Sư đoàn trưởng Mã thành thật nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tuy nhiên, có chuyện cũng lạ, nếu là khu huấn luyện của binh đoàn chủ lực số 1 sao lại là do phân khu quân khu Đức Bình quản lý?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể là lãnh đạo sư đoàn chủ lực số 1 ủy thác cho phân quân khu Đức Bình quản lý. Việc này trong quân đội cũng là bình thường.Phân quân khu tuy là cơ cấu quân sự địa phương nhưng thật ra cũng là do quân ủy quản lý.
Sư trưởng Mã nói.
- Lãnh đạo sư đoàn chủ lực số 1 anh biết không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sư đoàn trưởng tôi biết, là Tào Thiên Hạ, thiếu tướng. Cũng là một trong những sư trưởng lâu đời của quân khu Lam Kinh. Nghe nói mới đề bạt, hơn nữa hình như là người nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Sư đoàn trưởng Mã nói còn nhắc nhở Diệp Phàm về xuất thân của Tào Thiên Hạ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm có chút buồn bực, cảm thấy Phân quân khu Đức Bình Tào Chính Đức hình như là cố tình tham gia, mà hiện tại lại liên hệ với sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh Tào Đức Chính. Chẳng lẽ Tào Chính Đức hiện tại có liên hệ với nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Cho nên chức vụ mới có thể khôi phục nhanh chóng được. Xem ra chưa đầy một năm sau có thể trở lại quân khu tỉnh đạm nhiệm chức Phó tư lệnh. Đối với nhà họ Tào, Diệp Phàm cảm thấy không được tốt.
Nghĩ một chút, hay là gọi điện thoại hỏi Mai Phán Nhi một chút, làm truyền thông có lẽ có biết tin tức gì.
Khi Mai Phán Nhi nghe nói chuyện về sườn núi Nguyệt Nga xong, cười khanh khách, nói:
- Diệp Phàm, xem ra anh có kẻ thù khắp thiên hạ, hiện tại lại gặp phải quân đội nhà họ Tào. Anh xui xẻo rồi.
- Ôi, biết làm sao, nếu đã làm thì đắc tội với người khác, không làm thì vô tư. Tôi là người có mệnh làm việc.
Diệp Phàm thở dài.
- Tào Chính Đức em cũng không nghe nói qua, hỏi em cũng vô dụng. Nếu không để em hỏi anh em có thể anh ấy biết một chút.
Mai Phán Nhi hay nói đùa nhưng vẫn khá quan tâm đến Diệp Phàm.
- Không cần, việc nhỏ này, tôi sẽ tự đi làm.
Diệp Phàm tỏ vẻ thoải mái trên điện thoại.
Nghĩ một chút, cứ gọi điện cho Trang Thế Thành, xem ông ta có cách nào không.
Ai ngờ Tào Chính Đức thật sự là "Điếu", lời nói của Trang Thế Thành cũng vô dụng. Vẫn nói đây là khu vực huấn luyện của sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh, ông ta chỉ quản lý, không làm chủ được vân vân. Trang Thế Thành cũng không có cách nào, việc này liên quan đến quân đội, chính quyền địa phương cũng chỉ có thể gương mắt nhìn.
Hơn nữa, là vấn đề của lịch sử để lại, muốn thu hồi khu vực này, có thể rước lấy nhiều phiền toái.
Không có cách nào, bởi vì thời gian cấp bách, Diệp Phàm dẫn theo Hạ Hải Vĩ đến thẳng phân khu quân khu, trước tiên muốn thăm dò Tào Chính Đức để có đối sách.
- Chào Tư lệnh Tào, tôi ở tổ giải phóng mặt bằng quốc lộ Thiên Tường, Diệp Phàm.
Diệp Phàm chủ động đưa tay ra khẽ cười nói.
- Diệp Phàm, tôi đã biết cậu từ trước, không phải giả vờ giả vịt giới thiệu. không phải là phó tổng chỉ huy bộ chỉ huy sao? Có việc nói mau, hừ.
Tào Chính Đức nghiêm trang, nói chuyện có vẻ thô lỗ, cũng không mời mấy người Diệp Phàm ngồi.
- Hừ, phân quân khu Đức Bình không ở Đức Bình sao, tư lệnh Tào tôi với ông đều là ủy viên thường vụ Địa ủy, ông cũng coi là một thành phần của Đức Bình xin mời ông nói chuyện khách khí một chút.
Hạ Hải Vĩ xem ra nuốt không trôi, đi lên trước một bước nói.
- Đối với anh thì tôi có thể khách khí, Phó Bí thư Hạ mời ngồi.
Tào Chính Đức nhìn Hạ Hải Vĩ một cái cười nói quay sang nhìn Diệp Phàm vẻ mặt khinh thường nói:
- Còn đồng chí Diệp Phàm, tôi không cần phải khách khi. Vả lại, hắn tuy là Cục trưởng cục xây dựng địa khu vừa rồi cậu cũng nói, tôi là ủy viên thưởng vụ địa ủy, về lý thuyết, tôi là lãnh đạo của cậu ta. Lãnh đạo với cấp dưới phải khách khí sao?
- Thôi Phó bí thư Hạ.
Diệp Phàm thấy Hạ Hải Vĩ còn định nói, ngăn lại, nhìn Tào Chính Đức nói:
- Tư lệnh Tào, trước đây chúng ta có ân oán nhưng không liên quan đến công việc. Vả lại, tôi không sai, anh đã là lãnh đạo địa ủy thì có phải là cần có trí tuệ rộng lớn của lãnh đạo địa ủy đúng không, hi vọng chuyện cũ có thể bỏ qua.
- Bỏ qua? Con của tôi thiếu chút nữa bị cậu đâm chết, cậu còn tự cao tự đại, việc này có thể cho qua không. Cậu có biết là Tào Hồng hiện tại đi vẫn bị tật, nếu không thể phục hồi, thì sẽ như thế nào, đều là do cậu. tôi biết lý do cậu đến đây hôm nay, đơn giản là muốn thu hồi lại khu đất ở núi Nguyệt Nga đúng không?
Tào Chính Đức thiếu chút nữa rống lên.
- Đương nhiên, khu sườn núi Nguyệt Nga ban đầu là thuộc địa khu Đức Bình, mười mấy năm trước đã bỏ hoang, tại sao lại còn muốn nó bị bỏ hoang. Quốc lộ Thiên Tường là việc lớn của tỉnh, là một trong những công trình giao thông trọng điểm, tôi hi vọng tư lệnh Tào có thể nhìn đại cục. Nếu làm ảnh hưởng đến quốc lộ Thiên Tường, thì đến tư lệnh Tào cũng không chịu trách nhiệm nổi.
Diệp Phàm giọng điệu cũng dần cứng rắn lê.
- Có đúng không? Ha ha, Tào Chính Đức tôi có sợ hay không? Mặc dù việc này có lên đến quân ủy, tôi cũng không có một chút hổ thẹn.
Sườn núi Nguyệt Nga là do sư đoàn chủ lực số 1 quân khu Lam Kinh ủy thác cho phân khu Đức Bình quản lý, bởi vì họ ở quá xa không tiện.
- Cậu nhóc, có bản lĩnh, cứ đùa giỡn đi, đến quân khu Lam Kinh đùa giỡn. Đừng đứng trước mặt tôi mà nói linh tinh, hôm nay cậu nói đúng là phá miệng, chỗ đấy mà cậu cũng mơ xây dựng cầu.
Tào Chính Đức giọng điệu cũng lớn, đập cả bàn.
- Ủy thác, mời đưa giấy tờ chứng mình?
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng nói.
- Ha ha, xem đi, giấy trắng mực đen dấu đỏ, xem có phải tôi làm giả không?
Tào Đức Chính lấy từ ngăn kéo ra một văn bản, Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ cùng nhìn xuống, thật sự là văn bản ủy thác của sư đoàn chủ lực số 1.
Có dấu của quân khu Lam Kinh, nhưng hai người nhìn qua ngày, mặt liền biến sắc bởi vì ngày ủy thác chính là ngày hôm qua. Chứng tỏ, vừa mới quyết định, ván đã đóng thuyền, chính là Tào Chính Đức giở trò quỷ.
Mà sư đoàn chủ lực số 1 Tào Thiên Hạ cũng có vấn đề, xem ra Tào Chính Đức có liên quan đến nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
- Thế nào? Có phải tôi làm giả không?
Tào Chính Đức rất đắc ý, nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Phàm một cái.
- Tư lệnh Tào, có thể dàn xếp một chút, văn bản ủy thác cũng chứng mình, khu vực này toàn quyền là phân quân khu Đức Bình quyết định, anh hoàn toàn có thể thay mặt sư đoàn chủ lực số 1 đem khu vực này giao lại cho Địa khu Đức Bình. Đều là cán bộ Đức Bình, dù sao cũng làm việc vì người dân Đức Bình một chút.
Diệp Phàm nhịn không muốn tranh cãi một lần nữa.
- Trả lại, ha ha…
Tào Chính Đức cười khan vài tiếng, quay đầu nhìn Hạ Hải Vĩ nói:
- Phó Bí thư Hạ, cậu có thể nói với Bí thư Trang một tiếng, chỉ cần đáp ứng một điều kiện của tôi, tôi có thể thuyết phục sư đoàn trưởng sư đoàn chủ lực số 1 Tào trả lại khu này.
- Anh nói điều kiện trước xem.
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng nói, biết không có cái gì tốt cho nên cũng không cần phải khách khí.
- Rất đơn giản, khai trừ công chức của Diệp Phàm, hắn không xứng làm phó tổng chỉ huy quốc lộ Thiên Tường, những gì đã làm hắn không xứng làm cán bộ nhà nước. Hắn cănbản là lưu manh.
Tào Chính Đức nói.
- Hắn không xứng, tôi nghĩ lời này dùng cho ông mới đúng. Đường đường là tư lệnh phân quân khu Đức Bình, cán bộ Đức Bình, không nghĩ cho nhân dân Đức Bình, ngược lại còn muốn gây khó dễ, anh có phải cán bộ của Đảng không, anh có lương tâm quân nhân không? Còn về lưu manh, anh nghĩ lại mình xem có giống không?
Hạ Hải Vĩ trả lời một cái mỉa mai, so sanh Tào Chính Đức là lưu manh, thiếu chút nữa là Tào Chính Đức tức giận đến trợn trắng mắt.
- Tào Chính Đức, lưu manh, hôm nay anh giải thích hai chữ này xem.
Diệp Phàm quát to.
- Làm càn, đây là quân khu không phải Cục xây dựng các anh, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích.
Tào Chính Đức mặt vênh lên. Vài lính bên cạnh như hổ rình mồi nhìn Diệp Phàm.
- Phó Bí thư Hạ, tôi không tin, Đức Bình này là thiên hạ của Tào Chính Đức. Quân đội này anh có thể một tay che tời?
Diệp Phàm nói xoay người đi ra cửa.
- Nhóc con miệng còn hôi sữa, tư lệnh Tào vênh mặt còn gọi là gì, đây là quân khu không phải vùng đất tồi tàn của các anh, tôi vả vào miệng các anh.
Lúc này cái oai hùng thiếu tá chợt hiện ra, một cái tát trên mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm lúc đó không hề nghĩ ngợi, giơ chân lên đạp một cái, bịch một tiếng, thiếu tá kia bị Diệp Phàm đạp cả người bay ra cửa đến tường hành lanh mới rơi xuống.
Tuy nhiên, vừa ngã xuống mặt trắng bệch như một tờ giấy, đấy là Diệp Phàm còn chưa hết sức, nếu không, xem ra người này phải rơi xuống tầng dưới.
- Bắt lại cho tao, to gan lớn mật, dám hành hung quân đội chúng ta.
Tào Chính Đức rống lên một tiếng lập tức bên cửa chui ra mười người lính, tất cả đều là thượng úy thiếu ta, vậy quanh Hạ Hải Vĩ và Diệp Phàm.
- Muốn làm gì, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ, Cục trưởng Diệp vừa rồi là tự vệ, các anh dám làm bậy, hôm nay tôi đại diện cho Ủy ban kỷ luật tỉnh nói chuyện với các anh.
Hạ Hải Vĩ vóc dáng to cao, quát to, vừa đứng trước mặt Diệp Phàm, xuống tấn, đem phong thái của đội trưởng cảnh sát hình sự trước đây ra, muốn kìm giữ mười người lính.
- Đánh chết hắn, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh thì giỏi sao, chúng ta là quân đội, không phải xấu xa gì mà đến lượt chính quyền đến lo còn hành hung nữa.
Một người thiếu tá hô.
Tuy nhiên, toàn bộ lính đang nhìn Tào Chính Đức.
- Nhìn cái gì, tôi nói không được phải không, bắt hết lại.
Giọng Tào Chính Đức cũng khá to, nghe y hét lên như vậy đám lính không do dự, xoay người hướng Hạ Hải Vĩ và Diệp Phàm ra tay.