- Tư lệnh Đường, vụ thảm án 88 có lẽ ông đã nghe qua rồi phải không?
Diệp Phàm không vòng vo hỏi thẳng.
- Đương nhiên có nghe nói, hơn nữa tôi cũng thấy rất lạ, rất nhiều chuyện trùng hợp cũng xảy ra thì không còn là sự trùng hợp nữa. Nghe nói tướng quân đang điều tra vụ án này, thời gian nửa năm thực sự cũng không nhiều, cần tôi phối hợp thế nào, xin ông cứ nói.
Đường Sâm rất thông minh, Diệp Phàm vừa đến ông ta đã đoán ra ngay.
- Ừ, hiện nay Cục công an Ngư Đồng khá lộn xộn, tôi vừa tới cũng không có tâm phúc gì, rất khó xoay xở, cho nên muốn mượn một vài quân nhân có khả năng trinh sát phá án phối hợp với tôi điều tra lấy chứng cứ, đương nhiên phải chú ý bảo mật, các ông không cần ra mặt, âm thầm điều tra là được. Việc này đương nhiên là việc cá nhân, không cần báo cáo lên trên, coi như tôi nợ ông một cái ơn vậy.
Diệp Phàm cũng không khách sáo, nói thẳng.
- Sao lại nói vậy, có thể làm việc cho tướng quân là vinh hạnh của tôi. Hơn nữa, việc này cũng không thể coi là việc cá nhân, tướng quân cũng là một lòng vì quốc gia, có lẽ việc này còn liên quan đến an ninh quốc gia cũng nên. Căn cứ Đại Hùng Sơn bề ngoài thì là một cảng quân sự nhỏ, nhưng thực tế thì không phải, tầng hầm mới là khu vực trọng tâm cần bảo vệ, thủ trưởng xin đi theo tôi.
Đường Sâm nói xong liền mở cửa tủ quần áo trong phòng nghỉ ở bên trong. Vén quần áo sang một bên, ấn vào một tấm gỗ ở phía sau, không lâu sau thì xuất hiện một lối đi bí mật, sau khi Diệp Phàm đi vào thì lối đi đó lại tự động đóng lại, nhìn có vẻ như không có gì khác lạ cả. Thực ra cũng không khác mấy so với Căn cứ đảo Phi Ngư mà Diệp Phàm đã từng nhìn thấy. Lại đi qua mấy cánh cửa bí mật nữa, đều do Đường Sâm đi trước dẫn đường mở cửa, cuối cùng cả hai đi đến một chiếc thang máy, bước vào rồi thang máy chạy thẳng xuống.
Không lâu sau lại đến một đường thang cuốn đưa Diệp Phàm và Đường Sâm đi thẳng vào trong, có chút giống với thang cuốn vận chuyển hành lý ở trong sân bay.
Cuối cùng thì đến một cánh cửa lớn, lần này Đường Sâm dùng nhận dạng âm thông và vân tay, không lâu sau thì cánh cửa mở ra.
Lại xuất hiện một con đường vách đá.
- Tướng quân, đi vào trong là vào lòng núi rồi. Lúc trước Tổ đặc nhiệm chọn căn cứ Đại Hùng Sơn, chuyển nhân viên nòng cốt của đảo Phi Ngư sang đây là có mục đích cả. Bởi vì thứ nhất là vịnh ở căn cứ Đại Hùng Sơn rất tốt, bến cảng chỉ cần cải tạo một chút là tàu chiến hàng vạn tấn có thể ra vào dễ dàng. Hơn nữa cửa ra biển rất thích hợp, vào trong vịnh tránh bão, tránh vệ tinh giám sát đều rất có lợi. Quan trọng nhất là người của Tổ đặc nhiệm phát hiện ra một hang động tự nhiên trong núi Đại Hùng Sơn này, ở bên dưới có một con sông có thể dẫn trực tiếp ra biển sâu, đường đi kín đáo hơn nhiều so với đảo Phi Ngư. Cho nên sau khi cải tạo thì đã trở thành nơi trú đậu của tàu Thần Long M2, tàu ngầm hiện đại nhất của ta hiện nay.
- Thần Long M2 đúng là niềm tự hào của chúng ta, nhưng rốt cuộc nó có tính năng ưu việt gì, cho đến nay tôi vẫn không biết gì cả. Lần trước chỉ thấy nó lặn được rất sâu, khó bị phát hiện. Tàu ngầm lớn như vậy mà lặn lên lặn xuống đều rất nhông, tiếng ồn cũng rất nhỏ, tàu ngầm cũng rất dài, bên trong có gần trăm quân nhân thường xuyên đóng quân có phải không. Ha ha.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Đó chỉ là những biểu hiện cơ bản nhất của nó. Tướng quân nếu muốn xem tài liệu thì phải tới phòng bảo mật để xem. Còn nhân viên thì lần đi Nhật Bản thực hiện nhiệm vụ vẫn chưa đủ quân số, nếu đủ quân số thì lên tới gần 200 người.
Đường Sâm có chút đắc ý nói.
- Không cần, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Phàm xua tay, hai người đã đi vào đến lòng núi.
Cảnh tượng rất hoành tráng.
Bên trong rất rộng, phải rộng tới trăm mét, không biết dài bao nhiêu mét, không biết là dẫn tới đâu nữa, Diệp Phàm thậm chí còn nghĩ rằng quốc gia phải chăng đã đào thông cả lòng núi, dẫn đến một nơi nào đó.
- Chào thủ trưởng.
Vừa thấy Đường Sâm xuất hiện, quan binh đang làm việc trên cảng lập tức đứng nghiêm chào.
- Tất cả tập hợp, thủ trưởng nói chuyện.
Đường Sâm hô lớn, tiếng chuông vang rền, mấy trăm con người từ trong hang, từ trên các tầng, thậm chí từ dưới nước chui ra, xếp hàng nghiêm chỉnh, rất hiếu kỳ nhìn Đường Sâm, không biết thủ trưởng mà Đường Sâm nói là ai. Nếu là Diệp Phàm thì có đánh chết họ cũng không tin, sao có thể có chuyện đó được.
- Báo cáo thủ trưởng, thuyền trưởng Thần Long M2 Kim Chấn Đông đã tập hợp toàn thể thuyền viên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Một thượng tá cao lớn hướng về phía Đường Sâm hô lớn.
- Tướng quân, xin chỉ thị của ông.
Đường Sâm xoay người, hướng về phía Diệp Phàm giơ tay chào, hai tiếng "tướng quân" vừa hô lên, tất cả quan binh đều không kìm được sự bình tĩnh, có lẽ đã có mấy chục người hô "ồ" một cái.
- Im lặng!
Đường Sâm vội vàng hô lớn, trong động đột nhiên im phăng phắc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, nghỉ!
Diệp Phàm hô, nhìn mọi người một cái, nói:
- Hôm nay tôi chỉ đến xem loanh quanh, không có nhiệm vụ đặc biệt gì cả. Mọi người ở dưới sâu hàng trăm mét thế này có vất vả không?
- Vì nhân dân phục vụ, bảo vệ tổ quốc, không vất vả.
Mấy trăm quan quân cùng hô lớn, thông âm chỉnh tề vang vọng.
- Hôm nay tôi đại diện quân ủy, đại diện tướng quân Trấn, hỏi thăm sức khỏe tất cả mọi người.
Diệp Phàm hô lớn.
- Tướng quân vất vả rồi.
Bọn họ cùng hô lớn, vẻ mặt rất hưng phấn.
- Mọi người vì quốc gia cam tâm ở nơi quông năm không ánh nắng thế này, mọi người vất vả rồi. là một quân nhân, bảo vệ tổ quốc là sứ mệnh thần thánh của nhân dân. Tư lệnh Tiền, hôm nay vui, tối nay thêm mấy món cho mọi người có được không? Ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ, tướng quân!
Đường Sâm cười nói.
Sau đó, Đường Sâm và thuyền trưởng Kim đưa Diệp Phàm đi thị sát căn cứ, đi đến đâu các quan binh đều vẻ mặt cung kính, hưng phấn hô lớn "xin chào tướng quân".
Diệp Phàm lúc này cũng thấy trong lòng chấn động, tuy không muốn phát triển trong quân đội nhưng không khí này vẫn rất tự hào.
Còn về việc bảo mật thân phận của mình, Diệp Phàm không có chút lo lắng, có thể ở đây thì đều là lực lượng tinh nhuệ, là bộ đội bí mật của quốc gia, bọn họ có lẽ đều biết cái gì là bảo mật. Nơi đây chính là bí mật cao nhất của đất nước.
Đến nửa đêm Diệp Phàm quay trở lại bên trên căn cứ.
Đường Sâm cười, đưa cho Diệp Phàm một bản dông sách, cười nói:
- Tướng quân, mấy người này đều công tác ở những cơ quan trọng yếu ở thành phố Ngư Đồng và tỉnh Việt Đông, chỉ cần ông nói ám hiệu thì bọn họ sẽ hết sức phối hợp với ông.
Diệp Phàm cầm lấy nhìn lướt qua, đột nhiên sửng sốt.
Trong đó có Cục phó Cục công an thành phố Ngư Đồng Vỹ Minh Phi, Phó viện trưởng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng An Hồng Thăng, Cục trưởng Cục an ninh quốc gia Văn Nhất Tiếu.
Khi nhìn thấy chức vụ của một người, Diệp Phàm đột nhiên cười nói:
- Chị Sở Nhâm Nhâm này hình như là Phó chủ nhiệm Hội liên hiệp phụ nữ thành phố Ngư Đồng, các ông đúng là ở đâu cũng có tai mắt nhỉ. Ngay cả Hội liên hiệp phụ nữ cũng không bỏ qua.
- Tướng quân, thực ra các đồng chí phụ nữ là các đồng chí chuyển tin tức có lợi nhất, thường thì những lời bên gối của bọn họ đều có thể truyền được đến tai chúng ta. Các đồng chí này đều là thành viên tổ chức ngoại vi của Tổ đặc nhiệm, bọn họ chỉ bí mật lấy cái dông bộ đội, nếu không có hành động lớn gì thì có lẽ cả đời bọn họ đều công tác, học tập, sinh hoạt như người bình thường. Đương nhiên, huấn luyện kỹ năng cần thiết thì vẫn phải có, hai năm huấn luyện một lần, đối với bọn họ cũng đều có rất nhiều ích lợi. Không ảnh hưởng gì đến công tác gia đình mà vẫn lấy hai phần lương, hơn nữa, lương Tổ đặc cần của chúng ta đưa cho họ cao hơn nhiều lương ngành nghề kia mà bọn họ nhận được. Đi làm nhiệm vụ còn có trợ cấp, đương nhiên, nhưng người này đều là ông tài chúng ta đã tuyển lựa kỹ lưỡng, về mặt kỷ luật hoàn toàn có thể tin cậy.
Đường Sâm cười nói.
- Có phải ở thành phố nào các ông đều bố trí những người này.
Diệp Phàm hỏi, có chút tò mò, lập tức xua tay nói:
- Thôi bỏ qua đi, đây là bí mật, tôi không nên hỏi.
- Đối với tướng quân thì Tổ đặc cần không có bí mật, còn về việc bố trí tai mắt, mỗi thành phố không thể đều có được, có nhiều tiền cũng không thể đủ chi trả nổi. Thành phố Ngư Đồng có căn cứ Đại Hùng Sơn, cho nên mười mấy năm trước đã bắt đầu bố trí. Ở những thành phố ven biển phát triển đều bố trí những người như vậy, nhưng số lượng không nhiều như vậy, việc bình thường chúng tôi đều giao cho cơ quan an ninh quốc gia xử ý. Cục tình báo quân sự cũng có bố trí người, người của Tổ đặc cần thực ra lại không nhiều lắm. Thực ra, trong tình hình đặc biệt, cơ quan an ninh quốc gia và Cục tình báo quân sự đều phải cung cấp tin tình báo chuẩn xác cho chúng ta. Cho nên, Tổ đặc cần chỉ chú trọng những việc trọng tâm nhất, những việc thông thường thì đều không quan tâm. Dù sao Tổ đặc nhiệm cũng là anh tài của quốc gia, không thể nào mọi mặt đều quan tâm tới được.
Đường Sâm giải thích, nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại nói:
- Tôi đã trao đổi với bọn họ phối hợp hành động với ông, danh nghĩa là vụ thảm án được quốc gia chú ý, cho nên không để lộ thân phận thực sự của ông.
- Ừ, ông vất vả rồi, cảm ơn.
Diệp Phàm vỗ vai Đường Sâm, nói:
- Giơ tay ra.
Đường Sâm chợt sững người, rồi nhông chóng hiểu ra, đột nhiên trong lòng vui mừng, bởi trình độ Quốc thuật là một trong những chỉ tiêu quan trọng khi kiểm tra của Tổ đặc nhiệm, trình độ quốc thuật chưa đạt thì khó mà có thể nâng hàm nâng cấp trong Tổ đặc nhiệm. Cho nên Đường Sâm không chút do dự, lập tức giơ tay phải ra, Diệp Phàm vận khí kiểm tra rồi nói:
- Ông đã đạt đến ngũ đẳng giai đoạn thứ hai rồi, có muốn đột phá lên tầng thứ ba không?
- Có!
Đường Sâm đáp không chút do dự, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Thuộc hạ dừng ở ngũ đẳng tầng thứ hai đã hai năm rồi, muốn đột phá lên tầng thứ ba nhưng không biết tại sao không thể được.
Đường Sâm có chút buồn phiền.
- Vận khí, đột phá.
Diệp Phàm đột nhiên hô lớn, dùng Hóa Âm Mê Thuật, Đường Sâm chợt chấn kinh, đột nhiên bị hô một cái, khí kình đột nhiên tỏa ra. Diệp Phàm cũng vận khí vỗ lên người ông ta một cái. Khí tức vừa vặn toát ra thâm nhập vào kinh mạch của Đường Sâm, bốp một tiếng, Đường Sâm cảm thấy đầu óc ong ong, lập tức bật người lên, lao ra cánh rừng bên ngoài ra sức đấm đá. Nửa tiếng sau Đường Sâm quay lại, cung kính hướng về phía Diệp Phàm, cung kính cúi chào như kiểu thuộc hạ bái kiến cao thủ thời cổ đại, nói:
- Cám ơn tướng quân, vấn đề phiền nhiễu tôi hai năm qua đã được giải quyết, cảm ơn.
- Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn. Đáng tiếc, nếu có thể phối hợp với thuốc thì có thể đột phá lên tầng thứ năm, nhưng bây giờ đã hết thuốc rồi. Nếu không mấy năm nữa ông sẽ có thể đột phá lên lục đẳng. Không vội, cứ bình tĩnh, công phu càng chắc chắn.
Diệp Phàm an ủi.