Bran tự tin cười nói.
Không hẳn thế, chỉ sợ đến lúc đó họ lại hủy con tàu này. Chúng ta còn chưa kịp rời khỏi thì cũng thành vật hy sinh rồi.
Người áo đen nói, chủ yếu là xem xem nét mặt Bran có thay đổi không, trầm ngâm một lúc rồi nói:
Cái này cũng có khả năng, chúng ta có thể làm được thì nước khác cũng có thể làm được. Đến lúc đó chi cần một quả ngư lôi là có thể khiến tất cả chúng ta làm mồi cho
cá mập rồi. Xem ra chúng ta cũng phải cẩn thận, không để người ta cướp đi mạng sống ở nơi đây.
Hừ, tôi không sợ, muốn giết tôi đâu có được mấy người.
Người áo đen khinh thường nói.
Đúng vậy, với thân thủ của cậu thì có thể chạy khỏi vài trăm dặm nhưng tôi thì không thể, tôi đến thương lượng với Decker xem sao.
Bran cũng có vẻ mặt ngưng trọng bước đi.
Tên kia vẫn là không nói được lời nào, đúng là một hảo hán cứng đầu.
Người mặc áo đen nói.
Để Chân Võng Lạc kiểm tra là được rồi, hiện giờ không phải trong tồ đã có thiết
bị và thuốc tiên tiến sao. Có thể hủy diệt trí nhớ của hắn ta. Sau đó đào tạo hắn ta thành cao thủ tấn công bằng thuốc là được rồi.
Bran hừ nói.
Như vậy thì năng lực tấn công của hắn ta sẽ giảm đi rồi, khi quyết đấu, đầu óc cao thủ là điều rất quan trọng. Không có đầu óc suy nghĩ thì cho dù có là cao thủ thập nhị đẳng cũng sẽ yếu đi nhiều. Còn anh ta hoàn toàn là một tay đấm thôi, là một cái máy giết người,
Người áo đen có chút nuối tiếc.
Chúng ta dùng thuốc để đào tạo hắn tới cảnh giới của cậu, cho dù là không chú ý nhưng chúng ta vẫn phải nghĩ cách mà khống chế hắn.
Và hắn sẽ trờ thành vũ khí giết người hàng loạt. Cao thủ như hắn trong tồ chúng ta
cũng không nhiều. Cho dù là phương pháp nghiên cứu thuốc của chúng ra có tính đột phá.
Nhưng dù sao vẫn cần phải có thời gian. Hơn nữa, trong quá trình đào tạo thì những di chứng để lại cũng sẽ rất lớn, tì lệ thành công cũng không phải quá cao.
Mà nền móng để chọn lựa người là điều quan trọng nhất.
Bran nói.
Lát nữa tôi đi hỏi, nếu như trận đấu kết thúc nến như anh ta còn không nói lời nào thì chúng ta sẽ khiến hắn về tổ.
Người da đen lạnh lùng nói.
Nhưng, trận đấu sau này phải có chút kịch tính.
Không Trạch Nhất Lang ngã xuống Diệp Phàm đương nhiên lọt vào top 4 trong cuộc thi đấu, những người trong tổ vừa mói đồng y cho anh ra tự do hoạt động.
Mà tổ phía đông như nhau. Cuối cùng đường của Phil không người ứng chiến cũng đứng lên vị trí của tổ đông.
Buổi tối ngày hôm sau, Hồ Tuấn Thuyên lại đến, và cũng cùng một người diện mạo giống hắn ta đến, là một lão già có mặc áo choàng phong cách rất kỳ lạ.
ở nơi này tháng 7 tương đối nóng nhưng gió trên thuyền này còn được. Nhưng vẫn là nóng, vậy mà người này lại mặc một chiếc áo choàng kỳ lạ.
Hơn nữa, cái áo đó không biết bên trong có cái gì, người này có thể là dòng dõi trưởng lão của nhà họ Hồ rồi.
Tháp tiên sinh, đây là chú của tôi Hồ Bá Hậu.
Hồ Tuấn Thuyên giới thiệu nói.
- ừ.
Diệp Phàm ra vẻ nhiệt tinh gật đầu. Nhìn Hồ Tuấn Thuyên rồi hỏi:
Nghĩ rồi sao?
Việc này là do chú của tôi sẽ nói cụ thể với anh.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
Diệp Phàm xoay người nhìn Hồ Bá Hậu, ông ta gật đầu nói:
Tháp tiên sinh, tôi là người phụ trách việc đào tạo những con rắng kia. Nghe Tháp tiên sinh có cây sáo, có thể cho tôi xem chút được không. Tôi rất hiếu kỳ.
Diệp Phàm cũng không để ý gì, mang cây sáo đó ra. Nhưng mắt ưng đã phát hiện ra ánh mắt của Hồ Bá Hậu có chút kỳ lạ.
Xem ra cây sáo này đúng là một thứ tốt, ngay cả mắt Hồ Bá Hậu cũng phải lóe lên. Tuy nói rằng có thể che dấu được, nhưng Diệp Phàm lại có đôi mắt ưng.
Hồ Bá Hậu vừa nhìn rồi lại giơ tay ra gõ gõ vài cái.
Giám định xong rồi chứ, chắc chắn là hàng thật, không phải là hàng nhái chứ? Diệp Phàm thản nhiên nhìn Hồ Bá Hậu, đang đợi lão ta đưa ra giá.
Đúng là hàng thật rồi, mà tôi đoán chắc chắn cây sáo này chỉ còn lại vẻn vẹn hai chiếc trong ngũ độc giáo.
Trước giờ đều là giáo chủ cũ truyền lại cho giáo chủ mới, mà Thái thượng trướng lại truyền lại cho Đại trướng lão.
Nó được truyền từ đời này sang đời khác, không thể loạn lên được. Bởi vì cái này rất quan trọng đối với Ngũ Độc giáo.
Nếu có được nó thì có thể khống chế được những con rắn hung ác của đại bộ phận Ngũ Độc giáo. Nhưng tôi đúng là không hiểu.
Cây sáo lợi hại như vậy làm sao có thể lưu lạc trong tay của Tháp tiên sinh. Lẽ nào tiên sinh chính là giáo chủ hiện nay Cung Thu hoặc là truyền nhân của Thái thượng trướng lão ư?
Những điều mà Hồ Bá Hậu biết đúng là nhiều.
Ồ, ngay đến Cung Thu mà ông cũng biết sao, xem ra Hồ tiên sinh đã tìm hiểu về Ngũ Độc giáo rồi.
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Tổ tiên nhà họ Hồ chúng tôi từng làm trong Ngũ Độc giáo, nhưng đó đã là chuyện hơn một trăm năm nay rồi. Hiện giờ Ngũ Độc giáo ra sao chúng tôi cũng không biết rõ. Bọn họ và chúng tôi không có gì liên quan đến nhau.
Hồ Bá hậu xem ra đã có chuẩn bị, và cũng là nói tình hình thực tế.
Kỹ thuật mà các anh thuần dường được những con rắn độc này chắc cũng là từ Ngũ Độc giáo đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
Phải nói là thoát thai từ họ chứ không phải là từ họ.
Hồ Bá Hậu có vẻ tự đắc, nói.
Có khác gì nhau đâu?
Diệp Phàm cho là không đúng.
Đương nhiên là có khác nhau rồi, nhà họ Hồ chúng tôi chi mượn một số phương pháp của Ngũ độc giáo. Nhưng qua hơn một trăm năm cải tiến, nhà chúng tôi đã hình thành được một phương pháp thuần dường hoàn thiện của riêng nhà chúng tôi.
Có thể nói là xuất thân từ Ngũ Độc giáo nhưng đã thoát ra khỏi cái khung đó, và có nhiều điểm khác nhau.
Hơn nữa, nhà họ Hồ chúng tôi cũng đã nghiên cứu về phương diện này, kết hợp phương pháp truyền thống với phương pháp hiện đại mới có thể thuần dường được những
con rắn độc thật sự.
So sánh với Ngũ Độc giáo, những con rắn mà chúng tôi thuần dường ra có tính ấn nấp và tấn công hơn.
Mà, chúng tôi cũng đã kết hợp một vìa kinh nghiệm trong chiến tranh hiện đại của Hoa Kỳ. Ví dụ, những con chuồn chuồn kia chính là sự kết hợp giữa máy bay không người lái mà ra.
Còn con tắc kè hoa kia cũng là hóa trang của những lính trinh sát mà thành.
Hồ Bá hậu có chút khoác lác.
Trước cả sáo thần cũng chỉ là một thứ cỏn con sao, đúng là không tao nhã tí nào. Diệp Phàm nói ra một câu mà Hồ Bá Hậu cũng nghẹn ngào.
Đôi môi lão này giật giật, có chút xấu hổ, nói:
Việc này, tuy là nói thoát khỏi bộ khung.
Nhưng những thứ căn bản vẫn nguyên vậy, không có gì thay đổi.Ví dụ như phương pháp khống chế những con côn trùng này.
Bởi vì cây sáo của anh quá là lợi hại, nói thật, hiện chúng tôi chưa tim ra được phương pháp chế tạo.
Nhưng, không phải là Hồ Bá Hậu tôi tự khoe khoang. Ngoài hai cây sáo trong Ngũ độc giáo ra, không có cái nào có thể điều khiển được cao thủ mà chúng tôi đào tạo ra.
Mà, tôi thấy Tháp tiên sinh mới chi biết một chút về cách sử dụng cây sáo này, chứ không thể điều khiển được những cao thủ côn tràng theo ý mình được.
Chuyện này tôi cũng có chút nghi hoặc, anh đã có được cây sáo, vậy sau lại không có được pháp môn không chế chính tông từ Cung Thu hoặc Thái thượng trướng lão.
Ha ha, đây là bí mật của tôi.
Diệp Phàm thản nhiên trả lời, đương nhiên là không ngu ngốc đến nỗi nói ra rằng chính là lấy trộm từ Tông Vô Thu của tam độc giáo.
Bí mật này anh không nói thì chúng tôi cũng không tiện hỏi thêm, nhưng, hôm nay chúng tôi đến chủ yếu là muốn làm một giao dịch với anh.
Hồ Bá Hậu biết rằng người ta không nói, anh hỏi nữa cũng chi chọc tức người ta mà
thôi.
Việc này tôi đã từng nói với tổng giám đốc Hồ rồi, tiền Tháp gia tôi không thèm. Còn gái đẹp thậm chí là xe đẹp BMW cũng không có sức hấp dẫn với tôi.
Diệp Phàm nói trước.
Ý của anh là chi có một điều kiện duy nhất để chúng tôi có được cây sáo là truyền lại cho anh phương pháp thuần dường những côn trùng độc này sao?
Hồ Bá Hậu nói ra lời này vô cùng điềm tình, khiến Diệp Phàm cũng phải lẩm bấm trong lòng, không biết rốt cuộc là trong hồ lô của lão này có thuốc gì?
Đương nhiên, tôi đã nói rồi, những thứ mà các anh có, cơ bản là tôi cũng có. Trên đời này ngoài cái mạng ra còn có cái gì không dùng tiền mà có được?
Diệp Phàm hừ nói.
Tôi thấy giờ Tháp tiên sinh nên cần cao thủ gấp, mà đã hai ngày qua rồi. Tôi vẫn chưa thấy bộ lạc của Tháp tiên sinh cử cao thủ đến đảm nhiệm công tác bảo vệ. Như vậy có thể thể hiện điều gì?
Hồ Bá Hậu đã định liệu trước, cứ như kiểu nắm chắc Diệp Phàm rồi.
Thể hiện điều gì? Ha ha, tôi cũng không rõ lắm, xin Hồ tiên sinh nói ra cho.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn chằm chằm Hồ Bá Hậu.
Cảm thấy lão già này rất là hồ ly. Lão ta có thể nghiền ngẫm tâm tư, mà có lẽ nhà họ Hồ cũng đang trừng trừng nhằm vào hắn ta.
Còn phải nói sao, bộ lạc của anh cũng chẳng còn cao thủ nào khác.
Hồ Tuấn Thuyên đứng bên cười đểu nói.
Việc này cũng không hẳn thế, có những cao thủ bị trọng thương các anh không thấy đúng không?
Diệp Phàm vẫn giữ được phong thái điềm tình, Hồ Tuấn Thuyên tức muốn đánh cho
hắn ta một trận. Nhưng anh ta không dám.
Đừng có giả bộ, bộ lạc các anh không còn người.
Hồ Bá Hậu đột nhiên cười một tiếng, nhìn Diệp Phàm, nói:
Giờ có phải anh đang cần gấp một mạng lưới cao thủ. Mà hai thuộc hạ của anh, một thành người thực vật, một thành người phế. Loại cao thủ này khó mà tim.
Ồ, các anh có cao thủ sao?
Diệp Phàm giả bộ ngạc nhiên, quay lại nói:
Nhưng cao thủ của các anh là của các anh.
Cho dù là anh có bảo họ đến bảo vệ tôi thì tôi cũng vẫn không yên tâm. Dùng không thuận tay, mà vị giám đốc Hồ này rất giảo hoạt.
Căn bản là không có một tian hợp tác. Các anh cung cấp cao thủ cho tôi. Tôi còn phải lo xem có phải các anh âm mưu tôi không. Vậy chẳng phải là càng mất mát lớn không.
Cũng không thể nói như vậy, Hồ Tuấn Thuyên tôi có tý thông minh, nhưng không hề có ý ám hại anh.
Hồ Tuấn Thuyên nói.
Tôi là người dễ bị người khác hãm hại sao?
Diệp Phàm có chút tức giận nói, Đường Thành đứng bên cạnh mà suýt thì cười òa lên.