- Cương thi là vật đặc thù xen lẫn giữa người sống và người chết, cậu bảo nó chết rồi nhưng hình như nó vẫn còn sống.
Còn cậu nói nó còn sống thì hình như nó đã chết. Nguyên nhân tạo thành của vật này chẳng ai nói rõ được.
Tuy nhiên, Huyết cương này của cậu không giống với cương thi bình thường. Cô này hình như vẫn chưa chết, nhưng, có lẽ cô ta đã bị tuyệt thế cao thủ như Đán Phi Tử chẳng hạn, dùng một thủ pháp đặc biệt để giam hãm.
Hơn nữa, hiện tại có thể khẳng định, quả tim trên người con rối đích xác là của Thiền Mị. Mà quả tim này lại là do Đán Phi Tử luyện ra.
Đán Phi Tử đó và Thiền Mị chắc chắn là có thù không đợi trời chung. Thiên Hạo Tử nói.
- Con rết Cửu U trên người Thiền Mị nghe nói là do nội khí ngưng tụ thành. Mà thứ này không phải bản thân Thiền Mị, mà là khi tôi đi sa mạc có một người hồn khí trong rừng ma cho cô ấy.
Người này rất có thể có quan hệ thân mật với Thiền Mị. Hơn nữa, lúc đó Đán Phi Tử hình như đã hạ cái gì đó trên người tôi, bàn tay của người đó xuất ra một vật màu vàng đánh nhau với nó, cuối cùng người này và vật màu vàng kia cùng bị hủy diệt.
Tuy nhiên, trước mắt mà nói điều phiền toái nhất chính là chém đứt thiên thiết. Tiền nối, nếu không chém đứt được thì chi bằng hãy dùng phương pháp luyện vật của ông để thử xem thế nào.
Bởi vì phương pháp luyện vật có thể dung luyện binh khí, thiên thiết này chém không đứt thì luyện hóa nó. Diệp Phàm nói.
- Phương pháp luyện vật đương nhiên có thể luyện rụng thiên thiết này, nhưng nếu muốn luyện hóa được thứ đặc biệt như thiên thiết thì điều kiện của chúng ta chưa đủ.
Thứ nhất là không có lô đỉnh phẩm chất tốt, thứ hai là không có vật liệu để phối hợp.
Điểm thứ ba cũng là điểm khó khăn nhất, là chúng ta không có cao thủ có thể luyện rơi được nó. Muốn thành công ít nhất phải có cao thủ Thoát thần cảnh sơ giai mới có thể làm được.
Chỉ với mấy người các cậu hợp lực lại thì cũng không ăn thua đâu. Thiên Hạo Tử nói xong, trong lòng Diệp Phàm có chút ớn lạnh.
Đúng lúc này, con rết Cửu U cúi đầu xuống phun ra một thứ màu tím đen lên trên thiên thiết.
Ba một tiếng lay động.
- Mau, chúng ta thử phương pháp luyện vật xem. Giọng nói của Thiên Hạo Tử truyền đến.
- Không phải ông nói là không được sao? Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Đừng lôi thôi nhiều nữa, vừa rồi con này phun ra kim hỏa. Phẩm chất của thứ này hoàn toàn có thể đạt đến mức có thể dung luyện thiên thiết.
Bất kể có được hay không, chúng ta cứ thử xem thế nào, không ngờ có thể tương trợ ta hoàn thành việc dung luyện binh khí ngũ phẩm.
Hiện tai chúng ta đem toàn bộ con rối dung luyện. Vật liệu để chế tạo ra con rối này rất tốt, xã hội hiện đại không thể tìm ra được đâu.
Có vật liệu từ con rối phụ trợ, nếu như có thể chế tạo được ngũ phẩm binh khí, thì uy lực của Bá Vương kim thương sẽ càng uy lực hơn nhiều.
Hơn nữa, kim thương này đã sắp bị hủy rồi. Thiên Hạo Tử rất hưng phấn nói.
Diệp Phàm hiểu, đối với người như ông ta nếu có thể gặp được cơ hội có thể luyện được binh khí đẳng cấp cao thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Cái này cũng là đâm lao phải theo lao. Diệp Phàm đành phải dựa theo sự chỉ đạo của Thiên Hạo Tử, bắt đầu tiến hành thao tác.
Một giờ sau, dưới sự tương trợ của kim hỏa và u hỏa, con rối bắt đầu co lại. Cũng không biết mất bao lâu thời gian, con rối to kia đã được co rút lại chỉ bằng ống chân người.
- Tách rời thiên thiết. Giọng nói hưng phấn của Thiên Hạo Tử truyền đến.
Người này đúng là cuồng luyện vật, Diệp Phàm trong lòng nói. Vừa động, sợi tơ hồng kia không ngờ thoát ra khỏi quả tim đi lên không trung phía trên con rối.
Quả tim mất đi thiên thiết bị con rết Cửu U hút bay ra. Hơn nữa, bị con rết nuốt đi.
Rết ở trên người con rối xoay một vòng, đột nhiên đi xuống hé miệng ra, một vật như viên đạn màu vàng kim to như hạt trân châu bay ra đập vào người con rối. Cả người con rối bị cháy, giống như bị kim hỏa thiêu.
- Thảo nào nó lại phun ra kim hỏa, vốn là vì quả cầu kim hỏa này. Không thể tưởng tượng được trong thân thể của vật này lại có thứ tốt như vậy. Thật đúng là tạo hòa thần kỳ. Thiên Hạo Tử khiếp sợ thở dài, đột nhiên kêu lên: - Nhanh lên, giai đoạn cuối cùng của luyện vật dung vật thành hình.
Diệp Phàm liều mình khống chế, muốn luyện thiên thiết thành một thanh bảo kiếm.
Tuy nhiên, không như mong muốn, cuối cùng vật luyện đã thành. Mà con rết Cửu U đã dung nhập vào trong thân thể Huyết cương.
Cảm giác áp lực giảm, còn đám người Dương Đinh Thiên tất cả đều ngã gục vì mệt. Hồng Tà và Lệ Vô Nhai, Tn thì hoàn toàn bị hôn mê.
Lang Phá Thiên cũng không dám di chuyển bọn họ, cho nên đành phải thủ một bên ngơ ngác nhìn.
- Ngươi luyện ra cái gì thế này? Giọng nói phẫn nộ của Thiên Hạo Tử truyền đến.
- Xin lỗithực sự xin lỗi tiền bối, tôi muốn luyện ra một bảo kiếm mềm, đáng tiếc công lực quá thấp nên không thành công. Cuối cùng thành một sợi dây thừng đỏ này, xin lỗi. Diệp Phàm gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn sợi dây to như cánh tay, dài hơn mười thước.
- Binh khí lớn như vậy có tác dụng gì? Haiz, làm vô ích rồi. Hơn nữa, con rối cũng bị chúng ta làm hết rồi, không biết lão Cung sẽ xử lý tôi thế nào đây.
- Sao không dùng làm binh khí được? Thiên Hạo Tử nói.
- Dùng thế nào, nó to như vậy. Quấn lên người người ta tưởng quấn trên mình một con mãng xà màu đỏ. Diệp Phàm vẻ mặt cay đắng.
- Tưới máu tươi của cậu lên. Thiên Hạo Tử đột nhiên nói.
- Để làm gì? Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, cậu có muốn luyện được lục phẩm binh khí không? Thiên Hạo Tử nói.
- Đương nhiên là muốn, nhưng cái này có lợi ích gì. Diệp Phàm nói.
- Khi thứ này uống no máu tươi của cậu thì có thể nhìn thấy hiệu quẩ. Thiên Hạo Tử đùa thần bí.
- Vậy thử xem. Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, sau đó đâm vào người mình để bức máu tươi ra.
Kỳ tích đã xảy ra, máu tươi của Diệp Phàm được thiên thiết hấp thu vào. Không lâu sau không thấy bóng dáng nữa.
- Quá ít, tiếp tục bức huyết đi. Thiên Hạo Tử nói.
Diệp Phàm không có cách nào, đành phải tiếp tục. Cho đến khi cảm giác thân thể không chịu nổi nữa, muốn cầm máu thì đột nhiên Thiên Hạo Tử nhào ra khỏi Bá Vương kim thương như một kẻ điên.
Một đường hư ảnh nhoáng lên trước mặt Diệp Phàm, hắn cảm giác cổ tay mình đau rát, khiếp sợ mắng to: - Thiên Hạo Tử, ông làm cái chết tiệt gì thế, ông cắt đại mạch của tôi, muốn lấy mạng của tôi à.
- Ngươi có mất mạng cũng phải luyện được binh khí ra. Thiên Hạo Tử kêu lên, người này căn bản là điên rồi.
Diệp Phàm một chưởng đánh tới, đáng tiếc chính là Thiên Hạo Tử quá cường đại. Mặc dù là một chút hồn khí Diệp Phàm cũng không có khả năng chống lại. Chủ yếu là Diệp Phàm vừa rồi đã tiêu hao hết kình khí, lúc này chỉ một người bình thường cũng có thể đánh được hắn.
Kết quả, cảm giác thân thể cứng đờ, biết đã bị Thiên Hạo Tử điểm huyệt. Nhìn máu của mình phun lên thiên thiết, Diệp Phàm tuyệt vọng nghĩ mình chắc xong đời rồi, cái thiên thiết chết tiệt này, tên Thiên Hạo Tử chết tiệt này.
Cuối cùng, Diệp Phàm bị hôn mê đi.
Cũng không biết mất bao lâu, hắn đã tỉnh dậy. Phát hiệ Huyết cương Thiền Mị đang quỳ gối bên cạnh mình.
- Ngươi tỉnh rồi. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm tỉnh dậy, Thiền Mị liền cao hứng kêu lên.
- Ừm, tôi đã hôn mê bao lâu rồi? Diệp Phàm hỏi. - Hai ba ngày rồi, nhưng, nơi này là phong giới. Bọn họ cũng không vào được, ta cũng không biết ra ngoài thế nào. Thiền Mị nói.
- Thiên Hạo Tử, ông là đồ khốn kiếp, tôi phải lột da của ông ra. Diệp Phàm đột nhiên nhớ tới điều này, tức giận đi tìm Bá Vương kim thương.
- Mất rồi. Không ngờ Thiền Mị lắc lắc đầu.
- Mất rồi, cái gì mất rồi? Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Tiền bối đã chết rồi, thật sự chết rồi. Thiền Mị tỏ vẻ đau buồn.
- Sao lại thế này? Dây thiên thiết của tôi sao không thấy nữa? Diệp Phàm nhìn quanh bốn phía.
- Haiz, tiền bối là một người cuồng luyện khí. Ông ấy nói giấc mơ cả đời này chính là có thể luyện được một binh khí lục phẩm.
Cho nên, biết dây thiên thiết có ngũ phẩm liền kêu ngươi rót huyết dung luyện. Cuối cùng vẫn không thể đạt tới lục phẩm.
Tiền bối kêu to một tiếng, nói là đời này sống vì binh khí mà chết cũng vì binh khí. Cuối cùng, tiền bối cuồng bạo chấn động, hư ảnh của tượng đá kia bị vỡ hết.
Mà những mảnh vỡ đó đều đánh về vía dây thiết. Mà ta cũng bức ra kim hỏa tương trợ. Cuối cùng, chút u hỏa còn lại của Bá Vương kim thương cũng bị tiêu hao hết.
- Thiên Hạo Tử tự phá hồn khí sao? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Thiên Hạo Tử nói năm đó chú kiếm đại sư lấy thân tý kiếm. Ông ấy cũng muốn học theo bọn họ trở thành chú khí đại sư. Tuy nhiên, ông ấy không có máu tươi, cuối cùng dùng cách tự phá hồn khí còn lại để dung luyện ra lục phẩm binh khí là dây thiên thiết này. Thiền Mị nói.
- Vậy dây thiên thiết này thì sao? Diệp Phàm đầy nghi hoặc.
- Ông ấy nói ở một ngoại đan điền trên người ngươi. Loại binh khí này vì phẩm cấp rất cao, cho nên thu phóng tự nhiên. Dễ dùng hơn Can Tương của ngươi nhiều.
Thiền Mị nói.
Diệp Phàm cảm giác nội khí vừa động, bắn ra một dây màu đỏ. Diệp Phàm cẩn thận nhìn lại, phát hiện rất bình thường.
Nội khí đẩy vào, dây màu đỏ nhất thời trương lên to như cánh tay, dài đến hơn mười thước. Diệp Phàm ra bên ngoài vừa kéo, ba một tiếng, một khối nham thạch rớt xuống dưới.
Dây thừng này có thể trói người là được rồi, trong lòng Diệp Phàm muốn khống chế thử một khối đá, thật đúng là rất hiệu quả, dây thừng dưới nội khí linh hoạt giống như một con rắn dài quấn lấy tảng đá.
- Haiz, tiền bối, Diệp Phàm tôi rất cảm động vì ông đã xảy thân luyện khí như vậy.
Diệp Phàm cung kính đứng trước thạch bích nói.
Đúng lúc này, Diệp Phàm ngơ ngác nhìn Huyết Cương.
- Nhìn tôi làm gì? Huyết cương mặt đỏ lên.