Triệu Sơn không chào Diệp Phàm theo nghi lễ của cảnh sát nữa mà cúi người xuống rồi chậm rãi bước đi.
" Bây giờ mày mới biết mình mù quáng, cũng ko thử nghĩ xem, ông đây sẽ hồ đồ như vậy sao? Dám đấu với Đại ca Diệp, cấp số của mày căn bản là không đáng nhìn."
Triệu Thiết Hải đứng bên cạnh thầm nói trong lòng.
- Sao có khả năng được.
Nghe Cao Hoa báo cáo xong, Phạm Viễn có chút ngây người, ngơ ngác nhìn cốc trà trước mặt mất mấy phút.
- Đúng vậy, sao có thể được. Lại là Phó giám sát trưởng của phòng Giám sát cảnh vụ, bộ Công an. Quyền lực cơ quan, chính phủ ôm đồm, cái này đúng là quá phạm lẽ thường rồi.
Thái Quý Quyền vẻ mặt nghi ngờ nói.
Nếu y biết trước kia, Diệp Phàm từng là tướng trong quân đội thì có khi hóa đá mất.
- Tôi nghe nói, trước kia Diệp Phàm có phối hợp với cơ quan công an phá mấy vụ án lớn, giống như vụ án chết người ở thành phố Ngư Đồng, tỉnh Việt Đông. Lúc ấy Diệp Phàm ở thành phố Ngư Đồng đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an. Có lẽ, lúc ấy bộ Công an xét đến tính phức tạp và gian khổ của vụ án và vị trí của hắn lúc ấy khá thích hợp nên để hắn kiêm chức vụ này.
Cao Hoa có cách giải thích cũng khá là hợp lý.
- Có khả năng này, có lẽ vụ án ở Ngư Đồng lúc ấy được phá xong, lãnh đạo bộ Công an cao hứng, giao cho hắn kiêm chức này.
Giống như ở một số thị xã, Phó chủ tịch kiêm Phó trưởng công an thị xã là chuyện thường. Nếu như Phó chủ tịch thị xã có thể kiêm như vậy, thì Phó chủ tịch thành phố kiêm Phó giám sát trưởng cũng là chuyện có khả năng.
Thái Quyền Quý gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Cao Hoa. Qua cách phân tích như vậy, ai cũng thấy hợp tình hợp lý.
- Con rết trăm chân, chết rồi cũng không chịu ngã xuống.
Phạm Viễn thở dài, ánh mắt có chút vô thần.
Ngay cả Thái Quý Quyền nhìn cũng có chút kỳ quái, bởi vì ánh mắt của Bí thư Phạm, từ trước tới giờ luôn sung mãn ý chí chiến đấu, vậy mà lúc này nó lại trở nên thất thần, suy sụp như vậy.
- Bí thư Phạm, không phải chỉ là một Phó giảm sát trưởng thôi sao? Tính ra thì cũng chỉ là hư danh mà thôi, có gì ghê gớm đâu.
Cao Hoa khuyên nhủ nói.
- Đúng là chẳng có gì ghê gớm, ngay cả xuống thị xã cũng chẳng dọa được ai. Tuy nhiên, không phải vừa rồi Triệu Sơn nói không có mệnh lệnh của Thành ủy thì hắn không chuyển giao đó sao? Thật không ngờ, việc này mà Lý Xương Hải cũng nhúng tay vào. Chứng tỏ chuyện này cũng lớn rồi đây.
Thái Quý Quyền có chút lo lắng, nói.
- Có lẽ, Lý Xương Hải nể cái chức Phó giám sát trưởng của hắn mà thôi. Con người mà, dù sao cũng phải nể mặt đồng chí cấp trên của mình một chút chứ, có đúng không?
Phạm Viễn bình tĩnh trở lại, khoát tay nói.
Đám Trương Minh Sâm ai nấy sắc mặt giống như gan lợn, đi đi lại lại trong phòng.
- Hắn nhúng tay vào, việc này, phức tạp đây.
Tôn Đạo Phong nhìn Trương Minh Sâm một cái, nói.
- Đàm Quang Huy rơi vào tay hắn, có thể qua được hay không còn khó nói lắm.
Trương Minh Sâm đột nhiên ngồi xuống, nhíu mày nói.
- Ừ, mấy tay cảnh sát trên sở tỉnh còn ác hơn cả chó ngao, nếu như mạnh tay, sợ lão Đàm không qua được mất.
Tôn Đạo Phong mặt nhăn nhúm nói.
- Lão Đàm không trụ được mà khai ra, e rằng cuối cùng đều bị lộ hết. Lão Trương, chúng ta đi đến đường cùng rồi.
Tôn Đạo Phong nói.
- Lão Tôn, ông nói xem, cá có phải là loại động vật hiền lành không?
Trương Minh Sâm quay sang nhìn Tôn Đạo Phong, hỏi.
- Đại đa số loài cá đều rất hiền lành, điểm này chính xác, ngoại trừ cá mập.
Tôn Đạo Phong nói, cảm thấy câu hỏi của Trương Minh Sâm có chút kỳ lạ, tại sao lại lôi cá vào đây chứ.
- Cá mà chết thì lưới cũng phải rách.
Trương Minh Sâm đột nhiên đấm mạnh xuống bàn một cái, cốc trà trên bàn cũng bị rơi vỡ vụn.
Trương Minh Sâm nhìn xa xăm, dường như quên mất cảm giác đau đớn trên nắm tay của mình.
- Cá chết lưới rách.
Tôn Đạo Phong nói một câu, hai mắt mở to.
Đêm khuya, An Kỳ truyền đến một tin tức, Phó trưởng công an thị xã Thanh Ngưu Khang Phục Hưng đã được tìm thấy. Tuy nhiên ông ta đã chết.
Không những vậy, trước khi chết tay còn cầm chặt một mảnh của một tờ giấy đã bị xé.
Trên đó ghi mấy chữ nhưng đã bị nhòe, không nhìn rõ nữa, bởi vì Khang Phục Hưng chết trong một đầm nước.
Khi đám Diệp Phàm đến thì hiện trường đã bị phong tỏa.
- Lão Khang, tôi đến muộn rồi.
An Kỳ ngồi trước thi thể của Khang Phục Hưng, mắt rưng rưng nói.
- Anh ấy chết như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Bị dìm chết, tất cả chứng cứ đều đã bị lấy đi. Người làm chuyện này phải là một cao thủ, đến chúng tôi cũng chẳng tìm ra được cái gì. Nếu như không phải dịp gần đây những việc như thế này nhiều thì chúng tôi còn nghi ngờ anh ấy tự sát…
An Kỳ vẻ mặt đau lòng nói.
- Trở về thẩm vấn Quang Huy.
Diệp Phàm đột nhiên xoay người nói.
Đúng lúc này Triệu Thiết Hải sau khi nghe điện thoại liền hốt hoảng nói:
- Anh An, mau điều động người đến chỗ miếu trên sườn núi Đông Sơn. Có người công kích người của sở, phỏng chừng mục tiêu là Đàm Quang Huy.
- Ra tay nhanh thật.
Diệp Phàm hừ nói, đoàn người vội vàng đến chỗ miếu trên sườn núi Đông Sơn, nơi mà Đàm Quang Huy đang bị giam.
Triệu Thiết Hải khi đi để bốn viên cảnh sát hình sự ở lại để trông Đàm Quang Huy. Tuy nhiên, nghe nói không rõ số người đến công kích, nhưng ít nhất cũng phải gấp ba lần số cảnh sát hình sự. Hơn nữa, bọn họ còn có cả súng lục, dao kiếm…
Diệp Phàm vội vàng gọi điện cho Vương Nhân Bàng và Trần Quân, may mà hai bọn họ ở cách sườn núi Đông Sơn không xa. Diệp Phàm cũng có chút lo lắng, vì mình mà đi thì e rằng sẽ không kịp, vì phải mất hơn ba mươi phút.
Mà An Kỳ cũng khẩn trương từ đồn công an gần nhất điều động người đi, tuy nhiên những cảnh sát ở đây bình thường chỉ giải quyết những việc nhỏ, nếu như đối phương mà "găng" lên thì cũng khó nói, có khi người còn bị thương vong cũng không chừng.
Sau khi vội vội vàng vàng chạy đến sườn núi Đông Sơn, Vương Nhân Bàng cười hì hì đi từ trong miếu đi ra, nói:
- Thật là…chỉ có khoảng chục tên, với thân thủ đó, quá là vặt vãnh. Tôi chưa làm cái gì đã sợ vãi ra quần rồi.
- Ha ha, có muốn tôi chơi cùng anh không? Chúng ta súng thật, đao thật làm vài hiệp.
Diệp Phàm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết Đàm Quang Huy vẫn còn trong tay cảnh sát hình sự, liền pha trò cười.
- Thôi cho tôi xin, bản công tử đây vẫn chưa muốn làm bao cát đâu.
Vương Nhân Bàng giống như phản xạ có điều kiện, lui về phía sau một bước.
- Có đồng chí nào hy sinh không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sở tỉnh có một đồng chí hy sinh, ba người còn lại đều bị thương. Tuy nhiên, tính mạng đã được an toàn. May mà có anh Vương đến, không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Triệu Thiết Hải từ trong miếu chạy ra, nói.
- Lập tức thẩm vấn.
Diệp Phàm mặt lạnh như băng, nói.
- Kẻ công kích không cần phải thẩm vấn nữa, đã khai hết rồi. Đều là do tập đoàn khai thác đồng Hoành Đạt mời cả.
- Vậy thì hành động từ Đàm Quang Huy.
Diệp Phàm nói, mấy người liền vào trong phòng vừa được dọn qua.
- Đàm Quang Huy, anh còn muốn giấu đến lúc nào?
Triệu Thiết Hải lạnh lùng hỏi.
- Đội trưởng Triệu, tôi không biết anh nói có ý gì? Tôi đang thực hiện nhiệm vụ, anh bắt người lung tung như vậy, tôi sẽ kiện. Các người cứ chờ xem.
Đàm Quang Huy nói những lời này, nhưng mắt lại ngước nhìn Diệp Phàm.
- Đàm Quang Huy, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc. Trong lòng ông rõ hơn cả, mau nói đi.
Diệp Phàm nói, còn thi triển hóa âm mê thuật.
Đàm Quang Huy quát lên:
- Tôi không có.
Tuy nhiên, sau khi ngây người trong giây lát, liền tỉnh ra. Thằng nhãi này tâm trí còn khá kiên cường, lập tức bình tĩnh nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, muốn cho tôi tội danh gì, anh cứ nói đi. Thủ đoạn này, mấy năm trước tôi chơi chán rồi. Chỉ để dọa trẻ con thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Ha ha, Đàm Quang Huy, một tháng lương của ông được bao nhiêu?
Lúc này, Phạm Cương cầm một tập tài liệu đến, đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhìn quét xuống, lập tức hiểu ra luôn vấn đề.
- Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu là ai?
Đàm Quang Huy rất cảnh giác, hỏi ngược lại.
- Phạm Cương, Phó cục trưởng cục An ninh thành phố Hải Đông.
Phạm Cương thản nhiên cười nói. Tuy nhiên, đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện, Đàm Quang Huy thỉnh thoảng lại nhìn trộm tập tài liệu mà Phạm Cương vừa mang tới.
- Việc này, có liên quan gì đến cậu. Phó cục trưởng Phạm, tôi hy vọng cậu đừng có vẽ việc ra như vậy.
Đàm Quang Huy không ngờ còn uy hiếp Phạm Cương, người này, thật không đơn giản.
- Được rồi đấy Đàm Quang Huy, số tiền đó từ đâu ra?
Diệp Phàm giơ tập tài liệu trong tay lên, hừ nói.
- Tôi không biết anh đang nói cái gì.
Đàm Quang Huy vẻ mặt "vô tội" nói.
- Đưa cho anh ta coi đi.
Diệp Phàm đưa tài liệu cho viên cảnh sát đứng bên cạnh, viên cảnh sát liền đưa đến trước mặt Đàm Quang Huy, y lật từng trang từng trang xem.
- Ha ha, cái này thì chứng minh được cái gì chứ? Chỉ chứng minh được người thân của tôi có tiền thôi. Có liên quan tới tôi sao? Chẳng lẽ thân thích của tôi lại không được có tiền sao? Là một đảng viên, một cán bộ công an kỳ cựu, mà bị thế này, về sau ai còn dám làm công an nữa chứ? Thật nực cười.
Đàm Quang Huy còn già mồm cãi lại.
- Ha ha, Đàm Quang Huy, ông đã thấy rõ chưa. Hòm vàng bạc này là tìm được trong nhà ông, nhân chứng vật chứng đều có, ông còn muốn chống chế sao?
Diệp Phàm hừ nói, nhìn Đàm Quang Huy, nói tiếp:
- Dựa vào chiếc hòm này, các đồng chí trong cục An ninh sẽ đem đến cửa hàng châu báu giám định, ít nhất, không dưới năm mươi triệu.
Dựa vào cái này, cho ông chết vài lần cũng được. Cho nên, Đàm Quang Huy, ông là một công an kỳ cựu, chẳng nhẽ không hiểu được lợi ích của việc thành khẩn hay sao.
Chỉ cần ông lập công chuộc tội thì chúng tối sẽ suy nghĩ vấn đề của ông.
- Anh nói bậy, các người đều vu oan cho tôi, các người hãm hại tôi, tôi không phụ, tôi sẽ kiện…
Đàm Quang Huy sắc mặt có chút trắng bệch, tuy nhiên, y kêu rất to.