Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hung hăng trừng mắt nhìn thằng cháu Lô Vĩ liếc mắt một cái, thầm nhủ, đồ con bò, hai mươi mấy tuổi đầu rồi, có còn muốn tranh vị trí cục Công an thành phố Thủy Châu không, sao ăn nói khinh suất như thế.

Diệp Phàm tuy tốt với cháu, nhưng cũng không thể vì vậy tử mà đắc tội với Chủ tịch tỉnh Phí, sao lại tự dưng đưa tới cho Lô gia một đối thủ mạnh thế này.

Phí Hướng Phi phỏng chừng cũng ngửi qua danh của Lô gia Thủy Châu, biết Lô gia thế lực cũng không nhỏ, hơn nữa, tỉnh Nam Phúc này lại là địa bàn của bọn họ.

Cha mình là Phí Mãn Thiên mới đến Nam Phúc, căn cơ còn chưa ổn, đang muốn giao tiếp và lôi kéo Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu, đương nhiên sẽ không tự dưng dẫn hổ đến dưới chân cha mình rồi.

Cho nên, thằng nhãi này im thin thít, nhất thời không muốn lật lọng, xem như là biết vì đại cục. Chu Tiểu Hồng vừa nhìn thấy không ổn, lập tức nói:

- Lô công tử, đây chỉ là chuyện giữa Hướng Phi cùng Diệp Phàm, không can gì với Lô gia.

- Sao...

Lô Vĩ vừa mới nói dứt lời, Diệp Phàm khoát tay, kéo ghế qua đặt mông ngồi xuống, nói:

- Không cần phải nói đâu Vĩ, tổng giám đốc Chu nói đúng, đây là chuyện của tôi và bọn họ, cậu không cần dính vào.

Sau khi nói xong nhìn Phí Hướng Phi thản nhiên cười nói:

- Tuy nhiên, người muốn lấy mất mũ của tôi không phải ít, nhưng, đến cuối cùng người mất mũ lại là bọn họ.

Cái mũ của bản nhân tôi cũng không phải dễ lấy như vậy. Không tin, Đại công tử Phí cứ thử xem, tuy nói tôi chỉ là một Cục trưởng.

Nhưng thật ra cái mũ trên đầu anh có là gì, không phải chỉ là một trung tá thôi sao, khéo bày trò? So với quân hàm của anh, quân hàm lớn hơn như thiếu tướng trung tướng bố mày gặp qua không ít rồi.

- Khoác lác cũng không soạn bản nháp, thiếu tướng trung tướng anh gặp qua rồi, kể ra vài người nghe thử, Chu Tiểu Hồng tôi xin chăm chú lắng nghe!

Chu Tiểu Hồng vẻ mặt khinh thường, căn bản là không tin lời Diệp Phàm nói, cho rằng hắn đang khoác lác, hơn nữa, thổi phòng hơi quá.

Phí Hướng Phi đương nhiên cũng không tin một cục trưởng có thể thấy qua không ít trung tướng thiếu tướng, chợt lên tiếng ủng hộ chị họ Chu Tiểu Hồng nói:

- Ừ, quốc gia chúng ta đích xác không ít vị trung tướng thiếu tướng, tuy nhiên, để cho một cục trưởng cục Xây dựng quen biết các vị trung tướng thiếu tướng ấy thì hình như chưa đủ tư cách, người ta sẽ để ý anh sao, ha ha ha... Cứ thích nói giỡn, đúng là chuyện đáng cười.

Bởi vì Chu Tiểu Hồng cùng Phí Hướng Phi đã sớm tra qua lý lịch của Diệp Phàm, biết hắn không có bối cảnh gì, cho nên, mới dám đường hoàng như thế.

- Chê cười có phải không, Trấn Thang Thành chắc anh quen chứ?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Trấn tư lệnh mà không biết nữa thì Phí Hướng Phi tôi sớm nên cuốn chăn màn về nhà bán khoai lang, ha ha ha.

Phí Hướng Phi tỏ ra càn rỡ.

- Biết là tốt rồi.

Diệp Phàm thuận miệng lên tiếng, quay đầu nhìn Lô Trần Thiên cười nói:

- Chủ tịch Địa khu Lô, tôi kính ngài một ly, đến Đức Bình lâu như vậy, tôi vẫn luôn bận rộn, đến rượu cũng quên kính.

Mặt của Phí Hướng Phi cùng Chu Tiểu Hồng kia càng khó coi, chuyện đang nói đến phân nửa thì không ngờ không có câu kết, cái này rõ ràng không xem hai người họ ra gì.

- Anh... Anh chính là Diệp Phàm ở huyện Ngư Dương sao?

Lúc này, Vi Cửu Muội hình như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên che miệng hỏi, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

- Không thể giả được, trước kia đích xác tôi từng ở Ngư Dương, thế nào, Cửu Muội, cô biết chuyện trước kia của tôi sao.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi... Tôi có nghe chị mình nói qua.

Vi Cửu Muội nói.

- Chị, tôi không biết.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, đích xác nghĩ không ra nên lắc lắc đầu.

- Chị tên là Phi Ngọc, là diễn viên múa chính của ca múa đoàn tỉnh. Chị nói có lần đi theo đoàn trưởng Giang cùng anh dùng ăn, lần đó hình như còn có mấy người khác nữa ở đây. Hơn nữa, lần ấy Diệp tiên sinh hình như làm chị rất tức giận, sau khi trở về thì bị bệnh, vẫn nhớ mãi không quên Cục trưởng Diệp.

Vi Cửu Muội hình như có chút sợ hãi.

- Phi Ngọc, à! Nhớ ra rồi, lần đó hình như có chuyện như vậy, cô ta lúc ấy uống cạn một chai rượu lớn, phỏng chừng là bị say đến vào bệnh viện truyền nước, đúng là đắc tội.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói, trong đầu hiện ra nụ cười của Phi Ngọc.

Lúc ấy ba vị đại lão Thiết Chiêm Hùng, Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành đều ở đây. Còn Phi Ngọc là diễn viên múa của ca múa đoàn tỉnh đi theo đoàn trưởng Giang đến cùng Lý Xương Hải.

Lúc ấy Diệp Phàm nể mặt Lý Xương Hải nên nhiệt tình chào hỏi, cô Phi Ngọc này rất lạnh nhạt, không ngờ không lễ phép, sau đó Phi Ngọc kính rượu Thiết Chiêm Hùng, Thiết Chiêm Hùng không để ý đến cô ả, cuối cùng phải tự phạt rượu nhận sai.

- Woa! Cục trưởng Diệp, ngài cũng làm quá rồi, chị tôi tốt như vậy, chỉ là hơi chút lãnh đạm thôi.

Quan hệ giữ Vi Cửu Muội và Phi Ngọc tình như chị em, nên nói hộ một câu.

- Cửu muội, rốt cuộc sao lại thế này?

Chu Tiểu Hồng thật ra đã thấy rối, muốn hỏi cho rõ hơn.

- Cái này, lúc ấy chị cùng đoàn trưởng Giang tiếp đón Bí thư Lý của Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Thủy Châu, bí thư Lý nói là phải mời Cục trưởng Diệp dùng cơm.

Mà lúc ấy Cục trưởng Diệp nói mình đang dùng cơm cùng ba bằng hữu khác, cuối cùng, Bí thư Lý dẫn chúng tôi đi cùng, dùng cơm ngay tại Thủy Châu Bát Bảo các.

Lúc ấy sếp Diệp có chào hỏi, nhưng chị tỏ ra có chút lãnh đạm, sau đó chị theo lời của đoàn trưởng Giang kính rượu bằng hữu của sếp Diệp, không thể tưởng được vị bằng hữu ấy rất có lai lịch, không ngờ không nể tình, tức giận buộc chị phải uống hết một chai rượu xem như nhận lỗi.

Vi Cửu Muội tóm tắt câu chuyện.

- Rất có lai lịch, có lai lịch gì, nghe cô nói lúc ấy Cục trưởng Diệp chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện ở huyện Ngư Dương, vậy bằng hữu của hắn nhiều lắm chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng, ha hả, vậy cũng có thể dọa chết đoàn trưởng Giang, tôi được biết, đoàn trưởng Giang được các nhân vật số một ở tỉnh đều biết, Phó chủ tịch tỉnh Tần cô ta cũng quen.

Chu Tiểu Hồng cố ý hạ thấp Diệp Phàm nói.

- Chị không biết rồi, chị Chu, lúc ấy chị nói trong ba người bạn của Cục trưởng Diệp hình như có một người tên Trấn Thang Thành, lúc ấy bọn họ gọi ông ta là tư lệnh Trấn, Bí thư Lý cũng quen. Người còn lại chính là Tỉnh ủy, phó Bí thư Tề của tỉnh chúng ta.

Người còn lại tên... Hình như tên Thiết Chiêm Hùng, nghe nói cũng là tướng quân. Hơn nữa, lúc ấy Tướng quân Thiết rất tức giận, nói Cục trưởng Diệp là anh em kết nghĩa của mình, nếu chị không nhận lỗi thì gặp phiền phức rồi.

Đoàn trưởng Giang không còn cách, đành phải nhận sai.

Vi Cửu Muội nói vừa xong, trong lòng Chu Tiểu Hồng và Phí Hướng Phi liền chấn động, vội suy nghĩ tìm hướng.

- Được rồi, được rồi, chúng ta uống rượu, Vĩ, gọi người lên thức ăn đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thấy thời cơ đến, Diệp Phàm lật ngữa quân bài, ít nhất có thể cho Chu Tiểu Hồng và Phí Hướng Phi chút cảnh báo, Lô Trần Thiên cũng cười giảng hòa.

- Chị cô không phải cũng đến Đức Bình rồi sao, sao không thấy cô ấy cùng đến?

Chu Tiểu Hồng uống rượu nhưng có chút buồn, suy nghĩ tìm cớ xoa dịu tình hình.

Nếu họ Diệp này cũng có chút lai lịch, thì cũng không phải hạn vừa, hơn nữa, hình như quan hệ giữa Lô gia và họ Diệp cũng không tồi, đối với loại người như thế Chu Tiểu Hồng cũng không muốn tự dưng đắc tội.

- Chị nói đi thăm người thân.

Vi Cửu Muội nói.

- Kêu cô ấy lại đây, uống cùng cho vui.

Chu Tiểu Hồng cười nói.

- Chuyện này, chị ấy...

Vi Cửu Muội có chút do dự, nhưng bị Chu Tiểu Hồng chen ngang, nói:

- Sao, chẳng lẽ tôi muốn làm quen một chút cũng không được?

- Đương nhiên được, để tôi gọi điện thoại, xem chị có qua hay không.

Vi Cửu Muội nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, kì thực là có chút lo lắng, sợ Phi Ngọc nhìn thấy Diệp Phàm lại xảy ra chuyện, nhưng do bị Chu Tiểu Hồng ép quá nên đành phải gọi điện thoại, đương nhiên là không dám nói Diệp Phàm cũng ở đây, cuối cùng khi thấy Vi Cửu Muội năn nỉ quá Phi Ngọc cũng nhận lời tới đây.

Quả nhiên, bất hạnh nằm trong ngôn từ tốt đẹp.

Khi Phi Ngọc mặc chiếc váy đỏ, vẻ đẹp như tiên nữ xuất hiện, vừa nhìn thấy đồng chí Diệp, mặt lập tức xa xầm xuống, hừ thanh nói:

- Sao anh cũng ở trong này?

- Ha hả, sao tôi không ở trong này được?

Diệp Phàm cười hỏi ngược lại, một chút ngại trước kia đã sớm tan thành mây khói.

- Hừ!

Phi Ngọc vừa tính bỏ đi.

- Chị, ngồi đi thôi!

Vi Cửu Muội khẩn trương giữ tay cô lại.

- Em gái, tôi là Chu Tiểu Hồng, công tác ở công ty Xây dựng số 1 Nam Hoa, rất vui quen biết em.

Chu Tiểu Hồng nhiệt tình tiếp đón.

Lúc này, Vi Cửu Muội ghé sát bên tai Phi Ngọc nói vài câu, chút ngạc nhiên trên mặt Phi Ngọc chợt lóe lên rồi biến mất, thấy Chu Tiểu Hồng mời và Vi Cửu Muội giữ lại nên miễn cưỡng ngồi xuống.

- Cô nàng Phi Ngọc này, tức khí vẫn chưa tan, Diệp mỗ thật sự có lỗi.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi nào dám, anh đây là người tài cán mà... Tôi nào dám giận dữ với anh?

Phi Ngọc tức giận, liếc nhìn họ Diệp đang ngồi bên cạnh, hừ thanh nói.

Khéo léo sao đó mà Phi Ngọc không ngờ bị Vi Cửu Muội kéo vào ngồi ở bên cạnh Diệp Phàm, hai người đều cảm thấy có chút không được tự nhiên.

- Người tài cán... Tôi chỉ là một Cục trưởng, nào dám nhận, lời này nghe qua khiến Chủ tịch Địa khu Lô chê cười rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Diệp, đừng nhìn thấp chính mình, năng lực của cậu đích xác không phải đã làm ra quốc lộ Thiên Tường đó sao. Năng lực của cậu mọi người có thể không biết, nhưng Phó Thủ tướng Yến Vân từng đích thân tiếp cậu rồi đó sao, ha hả.

Lô Trần Thiên thỉnh thoảng chớp thời cơ vì Diệp Phàm tạo thế, ít nhất cũng phải khiến Phí Hướng Phi kinh ngạc một chút mới được.

Quả nhiên trên mặt Phí Hướng Phi chợt lóe lên chút khiếp sợ rồi chợt biến mất, Chu Tiểu Hồng cũng hơi ngạc nhiên một chút, mịt mờ nhìn Diệp Phàm.

- Không dám, Chủ tịch Địa khu quá khen.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Tổng giám đốc Chu, cô nên bắt lấy cơ hội.

Lô Trần Thiên đột nhiên cười nói.

- Đúng vậy, chuyện sườn núi Nguyệt Nha còn phải nhờ Cục trưởng Diệp nghĩ cách giải quyết, công ty chúng tôi không chịu nổi sự kéo dài rồi.

Chu Tiểu Hồng không ngờ chịu thấp giọng, vẻ mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, giơ ly rượu lên kính.

- Tổng giám đốc Chu, cô nên chuốt say Cục trưởng Diệp mới được, bằng không, Cục trưởng Diệp kia chỉ một nét bút thôi, ưu đãi không ít đâu!

Lô Trần Thiên vừa cười vừa nói.

- Chủ tịch Địa khu, lời này tôi không dám nhận, một cục trưởng như tôi một nét bút thì có thể được cái gì, còn chưa được một phần ngàn vạn của ngài.

Diệp Phàm cười nói.

- Ai nói, vừa rồi không phải cậu báo cáo với tôi, nói là bộ Tài chính chi xuống mấy chục triệu tệ đó sao, Ủy ban nhân dân Địa khu bên kia cũng suy xét qua.

Ký cho thôn Đại Vũ Đức Bình dùng giải quyết khó khăn trong quy hoạch đô thị mới, cho nên, nếu ba mươi triệu đến tay thì chuẩn bị cho các cậu hai mươi triệu tự gánh vác.

Làm kinh phí khởi động dự án quy hoạch đô thị mới, trước tiên xử lý xong cơ sở hạ tầng mới có thể gọi Kim Phượng Hoàng đến.

Hơn nữa, khoản tiền này là do đồng chí Diệp kiếm về, cho nên, cũng sẽ do cậu phụ trách xử lý, tôi đã trao đồi cùng Bí thư Trang rồi, ông ấy cũng đồng ý.

Lô Trần Thiên ra chỉ ý nói, nhưng kỳ thật đang mượn cơ hội lộ tin tức ra cho Chu Tiểu Hồng biết, đương nhiên là ban ơn để lấy lòng cô ta. Chu Tiểu Hồng là loại phụ nữ thông minh thì sao không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK