Diệp Phàm đương nhiên cũng cố nói thêm, trong lòng hắn không ngừng thầm mắng:
" Đúng là cái đồ keo kiệt, ông đây chưa hề thấy ai làm Bí thư Địa ủy mà keo kiệt đến mức này. 300 nghìn mà cũng dám nói ra. Trước kia lúc ở Mặc Hương, Phó chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên mở miệng ra là cấp cho khoản tiền 3 triệu. Trang Thế Thành ông có tốt xấu gì thì cũng là nhân vật số 1, chưa bằng một phần mười của Lô Trần Thiên. Đức Bình nữa chứ, lại nói xem quyền lực của Bí thư Địa ủy so với một Phó chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương thì ai lớn hơn."
- Một xu cũng không có, nếu muốn thì mai bảo người tới lấy, không thì để tôi cho người khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vẻ mặt Trang Thế Thành hết sức nghiêm túc.
- Được rồi ạ.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gác máy, chửi thề:
- 300 nghìn "ngòi thuốc nổ", đúng là như ăn mày.
Không thể tưởng tưởng được Diệp Phàm mình lưu lạc rồi lại đến mức quẫn bách như thế này. Trước kia mà cứ ở lại Ngư Dương thì bây giờ kinh tế cũng đã khá giả rồi. Lúc đó Hạ Giai Trinh còn cho mình mấy nụ hôn nữa.
Ông đây cứ một nụ hôn thì cho cô ấy 50 ngàn. Ma Xuyên này thật là…Tới cái nơi gì mà phải cầm tiền theo, huyện Ma Xuyên chỉ hành động bằng suy nghĩ, không biết Bí thư Chu đến địa khu mà không có tiền thì làm được gì chứ?
Phỏng chừng sở Giao thông địa khu có muốn làm cũng không muốn làm nhiều. Bí thư Trang còn cho được ba trăm ngàn, còn sở Giao thông địa khu thì tuyệt đối là hết sức keo kiệt.
Hay là lại tiếp tục lừa vị thương nhân Nhật Bản kia đến huyện Ma Xuyên, để xem liệu có thể xin được ít tiền xây dựng nhà máy trước, rồi kế sách thì tính sau.
Bằng không thì ngày hôm đó chết nhăn răng. Tốt nhất là đi xem xét nhanh chóng tình hình toàn bộ huyện một chút đã rồi tính sau.
Làm việc không ngừng nghỉ. Diệp Phàm tranh thủ thời gian một ngày rưỡi ở ngôi làng trên núi. Ngày hôm sau giữa giờ ăn cơm trưa, hắn cười nói:
- Bí thư Ngưu, xã các ông hình như có một đặc điểm lớn nhất là có rất nhiều loại tre trúc rất hiếm, mọc đầy cả núi đồi. Sao lại không nghĩ cách thu tiền từ đó đi?
- Đúng là không nghĩ tới Chủ tịch Diệp ạ, tôi mỗi ngày đều suy nghĩ tới tiền, ngay cả ngủ cũng nằm mơ thấy tiền.
Tối hôm qua ngồi ôm một đống tiền thì bừng tỉnh lại. Số tre trúc này thì dân làng ở xã chúng tôi chỉ dùng để đan sọt, rổ, mọi thứ còn lại chỉ đều dùng làm củi đốt, làm phòng ở.
Nghe nói loại tre trúc này còn có thể sử dụng làm bản in cả trang báo, nghe nói là lợi nhuận rất cao.
Nhưng mà mời không được ai đến xây dựng nhà máy sản xuất. Xã chúng tôi lại không có tiền, nghe nói muốn xây dựng một nhà máy tốt thì cần tới mấy triệu.
Máy móc lên tới mấy trăm ngàn. Xã chúng tôi thì đừng nói tới mấy trăm ngàn. Chính Chủ tịch huyện Diệp ngày hôm qua nói đến số tiền năm mươi ngàn xã đóng góp để xây dựng trường học, tôi cũng không biết làm cách nào để có được đây này.
Bí thư Ngưu có bản chất nông dân đặc sệt, khi nói chuyện còn thể hiện toàn bộ khí chất đó ra ngoài.
- Năm chục ngàn cũng không có ư, ông đừng nói với tôi là các ông rất nghèo đói đấy nhá?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Ngưu Thiên Tinh, thản nhiên cười nói. Hắn biết ông ta khóc than như vậy chắc là muốn mình miễn cho số tiền năm mươi ngàn kia.
- Thật sự là đói Chủ tịch Diệp à, chính quyền xã chúng tôi một năm thu vào hai ba trăm ngàn, lãnh đạo có xuống thăm chúng tôi cũng chỉ ăn măng dưa muối. Chúng tôi thực sự không có tiền, phòng Tài chính xã nghe danh vậy thôi nhưng không hề có chút tiền nào.
Cuối năm lại sắp tới rồi, tôi đang rầu thối ruột đây. Ngày đó không biết qua thế nào nữa
Có vẻ như vị Chủ tịch xã Hồ Viên dường như rất mau rơi nước mắt.
Đảo mắt, ông ta lại nói thêm:
- Tuy nhiên Chủ tịch Diệp à, xin anh cứ yên tâm. Tôi có đập nồi sắt cũng phải góp năm mươi ngàn xây dựng trường học. Trường học ngày mai được khởi công xây dựng, bọn nhỏ tạm thời chuyển sang nhà dân học tạm đã, từ từ rồi tính tiếp.
- Đúng là Chủ tịch Hồ rất có chí khí, Bí thư Ngưu rất có dũng khí. Tôi tin rằng có sự phối hợp của chính quyền xã thì chuyện gì làm cũng được phải không nào? Đã làm người thì phải thể hiện khí thế như thế này mới được. Giữ chức vị càng phải thể hiện được phong thái.
Diệp Phàm lập tức ra vẻ khích lệ, việc này không cần bỏ tiền ra nhưng cũng có tác dụng rất lớn.
- Tuy nhiên, hai vị Chủ tịch xã Hồ và Bí thư Ngưu ạ, nếu thực sự có người đến đầu tư, chẳng hạn như đầu tư nhà máy xử lí chiếu trúc thì các ông có thể tổ chức nhân dân trong xã sửa chữa con đường một chút. Nếu không thì khách thương nhân chắc là sẽ bị con đường kia dọa cho chạy mất dép.
Diệp Phàm cười nói.
- Chủ tịch Diệp bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ? Đòi tiền không được, dân làng chúng tôi có tham gia xây dựng thì mỗi ngày tiền thức ăn cũng không ít. Khoản tiền này…
Bí thư Ngưu Thiên Tinh thật đúng là giảo hoạt, không ngờ ngay cả tiền cơm cũng không muốn bỏ ra.
- Ở huyện một nửa, các ông một nửa. Chung quy lại không thể để bà con làm không công rồi con phải mang bánh mì dưa muối ra ăn được.
Diệp Phàm tung ra một câu.
Thật ra thằng nhãi này cũng rất đau xót, bởi vì phòng Tài chính huyện Ma Xuyên cũng là một cái thùng rỗng, có bỏ ra mười ngàn hai mươi ngàn cũng rất khó khăn. Hắn cũng bắt đầu cảm nhận được tình cảnh quẫn bách của một chủ nhà không có tiền.
Nếu trước kia ở khu kinh tế Lâm Tuyền, hắn vừa nói xây dựng trường học thì chắc chắn có ngay ba bốn trăm ngàn. Nhưng đây lại là tình thế kinh người, không có cách nào khác cả.
"Trước kia mình còn không phải là Chủ tịch huyện mà lấy tiền còn dễ dàng hơn một chút. Bây giờ làm Chủ tịch huyện thì ngược lại lại trở thành keo kiệt hơn. Mẹ nó chứ, chuyện gì thế này nhỉ?"
Thằng nhãi này ngầm nói thầm một câu.
- Anh Diệp à, thương nhân người Nhật Bản kia nói là có thể đến xem trước. Tuy nhiên, viên thuốc đó anh cho nó một viên thử xem. Nếu hiệu quả thì không lo lắng chuyện đầu tư nữa. Hơn nữa, bọn họ thấy cũng có lợi nhuận, so sánh với chế phẩm của tre trúc, nhiều nguyên vật liệu như vậy mà chất lượng tốt. Nếu đầu tư có thể lời được cả mấy chục triệu.
Tề Thiên gọi điện thoại tới.
- Được, càng nhiều càng tốt. Tiền thì tôi không chê nhiều đâu. Đến cuối tuần thì thế nào tôi cũng phải sửa đường sá lại một chút, nếu không thì sẽ dọa cho thương nhân Nhật Bản chạy mất chứ chẳng chơi.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Tới cuối tuần, chắc được, anh cứ làm đường trước đi, tôi thương lượng với họ một chút. Đương nhiên, mặc dù là không đầu tư thì anh cứ tiếp đón họ cũng không vấn đề gì đâu. Không cần nói nhiều nữa, na bốn trăm ngàn chắc cũng không khó lắm đâu.
Theo tôi thấy thì tên này rất rộng rãi, đối với phụ nữ lẳng lơ hắn vung tiền khá là hào phóng, đêm qua hắn vui chơi với cô gái Thái Lan, ném cả một trăm ngàn cho cô ta.
Tuy nhiên, anh em tôi rất thảm, nửa viên thuốc cuối cùng cũng phải cho tên đó dùng hết rồi. Đại ca, nếu có thể thì bồi thường cho bọn tôi được không, ha hả…
Tề Thiên cười gượng. Diệp Phàm ở đầu dây bên kia nghĩ rằng thằng ranh này chắc đang chảy nước miếng.
- Không phải là tôi nói với cậu rồi thì tôi sẽ cho cậu ngay một cái tát. Đừng có mà cả ngày nghĩ cách nằm trên bụng phụ nữ, thằng ranh cậu phải cẩn thận chứ. Hong Kong tuy nói rằng phát triển nhưng nơi đó nhiều người ngoại quốc, nhiều loại người khác nhau. Bệnh AIDS khá nhiều người mắc phải đấy.
Diệp Phàm cười to khuyên nhủ.
- Anh cả, anh định phá hủy hình tượng thằng em này sao, tôi mà xằng bậy như vậy sao? Nếu muốn làm vậy thì cũng phải là với người tình nguyện làm người yêu của tôi, là mặt hàng tuyệt đối an toàn, hừ, coi thằng em này là loại kém cỏi, dùng thứ hàng kém phẩm chất sao. Không phải là loại thằng em này thích thì tôi chưa bao giờ chiếu cố tới, mặc dù có là cao quý mấy đi nữa nhưng không thích thì không thèm.
Tề Thiên giống như bị người khác giẫm lên cái đuôi, kêu lớn.
- Tôi biết, chú em rất lợi hại, chuyên chỉ dùng loại con gái đàng hoàng?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Chuyện đó tôi cũng không làm, phụ nữ đã từng trải tôi cũng không thèm. Con gái đó để làm gì chứ? Tề Thiên tôi tốt xấu gì cũng có thân thế, như vậy thì "hạ giá" của mình quá. Không giống anh cả…
Tề Thiên phản bác.
- Có ý gì vậy? Có phải là ánh mặt trời chiếu sáng tới cậu rồi phải không? Hay là ngứa ngáy khó chịu?
Diệp Phàm vừa nghe thấy đã tỏ ý không vui, Tề Thiên nói có lý nhưng có vẻ như ám chỉ hắn ngay cả quả phụ cũng muốn dùng tới, không phải chỉ thích dùng loại con gái nhà lành thì sao nữa?
- Phụ nữ từng trải có gì không tốt chứ, cậu cho là không nên chứ gì? Con gái nhà lành thì rất ngây ngô, muốn làm gì với bọn nó cũng không có hứng thú, làm gì cũng phải đợi cậu ra tay trước, không hề thích đâu.
Thằng nhóc cậu còn phải học nhiều, phải biết tìm người tâm đầu ý hợp. Đương nhiên chúng ta không thể làm loạn được, phải chú ý đừng để ảnh hưởng, phá hỏng gia đình nhà người ta. Tốt nhất là dùng quả phụ, không có gánh nặng gì, hơn nữa người ta cũng là người từng trải, kinh nghiệm phong phú…
Hai kẻ hủ hóa nói chuyện điện thoại đường dài. Những lời huấn giáo của Diệp Phàm khiến cho thằng nhóc Tề Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, thầm than anh cả lợi hại thật.
Giọng Tề Thiên cười nói:
- Kìa anh cả, anh muốn chơi với mấy người quả phụ, lý thuyết rõ ràng như vậy, chắc có không ít kinh nghiệm?
- Muốn dò xét xem có phải không? Anh đây chỉ chú trọng lý luận, cũng không đi vào thực tiễn, thằng ranh này thật là…Ôi…Lý luận suông thôi.
Diệp Phàm nhanh chóng trả lời rồi gác máy, không dám bàn luận bậy bạ gì thêm, ảnh hưởng không tốt.
Chuyện này nếu để cho Nông Viện Viện nghe được thì sẽ gặp rắc rối về vấn đề tác phong cán bộ lãnh đạo. Nông Viện Viên tuyệt đối sẽ không để ý xem anh có phải là người phong lưu hay là không, huống chi, con gái hay là phụ nữ từng trải…
- Tiểu Lan, cháu giúp chú một chút, lần này chú gặp xui xẻo rồi.
Hiệu trưởng Đỗ nói cà lăm bám sát theo sát cô gái, cũng chính là Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Đỗ Tiểu Lan.
- Chú Đỗ, cháu đã sớm nói với chú rồi, đừng có mà cả ngày vui chơi giải trí, bây giờ để cho Chủ tịch Diệp nắm được tình hình, chú còn bảo cháu phải nói như thế nào nữa?
Hơn nữa lúc đó có nhiều quần chúng như vậy. Lúc trước khi chú làm hiệu trưởng, cháu đã nói với chú rồi, chú có ăn thì ăn ít thôi, đừng quá độc ác như vậy.
Chú nhìn xem, ngay cả toàn bộ học phí của học sinh nộp chú cũng đã ăn hết sạch, bọn nhỏ không được học. Việc này cháu không có cách nào cả.
Chủ tịch Diệp vừa mới tới đây, cháu cũng không quen anh ta nhiều. Hơn nữa, mấu chốt là một bên là quần chúng, Chủ tịch huyện Diệp có muốn thủ hạ lưu tình cũng không thể có kế sách nào chiếu cố được. Chúng ta không thể làm cho nhà người ta khó xử được.
Đỗ Tiểu Lan tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc cả máu.
Hiệu trưởng Đỗ đến gặp mặt cô cháu gái cũng bởi vợ hắn là Xuân Mai bảo ông ta. Bà ta cũng ngầm hiểu nên nhanh chóng đến cầu cạnh Thiết Băng Muội, mẹ của Đỗ Tiểu Lan, nói:
- Chị dâu, chị xem, anh nhà em cũng đã 50 tuổi rồi, có mất chức cũng không sao, dù sao chờ về hưu cũng được rồi. Tuy nhiên chỉ sợ là làm mất thể diện nhà họ Đỗ chúng ta thôi. Người ta sẽ nói như thế nào. Tiểu Lan chức trưởng phòng, ngay cả một trường tiểu học cũng không đảm bảo được. Ôi…Mặt mũi nhà họ Đỗ còn đâu nữa…
- Ôi…Tiểu Lan, chú của cháu cũng không phải dễ dàng gì. Trường học đó vốn nghèo khổ, làm gì có tiền tiêu. Cháu xem, ở huyện chúng ta hiệu trường các trường tiểu học, trung học không phải đều là những người ăn uống đầy đủ, tai to mặt lớn cả đấy sao. Chuyện này rất bình thường, tuy nhiên chỉ có điều chú cháu bị gặp xui xẻo mà thôi.