Cổ Bảo Toàn nói xong quay sang thư ký Ngô Kỳ Thắng:
- Anh gọi điện thoại hỏi xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nếu như không có chuyện gì gọi hắn lập tức gấp trở về, tất cả mọi người đều bận không chờ mãi được.
Ngô Kỳ Thắng vừa lấy điện thoại ra thì điện thoại của Vệ Sơ Tinh vang lên, điện thoại của Phí Mặc và Chu Trường Hà cũng vậy, cả ba người đều đi ra khỏi phòng họp để nghe.
- Chủ tịch huyện Vệ, tôi là Triệu Thiết Hải ở Cục Công an. Lúc xe sắp đến chỗ eo ma quỷ của thôn Ngưu Bình ở Nam Khê thì bị xe đụng vào.
Triệu Thiết Hải mới nói đến đây thì Vệ Sơ Tinh thất thanh hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp có chuyện gì không?.
- Vì cứu người nên hắn bị thương nhẹ, hai người cấp dưới của tôi có thể bị gãy xương đùi. Hiện giờ chúng tôi vừa bắt một chiếc xe chạy tới bệnh viện huyện.
Triệu Thiết Hải ra vẻ bực bội.
- Người gây ra họa là ai? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Vệ Sơ Tinh chấn động, cảm giác trong chuyện này có chút gì uẩn khúc.
- Một chiếc xe tải hiệu giải phóng đâm vào, lái xe sặc mùi rượu, chắc là say xỉn nên mới đâm vào, Cục trưởng Lô đã tự mình chạy đến.
Triệu Thiết Hải nói.
Cùng lúc, Phí Mặc nói qua điện thoại:
- Đồ cẩu tài vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng không làm được, nuôi các ngươi còn có tác dụng gì, hừ!
Chu Trường Hà lại càng trầm mặt:
- Không bị gì thì có tác dụng gì! Chẳng qua chuyện này có chút kỳ quái, rốt cuộc là người nào làm?.
Trong phòng vệ sinh, Chu Trường Hà nhìn quanh thấy không có ai liền hỏi:
- Lão Phí. Anh xem chuyện này là có người ra tay không?
. Có khả năng, cũng có có thể là trùng hợp. Nếu như là cố ý thì anh nghĩ xem là người nào?
Phí Mặc nói khẽ, sắc mặt trông rất khó coi.
- Ai làm nhỉ?
Chu Trường Hà lẩm bẩm rồi đột nhiên run bắn lên, tiểu cả vào quần.
- Đồ vô dụng, chỉ mới vậy đã vãi đái cả quần, uổng công mình xem trọng, hừ!
Phí Mặc thấy bộ dạng thất thần của Chu Trường Hà thì khinh thường thầm mắng, chậm rãi nói:
- Lão Chu, có lẽ là chúng ta đa tâm thôi. Chuyện tai nạn xe cộ giờ nhiều lắm, chỉ là chuyện lần này có chút đúng dịp thôi. Chẳng qua, chúng ta cũng phải chú ý, đừng để cho người ta chụp mũ.
- Hừ! Ngoại trừ Ngọc gia, Tiếu gia, Tạ gia thì còn có người nào. Mẹ kiếp! Toàn người có tâm, chờ xem!
Chu Trường Hà khẽ run giọng, lúc này mới phát hiện tiểu cả ra quần.
Y đỏ bừng mặt, vội vàng lấy khăn giấy ra chùi, vẻ mặt lúng túng liếc trộm Phí Mặc thấy y hình như không thấy liền cài lại quần rồi ra ngoài.
Chờ cái rắm, nước ngập đến cổ rồi còn muốn thoát thân, xem ra phải tìm người khác hợp tác rồi, lão Chu lần này đoán chừng không qua.
Nhìn bóng lưng của Chu Trường Hà, Phí Mặc lẩm bẩm.
- Các anh tới bệnh viện trước để kiểm tra đi.
Vệ Sơ Tinh nghe xong cúp điện thoại rồi vội vàng bước vào phòng họp.
Cổ Bảo Toàn sau khi nghe thông báo thì khẽ liếc mắt đảo qua toàn phòng họp, trùng hợp Phí Mặc và Chu Trường Hà cũng liếc mắt.
Chỉ chốc lát sau tất cả các thường vụ đều biết chuyện đồng chí Diệp Phàm bị thương nhẹ. Phí Mặc trầm mặc một chút rồi mở miệng:
- Bí thư Cổ, đồng chí Diệp Phàm đã bị thương nhẹ, chúng ta chắc phải cử đại diện đi bệnh viện an ủi. Đồng chí Diệp Phàm đã có cống hiến không nhỏ vì sự phát triển của Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta, hội nghị thường vụ hôm nay chắc cũng phải biểu thị một chút.
- Đúng là lộn xộn.
Vẻ mặt Chu Trường Hà nghiêm túc hừ một tiếng, quay sang Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên:
- Bí thư Vương, tôi thấy cảnh sát giao thông huyện chắc phải tăng cường kiểm tra, uống rượu say còn để lái một chiếc xe tải nặng gần mười tấn, may là lần này đồng chí Diệp Phàm không xảy ra chuyện gì lớn.
Nếu như là chạy đến chỗ đông đúc như thị trấn Nam Khê thì không biết còn gây ra hậu quả gì khác.
Hơn nữa đồng chí Diệp Phàm còn có việc chưa tra rõ ràng, chuyện này có phải cố ý hay không, tôi thấy chắc phải để đồng chí Lô Vỹ bên Cục Công an điều tra xem.
- Chu Trường Hà rõ ràng cũng có một tâm tư như Phí Mặc, đó là muốn khuấy loạn hội nghị thường vụ hôm nay.
Cố ý cái rắm, đến lúc này còn muốn đem chất thải trút lên người đồng chí Diệp Phàm, tuy nhiên Chu Trường Hà nói cũng có lý, chuyện này thật sự có uẩn khúc. Biết đâu Chu Trường Hà lại vừa ăn cướp vừa la làng, ngay cả ánh mắt của Vệ Sơ Tinh cũng liếc qua Chu Trường Hà đầy ngụ ý.
- Không có chuyện gì, đồng chí Diệp Phàm nói chỉ bị thương nhẹ, sau khi băng bó sẽ lập tức chạy tới, chắc chờ thêm nửa giờ nữa.
Còn về chuyện tai nạn xe cộ thì dĩ nhiên phải tra đến cùng. Đồng chí Xương Nhiên, có lẽ cũng nên tăng cường công tác kiểm tra của cảnh sát giao thông, tôi thấy đồng chí Trường Hà nói không sai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Anh phải tăng cường giáo dục tư tưởng cho các đồng chí bên đội cảnh sát giao thông huyện, việc đảm bảo an toàn giao thông liên quan đến sinh mạng con người, không thể qua loa.
Nhân cơ hội này cũng phải tăng cường giáo dục cho các đồng chí phải luôn luôn sát sao, nâng cao ý thức trách nhiệm, bây giờ chúng ta bàn những chuyện khác trước đã.
Cổ Bảo Toàn nghiêm khắc.
Hôm nay y tuyệt đối không chịu bỏ qua cơ hội tốt để hạ Chu Trường Hà, cho dù đồng chí Diệp Phàm không đến thì đoán chừng Cổ Bảo Toàn vẫn mở hội nghị. Chuyện này đương nhiên không thể kéo dài, dây dưa chỉ sợ có biến, hơn nữa tâm tư đám thường vụ ngồi đây cũng biến ảo không chừng.
Biết đâu chỉ đến ngày mai sẽ có thay đổi, Cổ Bảo Toàn kéo không nổi còn Chu Trường Hà và Phí Mặc dĩ nhiên muốn trì hoãn để tìm kế.
Nửa giờ sau Diệp Phàm xuất hiện trong phòng họp hội nghị thường vụ huyện.
- Ngồi đi! Có thể chịu được không?
Cổ Bảo Toàn có vẻ thân thiết, hỏi.
- Được! Chỉ có cánh tay trái bị đau, không có đả thương đứt gân cốt, vết thương ngoài da chỉ mấy ngày là khỏi.
Diệp Phàm giả bộ dễ dàng, liếc qua Phí Mặc và Chu Trường Hà, thầm nghĩ, " Tai nạn lần này cũng quá trùng hợp, trên đời chẳng lẽ thật có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu như có sự cố thì ai là người không muốn thấy mình xuất hiện ở hội nghị, chẳng lẽ đúng là Phí Mặc hoặc Chu Trường Hà làm, tuy nhiên nếu làm vậy chẳng khác lạy ông tôi ở bụi này rồi, nhưng nếu không phải vậy thì là ai? Đúng là khó đoán.
- Vậy thì bắt đầu đ! Đồng chí Diệp Phàm, tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với anh, tất cả đều có biên bản, hi vọng anh nói sự thật không giả dối.
Sắc mặt Cổ Bảo Toàn đặc biệt ngưng trọng, cả phòng họp nhất thời yên tĩnh, mọi người đều ngồi thẳng người lên.
- Tôi biết!
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đồng chí Trường Hà, anh hỏi đi.
Cổ Bảo Toàn bảo Chu Trường Hà có thể bắt đầu.
- Đồng chí Diệp Phàm, chuyện phát sinh ngày hôm qua chắc hẳn anh cũng đoán là chuyện gì. Theo điều tra của Ủy ban Kỷ luật huyện, anh một mình vận dụng khoản tiền mà những người hảo tâm quyên tặng để sửa đường cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, hơn nữa con số rất lớn, đạt tới 2000 vạn.
Đây là chuyện phạm pháp, khoản tiền lớn như vậy đủ để anh chết vài lần. Các vị ngồi đây cũng biết, huyện Ngư Dương chúng ta là một huyện lớn, nhân khẩu toàn huyện đạt đến 70 vạn, thu nhập bình quân chỉ mấy trăm đồng trên đầu người.
Tài chính một năm của huyện thu vào tối đa cũng chỉ hơn 4000 vạn. Con số 2000 vạn tương đương với một nửa thu nhập từ thuế sau khi đã nộp lên trên của huyện chúng ta.
Đồng chí Diệp Phàm, làm sao anh giải thích chuyện 2000 vạn?
Chu Trường Hà nói năng đanh thép, nào là một mình vận dụng công khoản, phạm pháp…, mục đích đơn giản là để kích động các thường vụ đang ngồi đây liên hiệp tấn công.
- Khoản này đúng là tôi vận dụng, hơn nữa trước đó cũng không tiết lộ cho các đồng chí ở Khu kinh tế Lâm Tuyền, không phải tôi không muốn tiết lộ mà chủ yếu là sợ lộ phong thanh, trong đó còn liên quan đến một số người.
Diệp Phàm trả lời nghiêm túc, liếc qua Tiếu Tuấn Thần.
- Như vậy không thể coi là trả lời, tôi nghĩ các thường vụ đang ngồi đây đều là lãnh đạo trọng yếu, anh có gì không thể nói ra còn vòng vo làm gì.
Liên quan đến đến người nào, chuyện ra làm sao, hi vọng anh có thể nói rõ.
Có phải anh không thể nói bởi vì biết hậu quả nghiêm trọng hay không, hừ! Nếu như vậy tôi sẽ đề nghị lần nữa thường vụ huyện đồng ý để cho Ủy ban kiểm tra tiến hành thẩm tra với anh.
Tôi không hy vọng tài sản lớn của quốc gia gặp phải tổn thất lớn, các vị ngồi đây đều là người của Ngư Dương, tin tưởng rằng không ai muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Chắc anh đã gây cho quốc gia tổn thất khổng lồ nên không thể nói ra! Hừ
Chu Trường Hà lại ép tới, nghiêm giọng giống như thẩm vấn phạm nhân.
- Bí thư Chu. Anh có ý gì. Vừa rồi tôi chưa nói là vì còn cần sự đồng ý của Bí thư Cổ và chủ tịch Vệ, chuyện vận dụng khoản tiền tôi đã xin chỉ thị với Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ rồi. Vì giữ bí mật, cho nên tạm thời chưa công bố ra ngoài mà thôi, chẳng lẽ mỗi việc tôi làm đều phải thông báo với bí thư Chu của Ủy ban Kỷ luật mới được?
Diệp Phàm làm cả phòng họp nhìn sau Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn, tin tưởng hai vị đầu sỏ sẽ đứng ra nói cho mình. Hơn nữa lời vừa rồi của hắn cũng tương đối âm độc, mơ hồ đem địa vị của Chu Trường Hà ngang hàng với Cổ Bảo Toàn, chắc chắn sẽ lưu lại một ác cảm trong lòng Cổ Bảo Toàn.
- Ừ! Trước đó đồng chí Diệp Phàm đã xin chỉ thị tôi, tôi cũng đã đồng ý về chuyện vận dụng khoản tiền, hơn nữa cũng đã trao đổi với Chủ tịch huyện Vệ.
Cổ Bảo Toàn gật đầu tỏ vẻ chấp nhận, nhìn lướt qua Vệ Sơ Tinh.
- Không sai! Đồng chí Diệp Phàm trước đó có nói chuyện về kế hoạch này, tuy nhiên lúc đó tôi cũng bảo lưu ý kiến vì chuyện liên quan đến khoản tiền quá lớn, sau đó đồng chí Diệp Phàm đúng là đem chuyện này làm hết sức hoàn mỹ, tôi cũng không nói gì thêm.
Vệ Sơ Tinh cũng nói là ban đầu không tính toán như vậy, chỉ là không phản đối thôi, xem ra vẫn còn ấm ức với đồng chí Diệp Phàm.
Hỏng bét, không ngờ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh liên hợp lại bảo vệ tiểu tử này, xem ra có chút phiền phức rồi.
Chu Trường Hà và Phí Mặc đều chấn động.
- Rốt cuộc là chuyện gì, Bí thư Cổ, có thể yêu cầu đồng chí Diệp Phàm trình bày ra đây không, chúng ta đang ở trong hội nghị thường vụ, có chuyện gì không thể nói ngoại trừ bí mật quân sự.
Phí Mặc mở miệng nói với Cổ Bảo Toàn.