con đã quan sát nét mặt của mấy anh em, càng quan sát càng nghi ngờ. Nét mặt của con rất khác so với anh cả, anh hai và em út.

Như Tử Y giống mẹ, anh cả giống bố, còn anh hai giống cả hai. Ít nhiều đều giống bố mẹ. Còn nét mặt của con khi soi trong gương nhìn trái, nhìn phải, một chút cũng chẳng thấy con giống ai. Đã không giống bố cũng không giống mẹ, hơn nữa thân hình con cũng khác nhiều. Bất kể nói thế nào, theo di truyền mà nói cũng phải giống một chút chứ có phải không nào?

Sau đó con vẫn chưa tin, tự mình quay video để xem, phát hiện, nét mặt, thân hình thực sự không giống bố mẹ.

Vì thế con đã sớm nghi ngờ việc này rồi. Chỉ là không tìm được cơ hội nói ra. Hôm nay cũng đã có cơ hội rồi.

Bố, mẹ hãy nói cho con biết đi. Bởi vì con đã nghe qua, năm đó cũng có thanh niên trí thức về Cổ Xuyên chúng ta.

Con có phải là được nhặt về hay là hậu duệ của họ không?

Diệp Tử Kỳ nhìn bố mẹ và nói tiếp:



- Tuy nhiên, dù thế nào, Diệp gia mãi mãi là nhà của con. Bố mẹ, anh, em, mãi mãi là người thân nhất của Diệp Tử Kỳ. Có điều, con chỉ muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai? Nhận hay không nhận cũng chẳng sao cả, con chỉ muốn biết thôi.



Diệp Tử Kỳ nói đến đây tròng mắt đã có nước mắt.

Cả nhà im lặng.

Lúc này, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng máy điều hòa kêu.

Bộp…

Một âm thanh phát ra, Diệp Tử Kỳ đã chạy đến quỳ trước mặt bố mẹ.



- Bố, mẹ, con chỉ muốn biết sự thật.



Giọng nói của Diệp Tử Kỳ đã hơi khàn khàn.



- Ôi…



Lâm Tú Chi mắt đỏ lên, đột nhiên chạy lên trên lầu, Diệp Thần Tây gọi một tiếng "Tú Chi" rồi cũng đuổi theo lên.



- Tử Kỳ, đừng ép bố mẹ quá, em hãy để cho họ có thời gian bình tĩnh đã. Anh tin rằng, nếu đúng có việc như thế, bố mẹ sẽ nói với em. Em cũng phải cho bố mẹ thời gian phải không nào? Dù sao bố mẹ cũng đã nuôi em lớn khôn, không phải dễ dàng.



Diệp Phàm nhẹ nhàng đi đến trước mặt Diệp Tử Kỳ đỡ cậu ta dậy. Còn Diệp Cường và Diệp Tử Y cũng vây quanh khuyên nhủ Diệp Tử Kỳ.



- Em xin lỗi đã làm bố mẹ buồn. Em không muốn làm bố mẹ buồn, em đã quá vội vàng. Em sẽ chờ vậy, sau này em sẽ không nói như vậy nữa.



Diệp Tử Kỳ nghẹn ngào nói và đứng lên.

Một bữa điểm tâm bánh trôi buổi tối khiến cho cả nhà mỗi người đều mang tâm sự và trở về phòng ngủ.



- Diệp Phàm, anh nói việc này có phải là thật hay không?



Trở về đến phòng Kiều Viên Viên ngồi bên giường hỏi nhở.



- Có 8 phần là đúng, em không phát hiện ra là Tử Kỳ thật sự không giống bọn anh sao. Hơn nữa mẹ cũng nói lộ ra, chuyện này phức tạp rồi. Lẽ nào Tử Kỳ đúng là được nhặt về? phiền quá.



Diệp Phàm nhíu mày nói.



- Ừ, nhặt về cũng là bình thường. Trong cuộc sống chuyện này không ít, quan trọng là Tử Kỳ có thể chịu đựng được cú sốc này không. Vừa nãy mặc dù cậu ấy nói rất hay, nhưng nếu sau khi thực sự nói ra sự thật thì có thể chịu đựng được hay không cũng cũng khó nói trước.



Kiều Viên Viên gật gật đầu, lời nói có chút lo lắng.



- Việc này cũng khó trách nó có thất vọng. Nếu là em, anh hoặc là bất kỳ một người nào đó thì có lẽ cũng như vậy thôi. Bố mẹ đẻ, việc này đối với một người mà nói, đúng là một chuyện rất lớn.



Diệp Phàm thở dài ngồi xuống bên giường ngẩn người ra.

Nghĩ một lúc rồi nói:



- Viên Viên, lúc nào em về nhà?



- Muốn đuổi em về nhà để hôn tạm biệt Ngọc Kiều Long có phải không?



Kiều Viên Viên "hừ" nói.



- Không phải thế, anh còn một số việc phải đi làm, em vẫn chưa tin anh hay sao? Người ta đã sắp kết hôn rồi, anh có là tên khốn nạn đi nữa cũng không thể đi làm cái việc thất đức như thế có phải không nào? Phẩm chất của chồng em mà em cũng không tin tí nào, huống hồ anh còn là một đảng viên.



Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.



- Quỷ mới tin anh.



Kiều Viên Viên nói, Diệp lão đại suýt nữa sặc nước bọt của mình mà chết.



- Ha ha, thực sự có là việc, là việc của Tề Thiên.



Diệp Phàm nói.



- Tề Thiên, chẳng phải là anh ta đã chuyển nghề làm bộ đội địa phương rồi sao?



Kiều Viên Viên hỏi.

- Đúng là chuyển ngành rồi, lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A phê chuẩn rồi. Tuy nhiên vẫn chưa xong. Tề Thiên là một đại tá chuyển ngành, hơn nữa không hạ quân hàm xuống bộ đội địa phương. Đây là chính là sự đãi ngộ cho thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, không giống như những đồng chí bộ đội khác khi chuyển ngành, cũng là việc mà Ủy ban ngầm đồng ý. Vì thế dựa vào cấp bậc của ông ta hoàn toàn có thể nhậm chức Sư đoàn trưởng của bất kỳ một sư đoàn bộ đội nào nào đó.

Diệp Phàm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK