Loảng xoảng một tiếng, đồ vật kia đã bị đâm cho cắm xuống đất, không ngờ cắm sâu xuống phiến đá phía trước, chỉ lộ ra có một cái đuôi. Đôi mắt Diệp Phàm nhìn lên, hóa ra là mẩu phi tiêu hình ngón tay cái.
Xem xét ở mức phóng đại 3x, lực đạo của người này cũng tương đối lớn. Đoán chừng, xấp xỉ gần bằng thực lực của Vương Nhân Bàng.
"Con rùa rụt đầu, không ngờ lại muốn diệt bố mày ở ngay tại cửa." Trong lòng Diệp Phàm mắng thầm một câu, bừng bừng phẫn nộ một hơi. Mở mắt to dò xét xem hướng ám khí bắn tới.
Tuy nhiên, người kia rõ ràng là một cao thủ. Khả năng kiềm chế rất tốt, về cơ bản không phát ra âm thanh. Xem ra, chiêu này không linh nghiệm rồi.
Diệp Phàm nhìn xuống đất, phát hiện có mấy hòn đá nhỏ đang nằm ở trước cửa mê cung. Diệp Phàm suy nghĩ, ngay lập tức có biện pháp.
Giơ tay nhặt mấy miếng đá lên. Cứ như vậy, bắn mấy viên đá xuống đất, đập trúng mấy viên còn lại bắn ngược trở lại bay loạn xạ ra bốn phía, phát ra những âm thanh hỗn loạn.
Chíu chíu chíu!
Âm thanh vang lên rất nhỏ, lần này đối phương đã dùng súng rồi, mấy đốm lửa bắn ra từ phía ngoài cánh cửa.
- Súng kíp!
Trong đầu Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lập tức xuất hiện hai chữ này, theo như truyền thuyết cao thủ súng kíp có tên là "Hỏa hồ ly", là cao thủ thất đẳng của tổ Lam Sơn Hồ nước Anh. Rất thiện nghệ về chế một loạt súng kíp từ hợp kim, loại súng này không phải là được chế tạo theo nguyên lý súng ống hiện đại thông thường, mà là được chế tạo theo một thủ pháp đặc biệt.
- Nghe nói cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi. Khi tấn công thì lợi dụng khí ở bên trong phát hỏa mà phun ra những viên đạn giống như những đốm lửa.
Loại đốm lửa này trông giống như hạt cát nhỏ, nhưng, một khi rơi trúng trên người anh, lập tức có thể chui vào da thậm chí phá hủy hệ thống xương cốt của anh.
Xương cốt của con người bị phá hủy sẽ mất đi sức lực chiến đấu. Hơn nữa, loại đạn này sau khi phát hoả đi ra nhiệt độ cực cao, có vẻ như là một loại lửa đặc biệt.
Mà bình thường người bị thương muốn chữa trị cũng khó, bởi vì, loại đốm lửa này đã lan rộng trong xương cốt của anh, trừ phi là lấy hết xương cốt ra, không còn xương cốt, tỷ như là bị thương ở chân, thì không thể không cưa chân.
Diệp Phàm nắm lấy Thập Lục muội từ phía sau vụt lên trên như tia chớp, âm thanh chíu chíu lập tức vang đến. Toàn bộ đốm lửa ấy bùng nổ ngay tại chỗ hắn vừa mới ẩn nấp.
- Mẹ nó!
Diệp Phàm giận điên người, không chút khách khí rút phi đao trong tay ném thẳng về phía đốm lửa phát ra. Cảm thấy có bóng người đột nhiên từ trong vách tường hiện ra.
- Còn muốn trốn…
Trong lòng Diệp Phàm hừ một tiếng, sợi Huyết Trích tử quấn trên cổ tay bay ra như tia chớp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Khống chế chuẩn xác hạ cái bóng đen kia. Diệp Phàm vận khí, cái chuông trên sợi Huyết Trích lập tức tản ra thành hình bát trảo. Chắc chắn bắt được đầu tên kia, Diệp Phàm dùng sức xoay tròn.
Sau những tiếng răng rắc là tiếng kêu "A" thảm thiết bên trong cánh cửa. Bàn tay Diệp Phàm co rút, một cái đầu tóc vàng ngẩng lên dữ tợn, máu chảy đầm đìa còn quay tròn mấy vòng rồi mới lăn ra ngoài cửa.
- Hỏa hồ ly đã chết?
Thập Lục muội đứng dưới vách tường thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, nhanh chóng bịt miệng lại. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nhìn gì, chỉ là truyền thuyết thôi mà, cũng chẳng đẹp trai cho lắm!
Diệp Phàm còn nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh đi vào trong cửa, nói:
- Cùng là người một nhà, bố cũng coi như là người nhân từ. Không nỡ để mày làm quỷ không đầu!
- Thằng nhãi động thủ này vừa thu hồi Huyết Trích Tử. Ngay cả máu cũng chưa lau xong chảy xuống cổ tay. Hai mắt Thập Lục muội trừng trừng nhìn Diệp Phàm, muốn nhìn xem đó là cái gì.
- Em cho anh hôn một cái rồi anh cho xem.
Diệp Phàm trêu chọc một câu.
- Tưởng bở chắc!
Thập Lục muội quay đầu đi không để ý tới tên háo sắc nữa.
- Xử lý xong một tên rồi, có thể đi vào.
Diệp Phàm dùng tay ra hiệu cho Vương Nhân Bàng.
Tuy nhiên, không đến ba phút, tổ trưởng Baker Durling của Lam Sơn Hồ nước Anh tức giận đến nỗi đập một phát vỡ ba chén trà. Mắng:
- Bọn chó Trung Quốc, tao sẽ không để yên cho các người đâu, chưa xong đâu!
- Ôi, át chủ bài của chúng ta, vài năm nay, đã giết được mười mấy cao thủ siêu cấp của đội viên tổ đặc nhiệm tổ A của nước ngoài, không thể tưởng tượng là bỗng lại chết trong tay cao thủ thần bí của Trung Quốc. Cũng cho là số y đã tận rồi có phải không? Không nên như vậy!
Người còn lại vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế nói.
- Bọn chó Trung Quốc, không phải là cái gì cao thủ thần bí.
Baker Durling lập tức sửa lại.
- Nói như vậy có tác dụng gì, tuy nhiên, thuộc hạ của Hải Lang nước Mỹ lúc này cũng giảm xuống chỉ còn bảy tám đội viên.
Sau đó Mỹ Tư Lâm cũng chết rồi, mà Tư Da Lang và Sử Mật Tu đều quay về nước. Hơn nữa, bị trọng thương, đoán là vài năm nữa cũng không khôi phục được.
Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là một cao thủ cửu đẳng, tổ A có cao thủ như vậy, thật là khó giải quyết.
Ông này nói:
- Tổ A, cũng không nhất định, lần này tổn thất ít nhất một nửa trong tổng số. Như này còn mặt mũi nào chống đỡ. Nếu có thể giết hết chúng ngay tại mê cung, tôi xem rốt cuộc tổ A còn khoe khoang được cái gì.
Baker Durling hừ lạnh nói, vẻ mặt tỏ ra khinh thường.
Anh khinh thường người ta, người ta càng khinh thường anh, trong lòng tên này nói thầm một câu.
Đi vào từ cửa chính, Diệp Phàm phát hiện, đi qua lối đi nhỏ loằng ngoằng. Hơn nữa, tường hai bên đều khắc những vật trừu tượng. Nhưng lại dùng đá rải trên tường, tượng khắc như hình cái đầu người.
- Bên dưới không có cơ quan gì chứ, ví dụ như cạm bẫy linh tinh gì đó?
Vương Nhân Bàng cẩn thận đi tới, nói vọng lại.
- Nói không chừng, Mê cung này thực sự có chút huyền bí. Kỳ quái chính là, Đội quân của Hải Lang đi đâu rồi. Có lẽ, bọn họ hiểu được con đường nào chính xác.
Diệp Phàm nói.
Không lâu sau. Đi tới ngã ba thì dừng lại.
Phát hiện phía trên đỉnh ngã ba có một viên đá rất lớn có thể phát sáng được, lối đi ở đây rất sáng, chừng bảy tám mươi mét vuông.
- Không phải kim cương chứ?
Thập Lục muội nhìn thấy viên đá có thể phát sáng trên không trung kia nói.
- Kim cương lớn như vậy, mang về sẽ phát tài.
Bộ dạng Diệp Phàm cười châm chọc, quan sát bức tường.
- Bức tường ở đây không giống chỗ khác, giống như được mài bóng loáng. Giơ tay sờ, dường như không lạnh lẽo gì. Vật kỳ dị trên tường đều không có. Nhìn qua chính là tảng đá màu đen.
Tuy nhiên, bởi vì rất bóng loáng, cho nên, giống như chiếc gương có thể phản chiếu được toàn bộ. Không thua khả năng phản chiếu của gương.
- Rất thần kỳ, cái này không phải làm từ thủy tinh, không ngờ lại có tác dụng giống gương. Người cổ đại thật là vĩ đại, có thể làm tảng đá thành như thế này.
Vương Nhân Bàng không khỏi cảm thám một tiếng.
- Tránh ra!
Diệp Phàm đột nhiên thét lên một tiếng, Thập Lục muội sớm đã chạy đến chân tường. Nhưng tốc độ của Vương Nhân Bàng nhanh hơn, sớm đã tới chỗ cách góc tường hơn mười mét rồi.
Chíu chíu chíu!
Vài viên đạn bắn ra, may mắn là đã sớm phát hiện.
- Mẹ nó, ra đây cho bố mày!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, chân đạp trên tường dùng sức, phi ra ngoài. Tuy nhiên, Diệp Phàm nói như thế là phương pháp giương đông kích tây.
- Nói như thế nào?
Bởi vì, Diệp Phàm phát hiện. Nếu dùng nội lực ép cho âm thanh đi ra theo thì sẽ rất tốt.
Theo lý mà nói âm thanh của người bình thường nói chuyện phát ra từ miệng. Nhưng sau khi Diệp Phàm phát hiện ra điểm này, không ngờ lại có thể phát hiện ra âm thanh cũng có thể phát ra từ phía sau đầu.
Vể sau, đã được kiểm chứng, các hướng đều có thể hô hoán bằng nội lực.
Đây chính là một phát hiện vĩ đại, thông thường lúc đối thủ tấn công bí mật anh sẽ phán đoán âm thanh ban đầu cuối cùng mới tấn công anh.
- Có sáng kiến này của Diệp Phàm rồi, anh đang đứng một mình ở phía đông, mà tiếng nói lại phát ra từ phía tây, đối thủ chắc chắn sẽ tấn công phía tây, từ đó bản thân có thể phát hiện mục tiêu nhanh chóng mà chế phục đối thủ.
Đối phương quả nhiên mắc bẫy.
Đạn chỉ bắn về hướng phía tây.
Mà Diệp Phàm sớm đã đoán được đại khái góc độ nơi mà đối phương đứng, Vương Nhân Bàng vừa động thủ, giống như con thỏ nhảy tới vậy.
Loảng xoảng một tiếng.
Người cầm súng kia bị Vương Nhân Bàng một cước đá bay, người này rất tàn nhẫn, không đợi tên kia thở ra hơi. Nhanh chóng hung hăng đá tên kia một cước nữa.
Hự…
Tên kia đau đến nỗi phải ngồi xổm xuống, nhưng Vương Nhân Bàng không tha cho y. Tiến lên đá thêm hai cước nữa. Bộp một tiếng, người kia bị đánh mạnh văng vào tường.
- Mẹ nó, dám đánh lén bố, đi chết đi!
Vương Nhân Bàng mắng một câu, cuối cùng đánh lên đầu người kia một cước.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, Vương Nhân Bàng nhanh chóng lùi lại phía sau. Bởi vì, có đối thủ mới xuất hiện.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi. Đồng chí Nhân Bàng cảm thấy mông bị đá với một lực rất lớn bay ngay vào vách tường, phát ra một tiếng vang lớn, cảm giác như đầu đau dữ dội.
Người kia vừa nhìn thấy, đang định lên đá phát nữa.
Nhưng mà, bang một tiếng. Cùng với Diệp Phàm hung hăng đánh qua một cước, người kia không đề phòng lùi lại ba bước lớn. Trên mặt xuất hiện sự khinh hãi nhìn Diệp Phàm nói:
- Anh chính là cao thủ thần bí của Trung Quốc sao?
- Anh là Hải Lang?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm đối phương hỏi. Thấy hình dáng người này rất uy nghi dũng mãnh, tuy nhiên, lại hói nửa đầu. Cái mũi hướng về phía trước rất nhọn, hình như chưa tiến hóa hoàn toàn như người bình thường.
- Không phải, tuy nhiên, hiện nay tôi đang làm việc cho Hải Lang. Tôi nợ bọn họ một ân tình.
Người kia cũng nói rõ ràng.
- Làm thuê sao?
Diệp Phàm hừ nói:
- Anh nói như vậy cũng đúng, tuy nhiên, nơi này, chính là nơi chôn cất anh. Nói cho anh cũng không có việc gì.
Người kia rất tự tin, vừa nói xong, đột nhiên động thủ, lấy một vũ khí dài đến ba thước ra.
Vật này có màu đen, mỗi một lần cắt đều có kích thước lớn nhỏ. Ba mét chiều dài có hơn tám nhát cắt, nếu nói nó là côn ba khúc cũng không giống.
- Bởi vì, ở dưới tay William tôi, anh cũng không có đường sống.
Người kia tiếp tục hừ lạnh, sau đó gầm lên một tiếng.