Thiên Thông gật đầu cười.
- Lý cái con khỉ, người có thực lực thì nói chuyện có lý, tôi thực lực kém hơn anh Diệp không có đạo lý sao? Trên đời này nói rất hay, chân lý luôn nằm trong này rất ít người.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói.
- Ai bảo anh kém?
Thiên Thông đắc ý nhìn Vương Nhân Bàng một cái y không khỏi có chút buồn bực.
Xe chạy dọc theo quốc lộ, không lâu đã đến cuối đường.
- Làm gì được, chỗ này cách vách đã xoay chuyển trời đất ít nhất còn ba bốn dặm đường nữa, làm sao không chạy thẳng đến thôn được?
Thiên Thông càu nhàu.
- Có chút lạ.
Xa Thiên cũng gật đầu.
- Có lẽ là muốn giữ bí mật, dù sao cũng là phái Hoa Sơn, phải duy trì thần bí có phải không?
Diệp Phàm nói, mấy người xuống xe đi theo đường đá.
Hai bên đường rất nhiều cây tùng, hít thở không khí trong lành rất thoải mái.
Đến gần mới thấy thôn này thật sự là không nhỏ, hơn nữa, làm người ta thấy lạ là trong thôn không có tòa nhà nào kiểu dáng hiện đại.
Toàn là nhà làm bẳng tường đất cột gỗ. Nhìn qua giống như một thôn nghèo khó bị xã hội lãng quên.
Tuy nhiên, rất sạch sẽ. không giống các khu nông thôn khác, phân dê phân gà đầy đường. Thôn rộng khoảng hai trăm mét vuông, đường đi đều rải đá bóng loáng. Xem ra đã rất nhiều năm tuổi.
Đầu thôn cũng không có đệ tử của môn phái trông cử, không hề có bóng người nào. Mấy đứa trẻ con đang chơi trò lướt đá trên hồ nước rất vui vẻ. Một ông già mặc một áo choàng xanh, chân đi giày vải đang ngồi trên một phiến đá ven đường hút thuốc bằng tẩu, nhả khói mờ ảo. Ông lão nhìn mấy người Diệp Phàm một cái, quay mặt đi nhìn đám trẻ con chơi đùa.
- Ông lão, xin chào.
Thiên Thông chạy đến hai tay ôm quyền làm lễ như gặp nhân sĩ võ lâm. Tuy nhiên, Thiên Thông ôm quyền trông không ra gì cả, nhìn rất khôi hài.
- Cậu thanh niên, xem phim nhiều có phải không?
Ông lão nhìn Thiên Thông một cái, thản nhiên nói.
- Phim tôi rất ít xem.
Thiên Thông lắc đầu.
- Rất ít xem, vậy cậu ôm quyền làm gì?
Ông già hỏi.
- Nghe nói thôn này lúc trước là nơi dừng chân của phái Hoa sơn?
Thiên Thông hỏi.
- Phái Hoa Sơn, đó là do trong phim ảnh người ta nói lung tung. Trên đời này làm gì có phái Hoa Sơn nào, cậu thanh niên, tôi thấy cậu thật sự là nhiễm phim ảnh rồi.
Ông già thản nhiên cười to. Tuy nhiên, đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không ngồi không, phát hiện khi nói đến phái Hoa Sơn trong ánh mắt của lão già này có một ánh sáng lên rất mờ.
- Tiền bối, chúng tôi muốn gặp chưởng môn Tiêu Thiên Đắc.
Diệp phàm thẳng thắn nói ra nhân vật quan trọng.
- Tiêu Thiên Đắc? Thôn chúng tôi không có người này. Tuy tôi già rồi hiểu biết không thể nào minh mẫn, nhưng thôn chúng tôi lớn như vậy, mọi người tôi đều biết hết.
Lão già này hút một ngụm thuốc nhả khói. Text được lấy tại Truyện FULL
- Ha ha, chúng tôi đến đây là vì Đế vương giám của nhà họ Hoa ở Phong Châu.
Diệp Phàm nói thẳng việc chính. Quả nhiên, lão già này hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói:
- Xem ra, các cậu đến đây là có chuẩn bị.
- Có thể nói như thế.
Diệp Phàm cũng thản nhiên gật đầu, nhìn ông già một cái, hừ nói:
- Tiêu Sắt Nhất đem Đế vương giám đi, nói là bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể đến lấy. Hôm nay chúng tôi đến rồi, chẳng lẽ chưởng môn Tiêu đã bỏ Đế vương giám đi nên không dám mặt?
- Cậu thanh niên, đừng kích người khác, chiêu này của cậu vô dụng thôi.
Ông già lắc đầu lại nhìn mấy người một cái, nói:
- Chỉ với mấy người các cậu cũng muốn lấy lại Đế vương giám, buồn cười.
- Có thể cười hay không không phải khua môi múa mép một hồi có thể làm được, ông lão, chúng ta chơi tay đôi.
Tô Trang Thành hứng thú, giơ tay lên cao hơn mười thước chộp tới ông già.
Ông già này vừa thấy, quả nhiên có chút giật mình, tên mặt béo này không ngờ có thể chột từ không trung. Vừa thấy vẻ mạnh mẽ này, lão già cũng không dám chậm trễ.
Thuốc lá rời tẩu bay ra ngoài, một tiếng động ba vang lên trong không trung. Thiên Thông lui về phía sau một bước.
Tuy lão già này vẫn ngồi trên tảng đá chỉ hơi quơ quơ tay. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện một đầu của tảng đá lớn đã bị lực cản của Thiên Thông làm nứt rồi. Hơn nữa, tảng đá rơi vào trong đất sâu chừng nửa mét.
- Được, có hai tay, lại đến! Lại đến!
Thiên Thông ra vẻ như trẻ con bay cao lên không trung chừng ba mét. Trên không trung dùng chiêu Che thiên rải đá ép xuống đất.
Khí sóng mạnh mẽ làm cho mấy người bạn đứng xa hơn mười mét đều cảm nhận được, bọn trẻ con sợ tới mức lập tức chạy trốn ra xa nhìn. Nước trong hồ không ngờ không gió mà dậy sóng, gió lạnh khắp không trung.
- Trở về!
Ông lão không dám chậm trễ, nhíu mày, cả người bắn lên, hai tay giơ lên, một chiêu "Thạch phá thiên kinh sợ" hướng về phía Thiên Thông đánh tới.
Một luồng cuồng phong hình thành từ chưởng lực của ông lão trên không trung, cuốn theo một số cây cối ven đường lên trời.
Những cây cỏ này hình thành một vòng tròn như quả bóng chuyền xoay tròn trong tay ông lão từ không trung đánh về phía Thiên Thông.
Xi xì…
Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, quả bóng bằng cây cỏ đụng vào chưởng lực mãnh mẽ của Thiên Thông. Chưởng lực của hai người gặp nhau trên không trung, quả bóng bằng cây cỏ khẽ động, trong chốc lát hướng về phía ông lão, sau đó lại bị ông lão ép trở về. Kỳ lạ chính là quả bóng bằng cây cỏ không hề bị tan ra, giống như đã bị đông cứng như kim cương.
- Ôi!
Mặt Thiên Thông có chút đỏ, có lẽ y cảm thấy có chút mất thể diện, hét lên một tiếng, mồ hôi cũng rơi trên trán của ông lão.
Quả bóng bằng cây cỏ nổ tung giống như quả bom. Lập tức những cây lớn hơn đầu ngón tay bị gãy nhỏ, giống như những mũi tên phi ra ngoài.
Có mấy chục đoạn cây cỏ đang hướng về phía đám trẻ con. Diệp Phàm cũng không ra tay cứu giúp. Bởi vì Diệp Phàm đã biết sẽ có người đến.
Quả nhiên, bên cạnh đám trẻ đột nhiên truyền đến một lực mạnh mẽ. Mấy chục cành cây cỏ lập tức lao về một phía.
Xoay tròn trên không trung, hình thành một dây thừng dài kỳ lạ. Dây thừng nhỏ này dường như lập tức biến thành dây xích sắt bay lên trời vẽ một đường giống như một roi cỏ. Rồi bị ông lão đỡ đòn hành hạ Thiên Thông.
Diệp Phàm liếc Xa Thiên một cái, Xa Thiên vừa thấy lập tức giơ tay hướng lên không trung. Dây thừng cây cỏ đang hướng về phía Thiên Thông có một lực mạnh mẽ truyền đến.
Lập tức dây thừng cây cỏ quay đầu oai phong hướng về phía Xa Thiên. Nhìn ra rống như đầu rắn run rẩy trên không trung, phát ra một âm thành rạp rạp chói tai, giống như một vật sống vậy.
Tuy nhiên, Xa Thiên cũng đã chuẩn bị trước, chưởng lực đột nhiên chấn động, dây thừng cây cỏ sượt qua tai hướng xuống hồ nước.
Thình thịch…
Một tiếng động thật lớn vang lên, Thiên Thông cứng rắn đấu với ông già một chưởng, hai bên lui về phía sau phải hơn mười mét.
Thiên Thông còn quay vòng trên không trung mấy vòng rơi xuống đất khó khăn lắm mới dừng lại. Mà lão già cũng quay mấy vòng lui về sau hơn mười mét mới dừng lại.
Lúc này, mắt ông lão chợt lóe chút kinh hãi rồi dừng lại. Cõ lẽ không thể tưởng tượng được người thanh niên ặt béo này có thực lực ngàng hàng mình.
Mà lúc này hồ nước đã bị dây thừng cây cỏ lao xuống tạo thành một cột nước chừng bảy tám mét.
"Bàng hoa phật liễu!" Từ xa một âm thanh mười phần khí truyền đến. Giọng nói vang lên, dây thừng cây cỏ đứng lên từ trong nước, không ngờ lập tức cuốn nước dưới hồ lên, bên ngoài là nước, bên trong là dây thừng cây cỏ. Nước kia giống như băng, hướng Xa Thiên lao đến.
- Phá!
Xa Thiên cũng rống lên một tiếng, tiếng Xa Thiên vọng vào không trung. Hai đấm đột nhiên hướng về phía dây thừng cây cỏ.
Thình thịch, thình thich…
Một chuỗi âm thanh giống như tiếng sấm truyền đến, không hiểu được còn tưởng là lo lắng.
Dây thừng cây cỏ cuối cùng cùng bị hơn mười quyền của Xa Thiên giải tán, đã biến thành những mảnh cây nhỏ, đoạn cắt nhỏ chỉ hơn 1cm, lập tức bay đầy trên không trung.
Rào rào toàn bộ chui hết xuống hồ nước, không lâu, trong hồ nước lập tức trồi lên hơn mười đầu cá lớn.
Mà cả ao cũng nhuộm thành màu đỏ. Đương nhiên tất cả đều là cá rồi, mùi cá tanh cùng mùi cá bay đến. Hồ nước này lập tức thành lò sát sinh.
Lần lượt cá chết được nổi lên, không lâu trên mặt hồ nước đầy cá chết, trắng đỏ lẫn lộn, cảnh tượng làm người ta sợ hãi.
Lúc này bên cạnh lũ trẻ một ông lão tóc dài xõa vai đi ra, nhìn rất dũng mãnh. Râu ria xồm xoàm không nói, ngoài ra vẻ ngoài tương đối dọa người. So với Lỗ Trí Thâm còn hơn nhiều.
- Đại ca đã đến.
Lúc này ông lão lúc trước ân cần hỏi thăm.
- Những thanh niên này ở đâu đến, thân thủ không ngờ giỏi thế?
Vị đại ca kia không để ý đến Diệp Phàm, trực tiếp hỏi ông lão ngồi trên tảng đá ban nãy.
- Bọn họ đến vì Đế vương giám của nhà họ Hoa ở Phong Châu.
Ông lão nhìn mấy người Diệp Phàm một cái hừ nói.
- Vậy thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không?
Đại ca xoay đầu lạnh lung nhìn mấy người Diệp Phàm một cái.
- Ông nói thật ngông cuồng, không biết ông là gì trong phái Hoa Sơn?
Diệp Phàm vốn định tôn trọng một chút, nhưng nghe người này kiêu ngạo như thế đương nhiên cũng không khách khí.
- Phi Dương.
Phi Dương vung tay, tóc lập tức bay lên, trông rất kiêu ngạo ngông cuồng tự đại.
- Chưa nghe nói qua.
Diệp phàm thản nhiên hừ một tiếng, xoay người hỏi Vương Nhân Bàng:
- Người anh em có nghe nói qua về người này không?
- Thế giới lớn như vậy, tên của một con chó con mèo cũng bảo tôi biết thì không phải là mệt chết sao.
Vương Nhân Bàng nghiêm túc nói.
- Thằng nhóc cậu nói cái gì?
Phi Dương giận dữ chưởng bổ về phía Vương Nhân Bàng.
- Tức giận gì thế ông lão?
Không thể tưởng tượng được Tuyết Nha vươn tay qua chụp. Ba một tiếng, Tuyết Nha lui ba bước lớn, mà Phi Dương chỉ lui một bước.
Bản lĩnh của hai bên phân biệt rõ ràng, trong lòng Diệp Phàm thầm giật mình, không thể tưởng tượng được tứ đại trưởng lão phái Hoa Sơn bản lĩnh chắc chắn sâu hơn mình.
Có lẽ là thập đẳng vị người thứ ba trình tự hoặc đại viên mãn cường nhân. Một phái lớn hàng nghìn năm qua quả nhiên có nền móng.
- Ông lão, ăn một chuông của tôi.
Tuyết Nha cũng tức giận, đưa tay ra vung Chấn Động Hồn Linh lên.