- Nhân tiện tôi cũng nói về đồng chí Vu Đông một chút. Đồng chí Vu Đông vốn phụ trách vấn đề giao thông, bây giờ lại bảo anh ta đi quản lý tài sản thì tôi thực sự có chút lo lắng.
Vừa nãy tôi cũng đã xem qua tài liệu, thấy đồng chí Ngô Đống vốn là Phó Cục trưởng Cục Tài chính thành phố, hơn nữa lại có tiếng tốt nghiệp đại học tài chính kinh tế.
Bằng cấp thì khỏi phải nói, quá ổn!
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một cái rồi nói tiếp:
- Vả lại, đồng chí này lại đang làm tại Cục Tài chính, hẳn là rất quen thuộc với mảng tài chính và kinh tế thị trường. Cho nên mọi người thử nghĩ xem, đồng chí Ngô Đống phải chăng còn thích hợp hơn?
Diệp Phàm nghĩ đi nghĩ lại rồi chọn bừa ra một người. Dù sao gia thế của Trương Minh Sâm cũng rất tốt. Đương nhiên Diệp Phàm cũng hiểu được rằng bản thân mình mới đến Hải Đông chưa lâu nên lời nói của mình chưa có tính thuyết phục và hiệu quả cao.
Cho nên, Diệp lão đại căn bản là không ôm hy vọng gì, cơ bản là chỉ đại một người mà thôi. Người này chắc là do Cổ Dị Hùng chọn ra để tuyển bổ sung vào.
Bình thường mà nói, lãnh đạo thành phố đã viết quyết định xong: người nào, chỗ nào đã đâu vào đấy rồi nhưng lại sợ người khác đàm tếu, tất nhiên là phải tìm mấy vị năng lực yếu kém, không có chỗ dựa vững chắc hay thế lực chống lưng để làm nền.
Chỉ thể hiện cho người ngoài xem là vẫn có rất nhiều đồng chí đang giành giật vị trí này. Tổ chức chọn lựa một cách công bằng, dân chủ. Còn trên thực tế thì vị trí này đã sớm được quyết định, tương tự như quá trình trong chế độ bầu chọn đại biểu đại hội Hội đồng nhân dân mà thôi.
- Ừ, đồng chí Ngô Đống đang đảm nhiệm chức Phó Cục trưởng, giờ đề bạt lên vị trí Phó Cục trưởng thường trực chỉ là tiến lên một bước nhỏ thôi. Đối với đồng chí Ngô Đống mà nói thì cũng có tác dụng khích lệ rất lớn. Vả lại, đúng như Chủ tịch thành phố Diệp đã nói: nên để cho đồng chí có kinh nghiệm tài vụ quản lý tài chính thì cũng có lợi cho việc đảm bảo tài chính của thành phố. Tôi đồng ý với cách nghĩ của Chủ tịch thành phố Diệp.
Lúc này đồng chí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cổ Dị Hùng nói một cách dứt khoát.
- Tôi cũng đồng ý!
Tư lệnh Nguyễn Nhất Tiến lập tức nói bồi thêm.
- Tôi không đồng ý, đồng chí Ngô Đống làm mấy cái chức Phó trong Cục Tài chính thành phố nhưng kinh nghiệm thực tế lại nông cạn nhất. Tài liệu này cho thấy đồng chí Ngô Đống mới chỉ 29 tuổi, chưa đến 30 tuổi. Còn trẻ tuổi như thế mà để cho cậu ta đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy thì thật vô trách nhiệm với toàn thể dân chúng của thành phố.
Tôn Đạo Phong cướp lời phản đối.
- Ha ha, đồng chí Ngô Đống mới chỉ 29 tuổi, không thể đảm nhiệm một chức vị cấp Cục trưởng? Vậy còn vị Chủ tịch thành phố Diệp càng trẻ tuổi hơn của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ tổ chức phân công sai rồi? Tôi có chút nghi ngờ khó giải đáp được. Phó chủ tịch thành phố Đạo Phong, xin anh hãy giải đáp cho!
Trưởng ban thư ký Cao Hoa bất ngờ tủm tỉm cười, liếc nhìn Trương Minh Sâm một cái, nói tiếp:
- Hay là Phó Chủ tịch thành phố Trương có thể đích thân giải đáp thì càng tốt.
Lời này của Cao Hoa vừa thốt ra chính là đập thẳng vào mặt Trương Minh Sâm, bởi vì Trương Minh Sâm là người thiết tha đề xuất chuyện này nhất. Ghế Chủ tịch thành phố sớm như ván đã đóng thuyền, vậy mà còn bị Diệp Phàm cướp mất.
Cao Hoa cố tình hỏi xoáy một chút, Trương Minh Sâm tất nhiên nổi giận rồi. Gã lườm Cao Hoa một cái, nói sẵng:
- Tổ chức tất nhiên sẽ không bổ nhiệm sai. Tuy nhiên Chủ tịch thành phố Diệp rất có năng lực, chưa đến 30 tuổi đã được đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Đây là điều hiển nhiên ai cũng nhìn thấy. Còn về chuyện của Ngô Đống, ha ha, sao có thể đánh đồng với Chủ tịch thành phố Diệp được? Thật buồn cười!
- Ngô Đông tuy trẻ tuổi, nhưng cũng đã có tiền lệ của Chủ tịch thành phố Diệp. Chúng ta tạm thời không cần nói đến năng lực, ít ra từ chuyện này cũng thấy được khuynh hướng bổ nhiệm cán bộ đang dần trẻ tuổi hóa của tổ chức.
Chúng ta ngày ngày hô hào cần đề bạt phân công cán bộ trẻ tuổi nhưng đến khi thật sự đề bạt cán bộ trẻ ra thì chúng ta đều viện lý do kinh nghiệm và tuổi tác để kìm kẹp người ta.
Làm như vậy, chẳng lẽ là chúng ta trọng dụng cán bộ trẻ như thế hay sao? Tôi thấy kiểu tư tưởng này cũng cần phải thay đổi.
Bởi vậy, việc đề bạt Ngô Đống, cá nhân tôi cho rằng đề nghị của Chủ tịch thành phố Diệp không hề sai, hơn nữa cũng không bị coi là vượt quy định hay trái với quy định của tổ chức.
Lúc này, Bí thư Đảng ủy Lưu Chân Mai bất ngờ lên tiếng ủng hộ Diệp Phàm.
- Ừ, đề bạt Ngô Đống, rất tốt. Tôi đồng tình với cách nghĩ của Chủ tịch thành phố Diệp.
Thái Quý Quyền nói, tiếp đó đồng chí Thiết Đinh Sơn cũng tiếp lời.
Lập tức việc Ngô Đống được đề bạt giành được 7 lá phiếu, dù Phạm Viễn không mở miệng thì về cơ bản, cục diện này đã được ấn định.
Diệp lão đại trong lòng đúng là dở khóc dở cười, vốn chỉ là thuận miệng nói bừa chọn một người ra, không ngờ một sự tình cờ như vậy đã đẩy được đồng chí Ngô Đống ngồi lên được chiếc ghế béo bở Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính thành phố.
Nói về Ngô Đống, Diệp lão đại hôm nay mới nghe nói tên của hắn. Trên phương diện Cục Tài chính thành phố này, đến bây giờ Diệp Phàm mới biết Cục trưởng Lưu Nhất Tiêu, cũng không biết sau chuyện này thì đồng chí Ngô Đống sẽ có cảm tưởng gì.
- Chuyện của Ngô Đống cứ quyết định như vậy đi, không cần bàn nữa.
Phạm Viễn phất tay nói. Nhưng khi nói thì lão già này cứ nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Diệp Phàm thực chỉ muốn kéo đồng chí Phạm Viễn sang phòng bên cạnh để giải thích rõ rằng việc này không phải chủ ý của hắn.
Phạm Viễn nhất định là hiểu lầm ý của Diệp lão đại, cứ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, ý là tôi đã cho cậu một ân huệ lớn, đợi đến việc của Vu Đông thì cậu phải ra mặt cho tôi.
Còn Trương Minh Sâm vẻ mặt nặng nề, chỉ chăm chăm tích cực hút thuốc lá. Gã hút từng hơi từng hơi sâu, trong phòng hội nghị lập tức như bị cháy, nghi ngút khói thuốc.
- Đồng chí Chu Tú không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính thành phố, tuy nhiên đồng chí ấy vốn là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thanh Ngưu. Lần điều chỉnh nhân sự này, tôi thấy cô ấy rất thích hợp đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Đào Mộc.
Trương Minh Sâm vẫn chưa hết hi vọng, bám theo một mục tiêu khác.
- Cục Tài chính thành phố cũng không được, làm Chủ tịch huyện Đào Mộc càng không ổn. Hơn nữa, tình hình huyện Đào Mộc hơi đặc biệt, các quận huyện trực thuộc Hải Đông chúng ta đều có đặc thù riêng.
Giống như thành phố Thanh Ngưu có khoáng sản, trong khi huyện Đào Mộc là huyện duy nhất không có loại ưu thế này, cho nên huyện Đào Mộc cứ để như cũ đi.
Tôi nghĩ rằng nữ đồng chí Chu Tú đi nhất định là không phù hợp. Đồng chí Vương Long Đông thì ngược lại, có thâm niên không ít tại văn phòng Thành ủy.
Đầu óc nhanh nhạy, suy nghĩ sâu sắc, hơn nữa dù là Chủ tịch huyện hay Chủ tịch thành phố hay ngay cả các lãnh đạo trong tỉnh khi xuống dưới tiếp xúc cũng có thể nhìn thấy được điều đó.
Biết nhìn xa trông rộng, từ đó lại học hỏi được nhiều kinh nghiệm, lại từng đóng góp rất nhiều ý kiến quý báu trong việc hỗ trợ lãnh đạo Thành ủy.
Tôi thấy anh ta thực sự rất thích hợp đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Đào Mộc. Chúng ta làm lãnh đạo, để cho cấp dưới có đất thi triển tài năng là việc mà chúng ta nên làm.
Lưu Chân Mai nói.
- Văn phòng Thành ủy đều làm những việc tỉ mỉ, so với công tác của Chủ tịch huyện Đào Mộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ kêu đồng chí Vương Long Đông ngày ngày đều tiếp khách. Đào Mộc là một huyện nghèo, chắc là không đến mấy ngày sẽ ngốn hết khoản tiền mà Cục Tài chính cấp xuống, hơn nữa còn không làm nổi một việc gì.
Đồng chí Vương Long Đông, không thích hợp.
Tôn Đạo Phong liếc nhìn Lưu Chân Mai một cái, thản nhiên nói.
- Phân công Chu Tú đi quản lý mảng tài chính, lẽ nào bảo cô ấy mỗi ngày đi thu sổ sách? Đồng chí Đạo Phong, Vương Long Đông người ta là tốt nghiệp đại học Hải Giang, sắp xếp làm ở văn phòng Tỉnh ủy chẳng qua là bởi vì yêu cầu công tác thôi. Chức vụ Chủ tịch huyện Đào Mộc, tin chắc rằng với năng lực của đồng chí Vương Long Đông chắc chắn sẽ làm tốt.
Lúc này, Thái Quý Quyền ra mặt.
- Đúng vậy, huyện Đào Mộc rất cần những người có đầu óc linh hoạt, mạng lưới quan hệ rộng, có thể lôi kéo các nhà đầu tư đến thì mới có thể đảm nhận chức Chủ tịch huyện. Huyện Đào Mộc nếu không thể phát triển lên được, e rằng chỉ có thể trở thành huyện nghèo xơ xác ngày ngày ngửa tay trông chờ vào cứu tế. Đồng chí Long Đông đưa ra một số ý kiến cho các đồng chí lãnh đạo thường trực ở văn phòng Tỉnh ủy tham khảo. Những kiến nghị này rất có giá trị. Tôi đánh giá cao anh ta.
Cao Hoa thản nhiên nói.
- Kiến nghị của Vương Long Đông sao có thể so sánh được với kiến nghị của đồng chí Chu Tú? Chu Tú là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thanh Ngưu, đề bạt lên chức Chủ tịch huyện Đào Mộc là hoàn toàn chính đáng như nước chảy thành sông.
Lúc này, đồng chí Phó Bí thư Lan Đình Sơn vẫn im lặng chưa nói lời nào, bất ngờ lên tiếng ủng hộ Trương Minh Sâm. Ngay cả Phạm Viễn cũng có cảm giác bất ngờ, nhìn ông ta một cái.
- Kiến nghị chỉ là góc độ nhìn nhận cả sự việc không giống nhau mà thôi, không thể đặt vấn đề bàn luận được. Chu Tú và Vương Long Đông công tác khác nhau, không có tiêu chuẩn chung, cũng không thể đem ra so sánh được.
Tuy nhiên, đồng chí Vương Long Đông trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, huyện Đào Mộc cần anh ta đi quản lý công tác Ủy ban nhân dân huyện, để một đồng chí như vậy ở văn phòng Thành ủy thì thật đáng tiếc, nên để anh ta đi rèn luyện một chút.
Chúng ta làm lãnh đạo, nên cho bọn họ những cơ hội như thế.
Diệp Phàm mở lời.
Mặt Trương Minh Sâm liền trầm xuống, đang muốn lên tiếng thì Phạm Viễn xua tay ngăn lại, nói:
- Cứ như vậy đi! Đã quá giờ ăn trưa rồi, hay là hãy giơ tay biểu quyết dân chủ đi? Nói đi nói lại cũng không nói hết được, mọi người đều đói bụng rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Bí thư Phạm, nếu phải biểu quyết, tôi còn một chuyện nhất định phải đề xuất, hơn nữa, các đồng chí đều hiểu được chuyện này.
Lúc này, đồng chí Cao Hoa ngắt lời một cách kỳ lạ nói.
- Chuyện gì mà tất cả mọi người đều biết?
Phạm Viễn thản nhiên nói.
- Chính là chuyện của Bí thư huyện ủy huyện Hồng Huyện Lưu Đoan. Mọi người đều biết đồng chí Lưu Đoan bị bệnh đã hơn một năm nay, ở huyện Hồng Huyện đến nay vẫn chưa có người thân. Đồng chí Chủ tịch huyện Thanh Hồng lại là một đồng chí nữ.
Hồng Huyện lớn như vậy để cho một đồng chí nữ cáng đáng thật sự là khó khăn. Thời gian trước, đồng chí Lưu Đoan dưỡng bệnh ở thành phố, vẫn đề xuất tự nguyện từ chức, nhường cho đồng chí có năng lực hơn đảm nhiệm.
Vả lại đồng chí Lưu Đoan còn đề cử đồng chí Vu Đông tiếp tục sự nghiệp của mình, nói là Vu Đông có thể đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Hồng Huyện thì tin chắc rằng sau khi quốc lộ của Hồng Huyện thông đường, Hồng Huyện sẽ phát triển rực rỡ.
Cao Hoa nói đến đây liền đưa ra một tập tài liệu rồi nói tiếp:
- Đây là thư đề nghị mà đồng chí Lưu Đoan tự tay viết. Lúc ấy, đồng chí ấy đã viết làm hai bản, một bản để ở văn phòng Thành ủy, một bản gửi cho Trưởng Ban Cổ Dị Hùng. Không biết Trưởng Ban Cổ Dị Hùng có biết chuyện này không?
- Ừ, đúng là có chuyện này. Tôi lúc đó bận quá nên đã quên mất.
Cổ Dị Hùng gật đầu.
Phạm Viễn sau khi xem qua liền đưa cho Diệp Phàm nói:
- Các đồng chí hãy truyền tay nhau xem. Đây là tiếng nói từ đáy lòng của một đồng chí lão thành.
Đồng chí lão Lưu cả đời làm công tác cách mạng, chúng ta không thể phụ ông ấy. Tôi thấy việc đồng chí lão Lưu tự xin từ chức thật quá thiệt thòi rồi.
Mặt trận Tổ quốc thành phố chúng ta không phải còn thiếu một Phó chủ tịch sao? Tôi thấy đồng chí lão Lưu rất thích hợp.
Đương nhiên, Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc là một chức cấp bậc Phó giám đốc sở. Điều này, chúng ta có quyền kiến nghị chứ không có quyền bổ nhiệm.
Chúng ta có thể lấy hình thức tập thể đưa đề nghị này vào thực tiễn, xin đề xuất với Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Các đồng chí thấy thế nào?
Sau khi nói xong, Phạm Viễn nhắm hờ mắt lại, châm thuốc hút và bắt đầu nhả khói.