Diệp Phàm bảo mọi người cắt đứt dù đi. Ba người là hắn và Thiên Đao, Hồng Tà đang dùng sức xoay quanh Dây Thiên thiết.
Bao Nghị và Trương Hùng, Lisha sớm đã mơ hồ, Diệp Phàm rõ ràng đã lệnh cho bọn họ dùng dây thừng buộc thật chặt vào người dây Thiên thiết rồi. Ba người kiên trì xoay tròn chiến đấu.
- Chiều ngang như vậy thì diện tích quá lớn, thay đổi chiều thẳng đứng là nhỏ ngay. Tôi đứng ở bên dưới Thiên Đao đứng ở chỗ cao nhất, chúng ta cùng nhau hợp sức.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vì thế hét lớn lên.
Tóm ở dưới rơi ở dưới, nhưng Thiên Đao lại ra sức đi lên trên. Lần này thật đúng là có hiệu quả rồi, dựng thẳng Dây Thiên thiết lên lập tức hệ số nhỏ đi rất nhiều.
Mặc dù vòng xoáy vẫn còn đang thổi mạnh, nhưng Dây Thiên thiết đã bị xoay tròn rơi xuống rất nhanh.
Cuối cùng rơi trên ngọn cây cổ thụ, ba người Diệp Phàm Thiên Đao và Hồng Tà mệt đến nỗi phải đứng dựa vào thân cây rất lâu cũng chưa thấy có động tĩnh gì. Nhưng bọn họ sớm đã bị hôn mê rồi.
- Ôi mẹ nó, khối không khí gì mà lại lợi hại thế, thiếu chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của ta rồi. Hồng Tà không nhịn nổi mắng.
- Khí này rất lạ. Thiên Đao nói:
Ngay sau đó Diệp Phàm nói chuyện cây thánh giá màu đen, Thiên Đao và Hồng Tà ngây người ra vài giây.
- Chẳng lẽ có mối quan hệ với cây thánh giá sao? Hồng Tà hỏi.
- Nơi này phải có đến 100 cái mộ hình tam giác, chẳng lẽ có hiệu quả giống như bên kia?
Thiên Đao nói.
- Nghe nói trực thăng to lớn thường xuyên bị mất tích. Hồng Tà nói. Ba người nghỉ ngơi một lúc mới tỉnh.
Kiểm tra có bị thương một chút. Nhưng mạng vẫn còn giữ được, đây gọi là trong cái rủi có cái may. Sau khi nghe chuyện cây thánh giá màu đen mọi người vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
Nghỉ một tối, cũng không có ai tới quấy rầy bọn họ.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau bắt đầu hành động.
Sau khi xác định phạm vi tìm kiếm bọn họ bắt đầu đi.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy trong phạm vi mấy trăm mét, toàn bộ cây cối bao la ở đây khiến cho người ta cảm thấy không khí kỳ quái.
Ước chừng đi được 500 mét thì Diệp Phàm dừng lại.
- Hình như phía trước có một ngôi mộ. Diệp Phàm nói cho mọi người.
- Giống như chôn người vậy, hơn nữa, mỗi một ngôi mộ đều có một đống đất hình vuông, rộng cũng phải ba bốn mươi mét í. Đoán chừng có mười ngôi mộ, trên mỗi một ngôi mộ đều cắm một cây thánh giá. Thiên Đao quan sát một chút nói:
- Cậu xem này. Trên mặt cây thánh giá đều có khắc một người, chẳng lẽ chính là pho tượng của chủ nhân sao? Diệp Phàm nói.
Cây thánh giá cao ba mét, tượng gần giống so với người thật.
- Ngôi mộ này hình như có từ lâu rồi, anh nhìn xem, cây thánh giá trên tảng đá này đã bị mọc đầy rêu rồi nè. Trên tảng đá cũng có nhiều vết loang lổ, có vẻ như là mấy trăm năm thậm chí là lâu hơn nữa. Trương Hùng nói nhỏ:
- Tìn hình này có chút kỳ lạ, các anh nhìn xem. Ngôi mộ mấy trăm năm này thậm chí cũng không có người đến dọn.
Nhưng anh nhìn xem, cỏ mọc trên mộ cũng không dài, cao nhất cũng chỉ nửa mét. Chẳng lẽ có người thường xuyên đến dọn mộ sao?
- Chắc chắn là không thể như thế được, làm gì có ai đến đây mà dọn chứ? BaoNghị nói.
- Chỗ mộ này chính là nơi an nghỉ của tổ tiên vận động Địa Mông sao? Lisha nói:
- Không thể như thế được, vận động Địa Mông ước chừng cũng chỉ có mấy chục năm, những ngôi mộ ở đây ít ra cũng hơn 2 trăm năm rồi. Trương Hùng nhìn lắc lắc đầu.
- Ừm, hình như không có ngôi mộ mới nào. Bao Nghị gật gật đầu.
- Có lẽ khu nghĩa địa này là của một bộ lạc người châu phi cổ đại cũng nên. Hồng Tà nói:
- Nói có lý, hơn nữa, người sau khi chết còn bị đâm trên cây thánh giá. Việc này thì có ý nghĩa gì chứ, thật khiến người ta khó hiểu. Diệp Phàm nói:
- Nghĩa địa này có phải bị trừng phạt hay không? Thiên Đao nói.
- Nghĩa địa bị trừng phạt, có ý gì? Bao Nghị hỏi.
- Nói cách khác, ví dụ như, bộ lạc người da đen nào đó phạm vào tội quan trọng sẽ bị tập trung ở đây hỏa táng. Nơi này thật sự là địa ngục trừng phạt rồi. Đương nhiên, bây giờ mới tin tưởng thượng đế. Thiên Đao nói.
- Nếu không đào một ngôi lên xem sao? Chúng ta nghiên cứu một chút. Có lẽ cây thánh giá màu đen này cũng có liên quan đến nghĩa địa này? Anh nhìn xem, đá để làm nên cây thánh giá này gần giống với đá hoa cương màu đen. Lisha hỏi.
- Đầu tiên đừng có làm gì, chúng ta đi một vòng rồi hãy nói. Diệp Phàm khoát tay áo, mọi người bắt đầu đi vòng quanh hai bên của nghĩa địa.
Sau đó mọi người đều ngây người ra, ngốc nghếch nhìn phía trước.
- Michael à, sao bốn phía đều là nghĩa địa vậy, đoán chừng nơi này có không dưới một trăm ngôi. Lisha sợ hãi than.
Diệp Phàm nhìn thấy, nghĩa địa chia thành bốn khu, mỗi hướng một mảnh, mỗi một mảnh có gần 20 ngôi mộ.
Ở giữa bốn khu nghĩa địa này có một ngôi mộ rất to, khiến người ta có cảm giác âm u. Mảnh đất trung tâm này cũng cắm một cây thánh giá rất to.
Cây thánh giá này cao tới hai ba chục mét, cũng không dài lắm, bên trên có những ký hiệu bị che kín rất thần bí.
Hơn nữa, trên cây thánh giá cũng trạm một người mặc đồ đen. Tượng này gần giống với người thật.
Hơn nữa, người này còn đeo một cái mặt nạ màu đỏ. Mọi người ngơ ngác nhìn cây thánh giá này.
- Ai biết được ký hiệu trên này? Diệp Phàm hỏi:
- Lời nguyền của thần Đúng lúc này Thiên Đao nhẹ nhàng nói:
- Anh biết sao? Diệp Phàm hỏi:
- Hình như là như thế, sự phụ của tôi trước đây có nói ông ấy cũng từng nhìn thấy loại ký hiệu này rồi. Đương nhiên, ông ấy cũng nói ra suy nghĩ. Nghe nói giống với thần chú xác ướp. Thiên Đao nói.
- Thần chú xác ướp, nghe nói có từ những năm 1923 đến 1930, 22 người nước Anh bị chết được đưa lên báo khiến người ta khiếp sợ, bọn họ đều chết vì cộng đồng- thần chú xác ướp.
Ông ấy là geeedwardherbert, năm 1914 ông ấy đã đào bới và tìm được "Quốc Vương cốc".
Tháng 11 năm 1922, ông ta đưa 30 chuyên gia và tùy tùng vào bên trong cốc và phát hiện ra: "có điều gì đó kỳ diệu": pho tượng bằng vàng, động vật và xác ướp, điều đó đã trở thành phát hiện quan trọng nhất của lịch sử cổ đại.
Nhưng sau bốn tháng quan sát "điều kỳ diệu", huân tước Kanafeng lại bị bệnh ở Cai rô, không rõ nguyên nhân bệnh, có bác sĩ nói là bị con muỗi chích vào má trái nên đã bị nhiễm bệnh.
Đến ngày 5 tháng 4, tạp chí kia đưa tin: "kết thúc rồi, tôi đã nghe thấy lệnh triệu về, tôi đã chuẩn bị xong rồi". Đi đời nhà ma.
Ông ấy chết đúng lúc có hai chuyện kỳ lạ xảy ra: toàn thành phố Cai rô đột nhiên bị cắt điện, ở quê hương của huân tước, con chó cưng của huân tước cũng bị chết vào lúc đó. Trương Hùng nói.
Mọi người vừa nghe liền có cảm giác ngứa ngáy da đầu.
- Hay là mọi người bị lời nguyền gì gì đó rủa rồi? Bao Nghị khụt khịt, cảm giác lạnh cả người.
- Chẳng lẽ người treo trên cây thánh giá này chính là thần hắc ám mà nhân dân ở đây thờ phụng sao? Xa Thiên hỏi:
- Đúng rồi, theo truyền thuyết thần hắc ám có cái tai rất lớn, giống như tai heo vậy. Các anh xem, tai của pho tượng này không phải rất to hay sao? Tuy đeo mặt nạ, nhưng cái tai to vẫn lộ ra bên ngoài. Diệp Phàm nói.
- Ông ta chính là thần hắc ám sao? Bao Nghị hỏi:
- Sự trừng phạt của thần hắc ám chính là khiến người ta trở thành người hoạt tử, chẳng lẽ tất cả người ở nghĩa địa này đều là người hoạt tử hay sao? Trương Hùng nói.
- Nấp đi. Đột nhiên Diệp Phàm kêu lên, mọi người cũng lo lắng, lập tức phi đến chỗ mai phục ở nghĩa địa.
Có tiếng bước chân, sau đó Diệp Phàm nhìn thấy một đội người đi đến, có mấy chục người, đi đầu là một tên đeo mặt nạ màu đỏ. Hơn nữa, trước ngực còn đeo một cây thánh giá màu đen.
Bốn tên đi phía sau cũng như thế, nhìn từ đằng sau thì rõ ràng bốn người này đều là người da đen. Cũng không đeo mặt nạ bảo hộ, nhưng trước ngực cũng có đeo cây thánh giá màu đen.
Có cả một đội quân đi theo sau những người này.
- Đúng rồi, chính là những người bị trói. Bên trong còn có mấy người, đoán chừng chính là người của công ty Cái Nhĩ Hà. Không thể tin được bọn họ lại bị trói đưa đến nơi này. Cung Chí Quân nắm tay Diệp Phàm nói, Diệp Phàm truyền âm thanh cho mọi người.
Sau đó Cung Chí Quân nói cho Diệp Phàm, người thanh niên có móc cái khóa màu đen trên mũi trong đám người kia chính là con trai Tát Bặc Lạp của thân vương Tát Đa Nhĩ đám người này còn mang theo mười mấy con heo sống nữa.
Người đeo mặt nạ vung tay lên, đám người dừng lại chỗ cây thánh giá to đấy. Toàn bộ mười mấy người bị bắt cóc bị bắt quỳ xuống trước cây thánh giá.
Mười mấy cái đầu heo để trước cây thánh giá, người đeo mặt nạ quỳ hai gối xuống, miệng lẩm bẩm, sau đó nói: - Thần linh, hôm nay chúng con đưa đến cho ngài mười mấy người đây, xin mời ngài dùng.
Người đeo mặt nạ nói xong, mười mấy người cầm dao giết heo. Tiếng kêu của heo thảm thiết, máu tươi văng ra khắp nơi.
Nhưng, máu tươi bị văng ra cũng không rơi xuống đất, cây thánh giá trong tay người đeo mặt nạ động đậy, miệng lẩm bẩm mấy câu thần chú quái quỷ.
Máu heo này tự nhiên xoay vòng tròn trên khung trung, sau đó người đeo mặt nạ vung cây thánh giá lên, tất cả máu heo đều bay về hướng người đeo mặt nạ cầm cây thánh giá.
Tất cả máu heo đều rơi về phía người đeo mặt nạ màu đỏ đó, máu của mười mấy con heo ấy khá nhiều.
Sau đó mặt có phản ứng, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, cái mặt nạ này càng ngày càng đỏ, màu đỏ của máu heo dần dần biến thành màu đen, không nhìn thấy màu đỏ tím nữa, màu đen tỏa sáng. Hai con mắt chiếc mặt nạ giống như còn sống vậy đang chậm dãi mở cơ thể ra.
- Thần hắc thần hắc Nhìn thấy cảnh này, những tên vận động Địa Mông như những tên điên cuồng, đặc biệt là những tên có đeo cây thánh giá trước ngực.
- Hôm nay, chúng ta dùng máu tươi để trừng phạt những người đã xúc phạm thần hắc ám xin thần lượng thứ. Tên đeo mặt nạ đỏ kia gào thét, cây thánh giá rung rung trên không.
Răng rắc một tiếng, một con tin bị chặt đầu, đầu quay vài cái, hai người Lisha và Alat vừa nhìn thấy đã muốn cứu người rồi, bởi vì bọn họ sợ con trai của thân vương cũng bị chặt đầu thì phiền phức rồi.