Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Em hai, không việc gì chứ?



Võ Mã Đỉnh hai mắt thoáng hiện hung quang như lang sói, lão hung hăng nhìn Diệp Phàm chòn chọc, hừ nói:



- Thủ đoạn của các hạ thật là ti tiện, không ngờ lại dùng âm ba công đả thương cả một người bình thường.



- Âm hiểm, âm hiểm, chúng ta cùng lên xử tên tiểu tử này!



Lúc này, người nào đó trong đám Võ gia hô to một tiếng, lập tức, mấy trăm người nhà họ Võ toàn bộ đều kích động, xắn tay áo xổ về phía mấy người Diệp Phàm.



- Đứng lại!



Diệp Phàm dụng hóa âm mê thuật rống lên một tiếng, đám người nhà họ Võ sửng sốt mất một lúc rồi mới dừng bước, Diệp Phàm hừ nói:



- Nếu bàn về âm hiểm, tôi thực không bằng các người. Nguồn truyện: Truyện FULL



Võ Mã Đỉnh, cái gì mà người thường chứ. Người thường, em hai của ông là cao thủ gảy hồ cầm. Muốn dùng mấy điệu cầm xằng bậy nhiễu loạn tâm tình bọn tôi, Diệp Phàm tôi nói vậy có oan không.

Còn nữa, mấy cái ghế các người đưa đến, các người nhìn xem, so với ghế các người đang ngồi có phải nhỏ hơn một cỡ hay không.

Đây là đạo đãi khách của Võ gia các người, một danh gia được xưng tụng là 'Tiểu võ vương' sao? Thật sự là khiến Diệp mỗ vô cùng thất vọng.

Đường đường là nhà của Dương cực Đạo Thuận trong ngũ cực mà thực không ngờ ngay từ đầu đã chơi khắm khách khứa kiểu này. Đánh nhau kịch liệt thì có thể nhưng cũng phải chính đại quang minh. Tiền bối Đạo Thuận nếu nhìn thấy hậu bối như thế, phỏng chừng sẽ tức đến hộc cả máu.



- Cậu cũng biết đến Dương cực'?



Võ Mã Đỉnh thật sự chấn động, hai mắt ngơ ngác nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thái độ bình tĩnh vừa rồi tuyệt không thấy nữa. "Nếu người thanh niên này biết đến danh hiệu của tổ tông nhà mình mà còn dám tới khiêu chiến, vậy bọn họ cũng là có chuẩn bị từ trước." Tuy nhiên, Võ Mã Đỉnh có thế nào cũng không thể tin được, người thanh niên này bản lĩnh lại có thể cao hơn mình?



- Đạo Thuận Võ Nhất Phi, tôi nói không sai chứ.



Diệp Phàm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói.



- Đúng vậy, chính là tổ tiên nhà chúng ta.



Võ Ba Đế thản nhiên hừ đáp.



- Các người còn dám gọi ông ấy là tổ tiên, thực mất mặt quá!



Lúc này, Vương Nhân Bàng hừ nói, trên mặt tất cả đều là sự khinh bỉ.



- Đổi ghế!



Võ Mã Đỉnh khoát tay ra lệnh, lúc này đám đệ tử lại đáp lời bày đến mấy cái ghế dựa. Lần này bày tới chính là ghế da sói y như của đám người Võ Mã Đỉnh đang ngồi.



- Thế này còn tạm được!



Diệp Phàm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống luôn.



- Vị này, vậy chúng ta bắt đầu đi!



Võ Ba Đế cất tay chỉ vào Vương Nhân Bàng, rồi cất vài bước tiến tới giữa bãi đấu.



- Xin mời!



Vương Nhân Bàng rất điềm nhiên, đứng giữa trận chiến mà vẫn mỉm cười như không.

Võ Ba Đế cảm thấy bị khinh khi, hừ lạnh một tiếng, một cước ra sức đá ra. Tuy nhiên, lão già này rất xảo trá.

Cũng không phải là nhằm về phía Vương Nhân Bàng, mà là mặt cỏ dưới chân. Lập tức, bùn đất lẫn cỏ dại như tên bắn về phía Vương Nhân Bàng.



- Xong rồi, có hư chiêu!



Vương Nhân Bàng hơi sửng sốt mất một lát rồi mới phi thân lên theo kiểu hồ lô rồi cũng ngầm tung một cước xuống mặt đất, sau đó thân mình nghiêng về phía bên phải cấp tốc vòng vo ba lượt, khó khăn lắm mới tránh thoát đòn công kích bằng bùn đất của Võ Ba Đế.

Tuy nhiên, Võ Ba Đế cũng đã kịp theo sát tới ngay. Lão già này hoa lên một quyền đánh thẳng vào bụng Vương Nhân Bàng như chọc vào bị cát. Đám bùn đất đều bị lão ta khua lên chừng nửa thước.



- Lão già này!



Vương Nhân Bàng tức giận, nhắm chuẩn nắm tay phải của Võ Ba Đế tung ra một cước.

Binh...

Nắm tay kia của Võ Ba Đế kia thật đúng là cường tráng, không ngờ cứng rắn huých ngược Vương Nhân Bàng lại một chút. Vương Nhân Bàng cảm giác một cỗ lực đạo mạnh mẽ theo lòng bàn chân truyền đến, lòng bàn chân lập tức thấy tê rần. Thân mình nghiêng về sau thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.



- Tam gia uy phong, hay lắm!



Người nhà họ Võ toàn bộ lại hô to khiến cho xung quanh lập tức trở nên náo nhiệt.



- Uy phong cái rắm!



Vương Nhân Bàng bị nhụt thế, dung mạo có chút khó coi. Hung hăng giậm chân xuống đất, phi thân lên chừng ba thước. Từ trên cao tung một đòn xé gió giáng xuống dưới.

Võ Ba Đế chiêu thuật kỳ lạ, chỉ thấy hắn đầu tiên là chợt lóe lên phía sườn trái. Vương Nhân Bàng đang muốn đổi chân, tuy nhiên, này lão già này đột nhiên lại lao sang phía bên phải, bay lên tung một cước đá luôn vào phía sau bàn chân Vương Nhân Bàng.

Bịch một tiếng.

Vương Nhân Bàng ngã ngay xuống bãi cỏ, hơn nữa còn cắm thẳng một góc vuông vắn trên mặt đất.



- Ha ha ha... Hay, hay, hay lắm!



Đám đệ tử Võ gia hưng phấn nhảy nhót vỗ tay như điên.

Vương Nhân Bàng sắc mặt xám lại, xoạt một tiếng rút từ bên hông ra một thanh nhuyễn đao màu đen, ngầm đảo bổ về phía bắp chân Võ Ba Đế.

Hai bên lúc trước đã có nói rõ, ngoại trừ binh khí hiện đại như súng ống, đa số các vũ khí lạnh đều có thể dùng. Cho nên, Vương Nhân Bàng làm như thế cũng không có gì đáng trách. Tuy nhiên, một số đệ tử Võ gia vẫn xầm xì "Không biết xấu hổ"

Để nhàm kích động Vương Nhân Bàng.



- Thắng mới làm vua!



Vương Nhân Bàng kia da mặt còn dày hơn cả da heo, hét lớn một tiếng át hết tiếng đám người nhà họ Võ.

Tuy nhiên, Võ Ba Đế cũng không chậm, xủng xẻng một tiếng, một sợi xích sắt bên ngoài có treo một quả cầu kiểu bóng bàn được lão ném ra.

Loảng xoảng một tiếng chói tai truyền đến.

Xích sắt cầu chùy cùng nhuyễn đao va vào nhau, tuy nhiên, nhuyễn đao hơi lệch qua một chút. Vương Nhân Bàng thừa cơ dấn tới.

Nhuyễn đao lướt qua xích sắt quét bổ về phía phần eo lưng của Võ Ba Đế. Lão ta cũng không phòng đến một đao này, vội vàng phóng ra vài cái vòng trang sức ở tay muốn cuốn lấy nhuyễn đao.

Tuy nhiên, nhuyễn đao này của Vương Nhân Bàng cũng không phải loại thường, vốn là một trong những binh khí trấn phái của La phù cung, gọi là Nhu Cực đao.

Tương truyền thanh 'Nhu Cực đao' này vốn không phải sắt thép chế thành, mà là một loại vật liệu từ da và xương một loài rắn biển có độ cứng và bền chắc tương đối cao, phải dùng phương pháp đặc biệt mới kéo ra được.

Nên nhuyễn đao khi mang liền thân đích thực là giống thắt lưng da ngang lưng quần. Dưới tác dụng của nội kình thì độ cứng rắn có thể vượt cả hợp kim thép, tuyệt không thua kim cương. Hơn nữa, lại không hề sợ nước hay lửa, rất khó chém đứt.

Loại đao này dù là ở La phù cung cũng không thấy nhiều, chỉ có ba thanh. Vương Kinh Thiên tức Vương lão sủng ái đứa cháu này, cho nên mới đem cho Vương Nhân Bàng.

Giờ phút này mới thấy hiệu quả, két thêm một tiếng như vải vóc bị xé rách truyền đến. Võ Ba Đế lập tức sắc mặt tái mét.

Tuy nói không thương tổn đến da thịt, nhưng da bụng phía dưới đã bị Vương Nhân Bàng dùng Nhu Cực đao làm lộ ra một lỗ hổng dài đến nửa thước.

Toàn bộ mắt rốn không cẩn thận đều bị lộ ra. Việc này, đối với Võ Ba Đế mà nói, tự nhiên là lão cảm thấy rất mất mặt.

Hử...

Người nhà họ Võ lại ồn ào.



- Hay lắm!



Đám Diệp Phàm cùng kêu lên một tiếng, lập tức làm nhụt đi kha khá nhuệ khí của đám Võ gia.



- Thêm một đao nữa!



Vương Nhân Bàng lấy lại được mặt mũi, đắc ý hẳn lên. Nhu Cực đao hồi chuyển, sống dao đột nhiên lại đè gió vút qua.

Sống dao đột nhiên hiện ra đám răng cưa khá sắc bén. Nếu bụng bị cắt trúng, phỏng chừng có thể thấy được "phong cảnh" bên trong.



- Tanh...



Nhu Cực đao bị một vật đập trúng đoạn lệch mất phương hướng, cây đao đột nhiên gập đôi lại bắn ngược về phía Vương Nhân Bàng.

Diệp Phàm dùng ưng nhãn nhìn thấu, biết là Võ Ba Đế dùng một chiếc vòng tay đánh trật Nhu Cực đao, sử nó đâm ngược lại công kích về phía Vương Nhân Bàng.

Đương nhiên, họ Vương không dễ gì chịu ăn đao của chính mình phóng ra. Thân mình cấp tốc lùi ra sau ba thước.

Mũi đao nhọn rúng động trước chóp mũi Vương Nhân Bàng một hồi rồi lại bắn ngược về. Đây là sức đàn hồi của Nhu Cực đao, thực là kinh người với uy lực chẳng kém súng đạn.

"Xem đây" Lúc này, truyền đến thanh âm có phần ác nghiệt của Võ Ba Đế. Vương Nhân Bàng phát hiện đồ vật dạng bóng bàn kia đột nhiên thoát khỏi sợi xích như ám khí đập lại phía họ Vương.

Nhân Bàng khẩn trương đem Nhu Cực đao múa tít hộ thân khiến hiển hiện xung quanh đều là đao ảnh, tư thế dường như tạt nước cũng không lọt. Trong mắt đám người đứng xem, Vương Nhân Bàng không thấy bóng đâu, chỉ còn lại bóng đao lay động mù mịt tạo thành hình quả dưa.

Cạch...

Chuyện quái lạ đã xảy ra.

Quả thiết cầu phía trước sợi xích sắt sau khi đánh va vào đao ảnh thì đột nhiên mở tung ra, từng hạt sắt nhỏ như hạt gạo bung ra như đạn công kích về phía bóng đao mù mịt kia.



- Khốn kiếp!



Vương Nhân Bàng kêu lên một tiếng, liên tiếp lui lại vài chục bước, đợi đến khi dừng lại hẳn thì mặt lập tức đỏ bừng. Bởi vì, bộ quần áo đang mặc đã đi tong, cơ thể bên trong lồ lộ ra ngoài.

Đương nhiên, anh chàng lui được mau nên cũng không bị thương. Giờ thì hay rồi, hai người tám lạng nửa cân, đều chật vật chẳng khác nhau là mấy.

Hai người tạm thời đều nhìn chằm chằm đối phương ngưng động thủ, thời gian như đang đông cứng lại. Đám người đang xem cuộc chiến tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm bóng hai kẻ đang giằng co giữa bãi đấu.



- Phá!



Ngay khi Vương Nhân Bàng hô lên một tiếng này, Nhu Cực đao đột nhiên duỗi thân ra thẳng tắp, giờ phút này, nó giống như một con dao bầu có sống lưng dày, cứng cáp đến độ làm cho người ta sợ run.

Mũi đao như được chuốt nhọn thêm bởi kình lực, đây đương nhiên là cảm giác dưới ưng nhãn của Diệp Phàm. Bởi vì, Diệp Phàm có ưng nhãn nên mới thấy trên mũi đao tràn ra một tia nội tức lạnh băng đầy sát khí.

Thanh nhuyễn đao thẳng tắp bay tới đâm thẳng bên hông Võ Ba Đế. Giờ phút này nó như là một viên đạn ra khỏi nòng, linh hoạt, sắc bén, nóng rực, không khí đều bị mũi đao ma sát vang lên tiếng sát rạt, dường như bùng nổ hơn bất cứ lúc nào.

Cùng với đó, Võ Ba Đế cũng hô lên một tiếng 'Triền(quấn lấy)'!

Thuận theo tiếng 'Triền' này vang lên, sợi xích sắt trong tay hắn đã không còn quả cầu nay biến thành một đường cong quỷ dị, nhìn qua như một vòng nguyệt quế lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời.

Sợi xích sắt xoay tròn phần phật trên không trung, bay tới không theo quỹ đạo nào cả, có lúc lại nhấp nhô lên xuống, lay động, ra vẻ y như phong hỏa luân của Na Tra, chỉ có điều không có mịt mùng lửa khói tỏa ra mà thôi.

Nhu Cực đao giống như một thanh Tuyết đao sáng choang, mà xích sắt lại loang loáng như quả cầu nhiều màu. Mà cả hai người giáp đấu đều theo sau binh khí của mình.

Đao và vòng sắt va chạm sẽ sinh ra lửa sao?

Chắc chắn là vậy rồi.

Loảng xoảng leng keng vài tiếng vang lên.

Cứ như đang xem xì mỏ hàn, đao với xích chạm vào nhau sinh ra hạt lửa cực nóng, mỗi một hạt lửa bùng nổ trên không trung đều vang lên tanh tách. Giống như rang đậu phộng trong nồi.

Leng keng vài tiếng nữa vang lên.

Đao xuyên qua sợi xích trực tiếp đánh lên eo lưng của Võ Ba Đế, tuy nhiên, vì bị sợi xích đánh lệch đi. Cho nên, chỉ có sống dao là đè lên eo lưng Võ Ba Đế vài cái. Âu thế cũng đủ khiến Võ Ba Đế xấu hổ lắm rồi.

Ra chút máu thì cũng chẳng có sao. Xấu hổ là bởi vì áo của Võ Ba Đế đều bị Nhu Cực đao cắt thành mấy mảnh tan tác như người mẫu. Ngay cả hai chấm bi đen sì trên ngực Võ Ba Đế đồng chí kia bộ ngực thượng cũng lộ hẳn ra.

Tuy nhiên, Võ Ba Đế lúc này thật không có khẩn trương tìm cách che đậy, mà là hai mắt bình tĩnh quan sát Vương Nhân Bàng.

Cùng với đó, sợi xích cũng là xoay tròn trên người Vương Nhân Bàng vài cái. Lập tức, Vương Nhân Bàng dù bên trong có mặc áo chống cũng đều bị xích sắt cưa nát. Từng mảnh từng mảnh trong không trung như đám hắc tuyết tung bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK