Diệp Phàm bị Sửu Vô Đoan đá một cước vào trong địa đạo.
- Đừng nóng vội, bên trong có lẽ có độc đấy. Đợi một hồi cho tiêu tan một chút hãy vào, tiền bối chẳng lẽ không hiểu, đây chắc chắn là sự thật.
Diệp Phàm vội vàng hét lên.
- Có độc thì cậu chết trước.
Sửu Vô Đoan không thông cảm cho Diệp Phàm, một lực mạnh mẽ lại truyền đến, giúp đẩy Diệp Phàm vào bên trong. Diệp Phàm không có cách nào, nội tức của Sửu Vô Đoan quá mạnh mẽ, buộc lòng phải bò vào.
Trong hang đầy mùi ẩm mốc, tuy nhiên, may mắn còn không có gì làm cho người ta ngẹt thở. Diệp Phàm cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
Đúng lúc này, một lực mạnh mẽ truyền đến từ phía sau. Diệp Phàm bị Sửu Vô Đoan kéo lên không trung.
Hắn cảm thấy lạ khi nghe được một hồi âm thanh hỗn loạn vang lên. Vừa thấy thế cũng lạnh sống lưng.
Bởi vì, vừa rồi chỗ hắn nằm sấp không ngờ có hàng trăm mũi tên nhỏ, tất cả đều màu tím đen, chắc chắn là rất độc.
- Vừa rồi thiếu chút nữa cậu thành con nhím rồi.
Sửu Vô Đoan hừ nói.
- Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng.
Diệp Phàm nói, trong lòng không hiểu sao cả, đôi mắt ưng của mình không ngờ không phát hiện ra ám khí.
Sao Sửu Vô Đoan có thể phát hiện ra. Chẳng lẽ cao thủ bán Tiên Thiên có năng lực quan sát mạnh hơn hắn? Nhưng nếu thế thì làm sao giải thích được chuyện trong miếu ông ta không phát hiện hai người trốn trong tượng Bồ Tát?
Có lẽ Sửu Vô Đoan cũng có nặng lực đặc thù.
Diệp Phàm rụt tè tiếp túc bò lên phía trước, phát hiện phía trước hình như có một động lớn. Hơn nữa, đôi mắt ưng rõ ràng còn phát hiện một cái cửa. Sửu Vô Đoan dùng đèn mang theo phát hiện cửa này được điêu khắc tinh xảo.
- Quả nhiên là bút tích của Ung Chính.
Sửu Vô Đoan than một tiếng, bắt đầu trên cửa gỗ.
Không lâu sau, cửa đã bị khoan một lỗ nhỏ. Sửu Vô Đoan bình tĩnh lấy ra Đế vương giám cười nói:
- Cậu nhóc, thấy không, xương này chính là dùng để làm thế.
Nói xong, Đế vương giám bị ông ta nhét vào trong một lỗ nhỏ.
Sau đó Sửu Vô Đoan thi triển nội tức mãnh liệt đẩy vào trong, cửa đá rất nặng vang lên tiếng kẹt kẹt chói tai cuối cùng cũng mở ra.
Có lẽ bên trong điều kiện thông gió tốt, không ngờ không có một chút khí cacbondioxit độc hại nào.
Đợi lâu, Sửu Vô Đoan cũng quan sát một lúc rồi mới ném Diệp Phàm vào.
Con mẹ nó, lão Sửu này, tôi nhớ kỹ. Trong lòng Diệp Phàm thầm tức giận. Tuy nhiên, không có cách nào, vội vàng dùng đôi mắt ưng quan sát tình hình bên trong.
Phát hiện ở giữa có một bức tượng rồng, điều khắc vô cùng thô ráp, hẳn là điêu khắc từ một tảng đá.
Bên cạnh thành hang đặt rất nhiều hòm giống như hòm sách. Diệp Phàm mở ra quan sát, đúng là sách thật. Mỗi quyển đều ố vàng giống như sắp mục nát vậy.
Sửu Vô Đoan thấy Diệp Phàm đi vào đã lâu như vậy vẫn không việc gì nên ông ta cũng đi vào.
Sửu Vô Đoan vừa bước vào trong vừa bắt đầu lục lọi. Có lẽ đang tìm cài gì.
- Tiền bối tìm gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Nói nhảm, không phải việc cho cậu hỏi, độc dược tốt.
Sửu Vô Đoan hừ một tiếng.
- Ha ha ha, đúng là đây rồi, đúng là đây rồi…
Không lâu sau Sửu Vô Đoan cười điên cuồng, Diệp Phàm phát hiện, trong tay ông ta cầm một chiếc bình ngọc.
- Cái này… đây là độc dược tốt?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên, cậu lập tức nếm thử một viên cho tôi, xem mùi vị một chút.
Sửu Vô Đoan cười khan một tiếng, chiếc bình bay đến trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cầm lấy, đương nhiên không muốn ăn. Tuy nhiên, Sửu Vô Đoan cũng nhìn chăm chú, hắn không có cách nào, đành phải mở nắp bình, thấy bên trong có một viên thuốc màu tím, hình dáng không khác mấy lục vị địa hoàng hoàn. Bóc lớp vỏ sáp đi bên trong cũng là màu tím.
- Mau nuốt vào đi!
Sửu Vô Đoan ra lệnh, Diệp Phàm đành phải nuốt vào, dù sao không nuốt cũng chêt, nuốt không chừng còn có đường sống. Hơn nữa, hắn là nửa người độc, nuốt vào có lẽ còn có chỗ tốt.
Viên thuốc màu tím nuốt xuống bụng ban đầu không phản ứng gì, không lâu, đan điền bắt đầu nóng lên.
Quả nhiên có hiệu quả. Diệp Phàm thầm kêu một tiếng.
- Cảm giác thế nào?
Sửu Vô Đoan khá vội vàng hỏi.
- Không tồi!
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Đúng rồi, ăn hết.
Sửu Vô Đoan ném về phía hắn năm bình ngọc nữa.
- Nếu tôi trúng độc chết thì ông không có cách nào sống được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Bố tự có biện pháp. Độc có giết cậu không còn phải xem ông trời. Cậu phải cố gắng dùng toàn lực thi triển nội tức hóa giải, nếu không, cậu cũng bị trúng độc mà chết.
Sửu Vô Đoan hừ nói, vẻ mặt lãnh đạm, dường như sống chết của Diệp Phàm không có chút quan hệ nào đến lão.
Diệp Phàm bị ép không có cách nào, đành phải nuốt hết toàn bộ xuống.
Lập tức có phản ứng ngay. Một cơn đau giống như bị kẹp ở đan điền làm nó giống như muốn nổ tung.
Mùi thuốc chèn ép xuống đan điền làm cho nó như muốn nổ tung. Diệp Phàm đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, Sửu Vô Đoan cũng lạnh lùng nhìn miệng kêu lên:
- Nhanh chóng hóa giải, nếu không cậu chắc chắn sẽ tự nổ.
Diệp Phàm không có cách nào, đánh phải nằm trên mặt đất dùng toàn bộ nội tức khống chế độc dược làm cho đan điền bùng nổ. Tuy nhiên, căn bản nó cũng không nghe hắn sai khiến, đan điền tiếp tục phồng to. Bụng của Diệp Phàm có thể dùng mắt thường quan sát thấy phồng lớn giống như một người mang thai bình thường, một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng…
Cứ thế đến tận mười tháng.
Bụng Diệp Phàm đã to như cái chum úp ngược.
- Làm theo cách tôi dạy cậu lúc trước phun công.
Sửu Vô Đoan tung Diệp Phàm lên không trung, Diệp Phàm không có cách nào đành phải đem nội cơ liều mình bức ra ngoài.
Mà bên Sửu Vô Đoan lại dùng một lực mạnh mẽ truyền đến, giống như may bơm hút nội cơ của Diệp Phàm ra ngoài.
Không lâu sau bụng của Diệp Phàm bắt đầu xẹp xuống.
Một tiếng sau, Diệp Phàm cảm giác biến thành người khô rồi, đặc biệt độc dược ở đan điền dường như bị Sửu Vô Đoan hút cạn khô rồi.
- Lão già này, ông không phải chỉ lấy riệng mẫu độc dược chứ?
Diệp Phàm tức giận kêu lên.
- Ha ha ha…
Sửu Vô Đoan nhe răng cười độc ác hừ nói:
- Tôi chỉ đòi lại phần lãi thôi.
- Ông …. Ông đang nhân cơ hội tấn công Tiên thiên tôn giả đại quan?
Diệp Phàm cuối cùng hiễu ra, lập tức lạnh cả người. Muốn Sửu Vô Đoan bỏ qua hắn đó là không thể nào.
Bố không cam lòng….
Diệp Phàm hét to một tiếng, liều mình đem nội tức muốn kéo trở về. Tuy nhiên, đối phương quá mạnh, căn bản không phải Diệp Phàm có thể chống lại.
- Thằng nhóc, còn dám ra vẻ tôi sẽ cho cậu sống không thể chết cũng không xong.
Sửu Vô Đoan đương nhiên biết rõ lòng hắn, lạnh lùng cảnh cáo.
- Dù sao cũng đều là chết, tôi quyết sống chết với ông.
Diệp Phàm hạ quyết tâm, lấy toàn bộ nối khí thi triển ra thủy công, không lâu độ ẩm không khí bắt đầu gia tăng.
- Thằng nhóc, nể mặt mà cậu không biết xấu hổ, vậy thì cho cậu chịu đau khổ một chút rồi nói sau.
Sửu Vô Đoan tất nhiên là tức giân, căng thẳng, Diệp Phàm lập tức cảm giác không thở nổi. Hơn nữa, một lực mãnh mẽ truyền đến, giường như muôn bóp nát hắn.
- Lão già, tôi không phục, không phục.
Diệp Phàm hét to một tiếng, đột nhiên đem nội tức khống chế trong đan điền ra.
Không lâu sau, đang điền càng nóng.
- Cậu cũng muốn chơi tự nổ, trước mặt tôi thì không có cơ hội nào.
Diệp Phàm đột nhiên cảm giác đan điền xiết chặt, một luồng nội tức nóng rực xâm chiếm đan điền, vây hết lại, biết là nội tức của Sửu Vô Đoan bức vào.
Diệp Phàm còn muốn dùng lực, tuy nhiên, đan điền dường như bị khống chế.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không có khuất phục, còn đang liều chết dùng nội tức chống lại Sửu Vô Đoan.
Tuy nói nội tức của Sửu Vô Đoan quá mạnh mẽ, nội tức Diệp Phàm trước mặt ông ta giống như một dòng suối nhỏ so với sống lớn.
Nhưng, đây là Diệp Phàm đang chiến đấu trong đan điền, tất nhiên, Diệp Phàm còn chiếm lợi thế. Cho nên, cùng với sự liều mình của Diệp Phàm, Sửu Vô Đoan vẫn phải cố hết sức.
Bởi vì lão già này không muốn Diệp Phàm chết. Diệp Phàm muốn tự nổ, cứ chống đỡ như vậy, không lâu sau trán Sửu Vô Đoan cũng đổ mồ hôi.
- Cậu nhóc, sao nội tức của cậu mạnh mẽ như vậy. Không đúng, với độ thâm sâu của cậu thì cậu đã phải ở 12 đẳng đỉnh giai rồi. Làm sao có thể, nội tức ở đâu ra…
Sửu Vô Đoan đột nhiêm cảm giác một cỗ lực mạnh mẽ truyền đến, không ngờ nội tức vây quanh đan điền của Diệp Phàm bị đâm cho giật giật.
Sửu Vô Đoan vội vàng gia tăng cường độ khó khăn lắm mới kháng trụ nổi nội tức kỳ lạ không biết từ đâu đến.
Tuy nhiên, nội tức này hình như là từ da của Diệp Phàm tràn ra, không ngừng đụng chạm bên ngoài, còn bên trong đan điền của Diệp Phàm nội tức cũng không ngừng ra bên ngoài. Nội tức của Sửu Vô Đoan lập tức lâm vào thế bị vây công.
Cho nên, lão già này cũng cố hết sức. Nếu muốn giết chết Diệp Phàm thì dễ dàng, quan trọng là không để thằng nhóc này tự sát, cho nên, Sửu Vô Đoan cũng tương đối vất vả.
Một tiếng sau, Sửu Vô Đoan cảm giác bị tiêu hao đi một nửa.
Tức giận đến mức lão già này đang muốn hạ sát thủ. Đúng lúc này, một cỗ lực sắc bén, linh hoạt truyền đến.
Sửu Vô Đoan vội vàng tránh sang một bên, tuy nhiên vẫn chậm một chút, sau lưng trúng một chưởng. Lập tức Sửu Vô Đoan bổ nhào về phía trước phun ra một ngụm máu tươi.
- Ai?
Sửu Vô Đoan tức giận quát, phát hiện bóng đen vừa nãy lại đến đây. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sửu Vô Đoan vội vàng dịch lên không trung, vươn một tay ra. Tuy nhiên, người này cũng khá dũng mãnh, không ngờ một quyền gạt qua.
Quyền khí gặp trảo khí, thình thịch một tiếng, Sửu Vô Đoan bị quyền khí đánh trúng đập vào vách hang. Còn người kia cũng bị trảo của Sửu Vô Đoan kéo cả người lộn ngược đập vào hòn đá bên dưới.
Xem tình hình thì Sửu Vô Đoan hình như mạnh hơn một chút.