- Âm tiền bối, người này không biết đẳng cấp thế nào?
- Chắc chắn không dưới cửu đẳng, cũng xấp xỉ tổ đặc nhiệm a. Vừa nãy trong thời gian ngắn có thể tiếp nửa chiêu của Akiyama Lifu, không phải cửu đẳng thì không làm được đâu. Kỳ lạ, rốt cuộc là ai. Chiêu thức hình như rất quen, nhưng, hẳn không phải là ông ta
Âm Vô Đao lắc đầu.
- Lão tiền bối nói ai vậy?
Diệp Phàm không thể không thích thú hỏi.
- Bí mật!
Âm Vô Đao không ngờ cũng dùng chiêu này, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nở nụ cười.
- Được rồi, cháu chẳng có bí mật gì để trao đổi với ông đâu, không nói thì cháu không nghe vậy.
Diệp Phàm tức giận hừ nói. Trong lòng đang tìm xem có thể dùng thứ gì để trao đổi với bí mật của Âm Vô Đao.
- Không nghe thì ta cũng không nói, haha.
Âm Vô Đao đa mưu túc trí, thản nhiên cười nói. Kiều Viên Viên đứng bên nhìn với ánh mắt xem thường.
- Trừng mắt cái gì? Con bé có cái điểm này là không được này, chưa được gả về nhà chồng cơ mà. Đợi sau này bị nó bán đi còn ngồi đếm tiền giúp nó nữa, đáng thương quá!
Âm Vô Đao thản nhiên cười nói.
- Cháu thích vậy, ông quản được không?
Kiều Viên Viên ưỡn ngực, tức giận nói.
- Ta đâu có rảnh mà xen vào chuyện người khác.
Âm Vô Đao lắc đầu.
- Dùng cái này đổi với bí mật của ông nhé?
Diệp Phàm lấy từ trong cặp một viên thuốc.
- Cái thứ gì đấy?
Âm Vô Đao cầm hỏi.
- Ông hửi thử đi, đảm bảo sẽ thích, cháu chỉ có hai viên, không đổi thì thôi.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng.
Âm Vô Đao đưa lên mũi hửi, vừa hửi xong, đột nhiên sửng sốt, lại hửi hửi, còn dùng đầu ngón tay ngắt một chút thuốc ra thử, cười nói:
- Thằng nhóc ngoan, thứ này mà cháu cũng có, ta nói, bị cháu gài mất rồi…
Âm Vô Đao nói đến đây, Diệp Phàm đã vội đưa mắt, Âm Vô Đao liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, cười cười không nói nữa.
- Hai người đang chơi trò gì đấy?
Kiều Viên Viên cũng không dễ bị lừa.
- Ha ha, không có gì.
Diệp lão đại thản nhiên nói.
Âm Vô Đao cũng không khách khí, đưa tay ra, nói:
- Còn viên kia cũng lấy luôn, ông đây thích món đồ chơi này.
- Bí mật đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Người này chiêu thức hơi giống một người họ Vương, tên Vương Kinh Thiên. Nghe nói là xuất than từ núi La Phù.
Âm Vô Đao thản nhiên cười, đưa tay cầm viên thuốc thứ hai Diệp lão đại đưa. Cái thứ này, đương nhiên là thứ đồ chơi trợ lực cho đàn ông, so với Viagra thì còn lợi hại hơn nhiều. Chính lão già Âm Vô Đao cũng thíc, xem ra, lão già này vẫn còn phong lưu lắm.
- Thứ này uống vào không sao chứ?
Âm Vô Đao hỏi.
- Toàn là thảo dược, không có tác dụng phụ. Không xảy ra bất kỳ ảnh hưởng xấu nào. Phá Thiên đã dùng hai lần rồi, cứ đòi cháu mãi, nhưng, cháu cũng hết rồi, chủ yếu là ở đây không có dược liệu. Đáng tiếc!
Diệp lão đại vẻ mặt đau lòng.
- Cái thằng nhóc này, trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, sau này có điều chế được nhiều nhiều thì nhớ cho ta, ông lão đây thích thứ này.
Âm Vô Đao cười.
Trên đài đột nhiên phát ra âm thanh lớn, thấy có một người bị hai thanh niên ném khỏi lôi đài.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng quét qua, lập tức có chút kinh ngạc. Bởi vì, bởi vì cô gái đầu tóc rối bời bị quăng từ trên lôi đài xuống không ngờ lại là cô nàng Thưởng Xuân mất tích không rõ nguyên do của sơn trang Đào Nguyên.
- Cô nàng này tên Mỹ Sa Lâm Tử, là người của các người. Thuật Ninjutsu khá lắm, lợi dụng bí thuật này, hôm qua cô ta cùng đồng bọn lén đến nhà Trần Vô Ba, thừa lúc Trần đại sư sơ sẩy thi triển bí pháp Ninjutsu. Cuối cùng đã đánh một đao vào lưng Trần đại sư, đả thương bên trong. Hôm nay ông ấy bị trọng thương nhưng vẫn tỷ thí với ông. Akiyama, ông nói thử xem, tỷ thí như vậy công bằng sao?
Lão già hừ giọng nói.
- Tại sao tôi phải tin những gì ông nói?
Akiyama Lifu cho rằng đây là âm mưu của người Trung Quốc, nên căn bản chẳng thèm tin.
- Không cần nói nữa, Trần Vô Ba tôi nhận thua.
Trần Vô Ba được đệ tử đõ dậy, chắp tay nói.
- Cô nói đi, có phải cô làm không, cô đến từ môn phái nào, thứ khốn kiếp!
Akiyama Lifu cất bước lớn đứng trước mặt Mỹ Sa Lâm Tử, như diều hâu bắt gà con chụp lấy cô gái lớn tiếng hỏi.
- Hihihihi....
Mỹ Sa Lâm Tử đột nhiên cười to, rống lên:
- Ông trúng kế rồi.
Cùng với tiếng nói, phục một tiếng, bụng của Mỹ Sa Lâm Tử đột nhiên phát ra một tiếng động kỳ lạ, phập một tiếng, một đạo ánh sắng từ trong miệng phóng ra, thịch một tiếng nữa đã đâm vào ngực của Akiyama Lifu.
- Người Trung Quốc chết tiệt!
Akiyama Lifu nổi giận, cho rằng đây là trò quỷ của người Trung Quốc. Chưởng một chưởng, Mỹ Sa Lâm Tử lập tức ngã xuống đất. Tuy nhiên, kỳ lạ là bụng Mỹ Sa Lâm Tử đột nhiên co giật vài cái, miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất không nhúc nhích nữa.
- Nhanh trị thương đi, Akiyama Lifu bị trúng độc rồi.
Ông già đối diện khuyên nhủ.
- Hừ! Người Trung Quốc các người đúng là xấu xa.
Akiyama Lifu sờ sờ ngực, nhấc nhẹ đầu, độc được ông dùng nội lực đẩy ra, hiện trường lập tức đại loạn.
Các đệ tử của Akiyama Lifu tất cả đều đỏ mắt, xông về phái đệ tử của Trần Vô Ba, có thể là sắp có đánh nhau lớn, các cảnh sát duy trì trật tự căn bản là không làm được gì. Những đệ tử này đều là cao thủ nhị đẳng, tam đẳng, các cảnh sát chưa phải là đối thủ.
- Akiyama Lifu, ông thử nghĩ lại coi, vừa rồi là chiêu người Trung Quốc chúng ta sử dụng không? Ông cứ đến bệnh viện mà ngẫm nghĩ đi, đây là thuật Ninjutsu.
Ông lão vô cùng khí thế nói, Akiyama Lifu nhíu nhíu mày, cũng có chút nghi hoặc, cảm giác ngực ngứa ngáy, biết không thể kéo dài được nữa, hừ nói
- Tôi sẽ điều tra rõ ràng.
Akiyama Lifu vung tay, đưa theo các đệ tử vội vàng bỏ đi.
- Đồng chí Diệp Phàm, lập tức đuổi theo ra sân bay.
Lúc này, di động Diệp Phàm truyền ra tiếng hét của Lý Khiếu Phong.
- Được, có chuyện gì thế?
Trong lòng Diệp Phàm tối sầm lại, biết đã có chuyện xảy ra. Không kịp nói gì với Kiều Viên Viên, chạy ra khỏi sân Đại Thế Giới.
- Núi Xương Bối đã bắt đầu kịch chiến rồi. Tổ Thần Đạo cấu kết với tổ chức bí mật Anh tấn công núi Xương Bối. Tề Thiên đem theo binh lính Báo Săn đến chống cự. Lần này bọn họ xuất động rất nhiều người, tất cả đều là cao thủ tam đẳng trở lên. Tôi đoán chắc Tề Thiên không chống cự được lâu đâu. Tổng bộ yêu cầu cậu và Lang Phá Thiên nhanh chóng tiếp viện. Chuyên cơ đang đậu ở sân bay, lập tức xuất phát.
Lý Khiếu Thiên nói.
- Bọn họ dùng vũ khí gì?
Diệp Phàm trong lòng cũng gấp gáp, kéo còi cảnh báo, lái như bay ra phi trường.
- Chắc hẳn cũng sợ lộ, chỉ dùng súng trường và ám khí. Địa thế núi Xương Bối phức tạp, gần như là rừng già nguyên sinh. Tướng quân Lỗ Tiến yêu cầu các cậu kết hợp với địa hình, giăng lưới bắt hết bọn gián điệp. Bằng bất cứ giá nào, nhất định phải lấy bí mật núi Bố Xương về tay.
Lý Khiếu Phong gác máy.
Diệp Phàm lái xe đến sân bay quân dụng, đến cửa sân bay, thấy Lang Phá Thiên đang ở cửa hậu. Thấy Lang Phá Thiên gật đầu, bảo vệ cũng không kiểm gia giấy tờ của Diệp Phàm, Diệp Phàm cứ lái xe đi thẳng.
Sau khi xuống xe Diệp Phàm hỏi
- Tổng bộ điều bao nhiêu người đi?
- Hai chúng ta.
Lang Phá Thiên lắc đầu.
- Chỉ hai chúng ta? Lỗ Tiến không thể như vậy chứ. Chuyện lớn như vậy đã xảy ra, Tề Thiên cũng không chống cự nỗi, người tổ tám chúng ta lại phân tán, chuyện ngoài tầm với này. Có thể được sao?
Diệp Phàm có chút tức giận.
- Nói chuyện này có ích gì nữa, lên máy bay nói tiếp.
Lang Phá Thiên hừ nói, hai người vào chuyên cơ, máy bay nổ máy phóng lên không trung.
- Chúng ta thay quần áo đã, chỉ sợ không còn kịp nữa rồi.
Lang Phá Thiên nói, hai người vội vàng thay đổi quần áo. Kiểm tra lại tất cả, thấy không để lộ gì nữa mới ngồi xuống.
- Lão đại, tổng bộ chẳng còn binh để điều nữa. Anh xem xem, đã điều động thủ trưởng như anh rồi. Tình hình hôm nay anh không phải không biết. Trần Vô Ba tỷ thí với Akiyama Lifu, khách nước ngoài đến xem cuộc thi đấu không ít, ngay cả các Phó nguyên thủ nước ngoài cũng đến. Hơn nữa, cao thủ của các nước thông qua mọi con đường cũng tiến vào, an toàn thủ đô cũng cần phải nâng đến mức cao nhất. Lỗ Tiến cũng bận đến nỗi mông không được ngồi yên rồi. Nếu như có thể tìm được người, ông ta cũng hận mình không phải phụ nữ để sinh thêm mấy đứa nữa. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lang Phá Thiên giải thích.
- Nói cũng đúng, haizz, nhân mã Tổ đặc nhiệm A thiếu nghiêm trọng, chỉ có mấy chục người, tản ra cả thế gưới, chẳng thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa, hàng năm cũng có vài đồng chí bị thương lui khỏi Tổ đặc nhiệm A, đúng là mệt chết chúng ta mà, haha.
Diệp Phàm thở dài, gọi điện cho Trương Cường hỏi:
- Cậu có đến núi Xương Bối không?
- Em mới đến, tình hình chiến đấu phiền lòng lắm.
Giọng Trương Cường đầy lo lắng.
- Phiền lòng, là sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Núi Xương Bối địa thế phức tạp, nơi này vốn là dãy núi che chắn tỉnh Việt Đông, nghe nói che chắn mấy chục năm rồi. Cây cối lớn lắm, lá rậm rạp.
Người sống trong rừng phải chen với lá, căn bản là chẳng tìm thấy bóng người. Tổ Thần đạo có sở trường thuật Ninjutsu, cao thủ ẩn náu tác chiến.
Khi anh ẩn nấp tiến lên, thấy phía trước không có ai, một người sẽ từ mặt đất đứng lên công kích. Hơn nữa, tốc độ tương đối nhanh. Chủ yếu là bọn họ tàn nhẫn lắm, công kích căn bản là muốn lấy mạng luôn.
Nếu không thành công thì có thể xả thân, thực sự làm người ta đau đầu, tổ thứ tám chúng ta có 10 thành viên chính thức, đem theo hơn trăm tinh anh của Báo Săn đang vật lộn đọ sức ở đây.
Theo tin tức của Tề Thiên, hiện tại có 10 đội viên đã có ba người bị thương nặng, hai đồng chí hy sinh.
Báo Săn cũng hi sinh tám đồng chí tinh anh nhị đẳng tam đẳng. Đồng chí bị thương nặng cũng khá nhiều. Đó đều là những tinh anh của nước ta, không dễ dàng gì mà có được. Hy sinh ít được người nào hay chừng đó, muốn bổ sung thêm nữa cũng khó.
- Thương vong đối phương thế nào?
Diệp Phàm hừ nói, miệng thiếu chút nữa vểnh lên. Cái này, cũng có liên quan đến bản thân. Nếu lần này toàn quân Tổ nòng cốt tám mà bị tiêu diệt, chắc chắn lại phải xây dựng tổ mới. Xây dựng lại tổ mới, nói thì dễ chứ làm thì khó lắm.