- Chớ làm loạn, cảnh sát Hồng Kông chúng tôi đều làm việc theo pháp luật. Hậu Tiên Thanh còn ra vẻ nhắc nhở anh ta một chút, người này cười khan một tiếng đi ra cửa.
- Trưởng phong Chu, việc làm thế nào rồi? Trương Hùng chưa quên việc này gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Dù sao Chu Hồng Huyết cũng không có giao tình với mình, hơn nữa nghe nói cô này có người thân trong bộ máy lãnh đạo tổ, là cháu gái, có thèm để ý mình không cũng còn khó nói, sợ cô nhất thời quên đi.
- Chuyện gì? Không thể tưởng tượng được Chu Hồng Huyết dài giọng hỏi. Trương Hùng nổi giận, khi nhờ đều làm việc từ từ.
Cho nên, cũng chậm một chút hỏi: - Chính là chuyện của chủ tịch tập đoàn Hoành Không, lúc trước tôi đã nói qua với tôi rồi, việc này nhờ cô một chút. Hắn tuy là Chủ tịch công ty trong nước nhưng ở Hồng Kông cũng không có bạn bè gì, việc này kính xin cô quan tâm một chút.
- Hả, là hắn hả, tôi thấy người bạn này của anh rất hoành tráng rồi.
Tôi có việc đi làm trước, hắn ép tôi đến đồn cảnh sát cùng. Chuyện của tôi rất quan trọng, làm lỡ không dậy nổi.
Cục trưởng Trương, anh cũng hiểu tính quan trọng của công việc của tôi. Hơn nữa, ngoại trừ công tác bên ngoài còn có công tác bí mật quan trọng hơn. Cho nên, tôi không đi. Chu Hồng Huyết hừ nói.
- Hoành tráng, việc này, trưởng phòng Chu có ý gì tôi không hiểu? Trương Hùng vừa nghe hiểu là Chu Hồng Huyết cũng không nể mặt mình, có lẽ còn nói gì khiến Diệp Phàm tức giận rồi. Lửa giận cuối cùng nhịn không nổi, giọng điệu nặng thêm không ít.
- Nói tôi không đến đồn cảnh sát với hắn là mất đi một cơ hội lớn. Ha ha, buofn cười, Chu Hồng Huyết tôi có thể đi đến ngày hôm nay, dựa vào tố chất của bản thân vượt qua thử thách đấy, mà không phải dựa vào quan hệ đi lên.
Vả lại, Chủ tịch một công ty như hắn cầu xin người ta làm việc còn vênh váo như thế, chẳng lẽ còn muốn Chu Hồng Huyết đối đãi tốt với họ có phải không?
Người của tập đoàn Hoành Không không vênh váo cũng không bị vào đồn cảnh sát đi? Vả lại, tôi đã tìm hiểu qua tập đoàn Hoành Không, không được tốt lắm.
Hình như sắp phá sản, một tập đoàn sắp phá sản, xem ra, Tổng giám đốc Diệp tật xấu không ít. Đã như vậy rõ ràng còn bày tác phong đáng tởm. Chu Hồng Huyết cũng nghe được giọng điệu của Trương Hùng, lập tức đấu lại, ngừng một chút không ngờ nói: - Hơn nữa, tôi nghe nói.
Vừa rồi hắn đến gặp phó đồn cảnh sát của họ, đã đập bàn trong văn phòng của người ta, còn định tấn công phó đồn, hiện tại bị đồn cảnh sát bắt lại rồi.
Nói đến thế thôi, anh vẫn nhanh chóng nghĩ cách cứu người đi. Đồn cảnh sát Tử Cảnh cũng không phải là quán cà phê.
- Trưởng phòng Chu, hắn nói không sai, cô đã mất đi một cơ hội lớn. Việc này không nhọc cô quan tâm, Trương Hùng tôi sẽ tự giải quyết. Trương Hùng hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại. Biết người con gái này muốn trả thù, không chừng đã theo dõi Diệp Phàm rồi.
Mẹ nó, nếu Diệp Phàm xảy ra chuyện ở đồn công an Tử Cảnh thì làm sao bây giờ? Có lẽ đến lúc đó Diệp Phàm không việc gì thì đồn cảnh sát Tử Cảnh kia cũng bị đánh.
Vì thế, lập tức gọi điện thoại cho Thiết Chiêm Hùng. Không lâu Phó tổng giám đốc Sở cảnh sát Hồng Kông An Trác Bình nhận được điện thoại. Vừa nghe nói trợ lý bộ công an Diệp Phàm không ngờ bị đồn cảnh sát Tử Cảnh bắt.
Tuy nói Bộ Công an Trung Quốc cũng không quản lý trực tiếp cảnh sát Hồng Kông, nhưng dù sao Hồng Kông đã trở về.
Ở đây không thể độc lập tồn tài, Cảnh sát Hồng Kông vẫn luôn liên hệ với Bộ Công an Trung Quốc.
Đặc biệt sau khi Hồng Kông trở về hai bên đã phối hợp phá nhiều vụ án lớn. Liên hệ đương nhiên càng chặt chẽ.
Phó đồn cảnh sát đang bắt chéo chân hát thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
- Sao lại không có quy củ như vậy, phạt đứng ba giờ cho bố. Phó đồn vô cùng tức giận nhìn ra cửa hét lên.
- Hậu Tiên Thanh! Một giọng nói quen thuộc vang lên, sợ tới mức người này vội đứng nghiêm, miệng kêu yes.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là đồn trưởng Trần Chính Đông vẻ mặt sa sầm nhìn chằm chằm, nhìn thấy người bên cạnh ông ta Hậu Tiên Thanh càng run sợ.
Bởi vì y phát hiện Đồn phó cảnh sát Hồng Kông An Trác Bình đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, ánh mắt giống như con sói đói nhìn con dê.
- Anh làm chuyện tốt! Trần Chính Đông vẻ mặt xanh mét lên tiếng trước, hỏi: - Chủ tịch tập đoàn Hoành Không từ đại lục đến, đồng chí Diệp Phàm đang ở đâu?
- ỞỞ Đợi Tiên Thanh sửng sốt, trong giây lát chợt hiểu, có lẽ đây là cứu binh mà Diệp Phàm đưa đến.
Cấp bậc này, cũng cao quá đi, bởi vậy lập tức Hậu Tiên Thanh tái mặt, trán cũng đổ mồ hôi.
- Còn không dẫn chúng tôi đi? Trần Chính Đông lạnh lùng hừ nói, Hậu Tiên Thanh run rẩy vội vàng nói: - Ở Phòng thẩm vấn
Nói xong bước nhanh về phía phòng thẩm vấn. Trong lòng cầu khẩn ngàn vạn lần đừng đánh thảm thằng nhóc này nếu không hôm nay không chừng
Cạch cạch cạch
Một hồi bước chân dồn dập vang lên, nhìn cánh cửa phòng thẩm vấn đóng chặt đã biết là thế nào.
Tràn Hậu Tiên Thanh đổ mồ hôi giọt càng lớn, An Trác Bình cũng vẻ mặt nghiêm túc trong lòng cũng có chút buồn bực. Phòng thẩm vấn sao không có một tiếng động, chẳng lẽ tất cả đều đang ngủ?
Bê trong bị khóa trái lại, gọi mãi mới có người mở cửa.
Loảng xoảng tiếng cửa sắt vang lên, lập tức, mọi người lập tức trợn mắt há mồm nhìn bên trong.
Bên trong có một người trẻ tuổi đang ngậm điếu thuốc ngồi ở ghế của người bị thẩm vấn hút thuốc nhả khói hơn nữa vắt chân cao, một chân còn đung đưa trên đầu một cảnh sát đang nằm dưới đất.
Dường như còn không đi giày, một đôi tất lướt qua lại trên mặt người cảnh sát kia. Một mùi hôi cùng vị chua của mồ hôi tràn ngập trong phòng thẩm vấn.
- Đồn trưởng, thằng nhóc này hành hung đánh người trong phòng thẩm vấn. Dương Thụ tất nhiên là kẻ ác tố cáo trước, hét lên ngay dưới chân Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa nghe đồn trưởng đến, vội vàng muốn đứng lên. Vừa đứng lên không để ý, không ngờ dẫm vào mặt Dương Thụ, đau đến mức y hét lớn, ỳ thật thối còn khó chịu hơn đau.
- Trợ lý Diệp, việc này rốt cuộc là thế nào? Phó giám đốc Sở cảnh sát An Trác Bình nhíu máy hỏi. Tất nhiên, thấy trợ lý Diệp như thế này, cũng hiểu người này thật cũng quá mức không đúng.
Hơn nữa mặc dù là trợ lsy Bộ trưởng bộ công an Trung Quốc cũng không có quyền làm thế.
- Người của các ông muốn tra tấn bức cung tôi, không có cách nào, tôi không thể không tự vệ. Không làm cho bọn họ nằm xuống thì tôi phải nằm xuống trước.
Tử bần đạo không bằng tử đạo hữu, tôi đành phải làm cho bọn họ nằm xuống nghỉ ngơi một chút đừng giằng co nữa. Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, nói: - Vả lại hiện giờ đã thời đại nhân quyền, thẩm vấn cũng phải chú ý điểm này có phải không? May mắn tôi còn có chút thân thủ, nếu không cơ thể này không chịu nổi rồi.
- Anh ngậm máu phun người, rõ ràng là anh tấn công chúng tôi trước. không thể tưởng tượng được còn là một cao thủ, may mắn đây là cục cảnh sát nếu không chúng tôi sớm bị hạ độc thủ rồi. Dương Thụ hét lớn.
- Ngồi xuống cho bố, lãnh đạo hỏi, nào có phải chỗ để cậu nói. Diệp phàm sau một cước này đạp cho người này đau đến mức phải ngồi xổm.
Hắn nhìn Trần Chính Đông một cái, vẻ mặt ngượng ngùng cười khan một tiếng nói: - Ngại quá đồn trưởng Trần, cấp dưới của anh bất hảo, tôi thay anh dạy dỗ một chút, hơi quá tay.
- Giáo huấn thật tốt! Một đám rác rưởi, nhiều người như vậy không ngờ so với một mình trợ lý Diệp. Xem ra tôi phải tăng cường huấn luyện giá trị vũ lực cho đồn cảnh sát mới được. Đồn trưởng Trần mặt tái đi, hừ nói.
- Trợ lý Diệp, hoàn toàn là hiểu lầm, chúng tôi ra ngoài nói chuyện. Phó giám đốc Sở An giơ tay làm động tác mời.
- Phó giám đốc An, tôi trước có lấy giấy chứng nhận cho đồn phó này xem, không hiểu giờ giấy chứng nhận ở đâu. Thứ này bình thường tác dụng không lớn nhưng dù gì cũng là thẻ công tác của tôi. Kính xin đồn phó Hậu trả lại cho tôi Diệp Phàm nói.
Đồn phó vừa nghe đột nhiên nhớ đến giấy chứng nhận bị ném trong thùng rác, sắc mặt lập tức càng trắng hơn, nhìn Dương thụ nói: - Còn không đi lấy về?
Dương Thụ vội vàng chạy như bay đi lấy rồi, còn Diệp Phàm theo An Trác Bình và Trần Chính Đông đến phòng nghỉ ngơi uống nước.
Không lâu Dương Thụ chạy đến, y toát mồ hôi trán đến nói thầm với Phó đồn, mặt Hậu Tiên Thanh lập tức đỏ bừng, nhất thời không biết phải làm sao.
- Sao thế, giấy chứng nhận của tôi không phải là bị đồn phó ném đi chứ? Diệp Phàm châm chọc hỏi.
- Diệp trợ lý Diệp, việc này. Hậu Tiên Thanh đổ mồ hôi trán ấp úng không biết làm sao.
- Rốt cuộc sao lại thế này? Phó giám đốc sở An nhíu mày nhìn Hậu Tiên Thanh một cái hỏi.
- Hay là anh đánh mất, không thể nào. Đây là giấy chứng thật sự của Bộ công an chúng tôi, hẳn là anh liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Trừ phi là anh chưa từng nhìn. Việc này nếu làm rơi trong tay anh có người đi giả danh đề lừa bịp thì ảnh hưởng là Diệp Phàm sửng sốt, cố ý nói còn nhìn An Trác Bình, trong lòng tự nhủ, vị này quan tâm đến nỗi giấy chứng nhận của mình cũng làm mất.
- Việc này Hậu Tiên Thanh đỏ mặt chuyển thành trắng rồi.
- Rốt cuộc sao lại thế này đồng chí Hậu Tiên Thanh? An Trách Bình sắc mặt cũng thay đổi tuy nói biết Diệp Phàm đang dọa nhưng nếu truyền ra ngoài thì thật sự cũng làm mất mặt cảnh sát Hồng Kông. Dù sao giấy chứng nhận cấp bậc quá cao, không thể bỏ qua.
- Lúc đó Dương Thụ không cẩn thận quét vào thùng rác, không lâu thì người vệ sinh đến dọn rác, đã trở đi rồi. Hậu Tiên Thanh nghẹn giọng ấp úng nói, giống như người bị rút gân.
- Không cẩn thận, có sự trùng hợp như vậy sao? Đây là giấy chứng nhận không phải là giấy lộn. Chuyện này nhất định phải điều tra, xử lý nghiêm túc. Trợ lý Diệp, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích. Trân Chính Đông cũng tái mặt nói.
- Đồng chí Hậu Tiên Thanh tạm thời đình chỉ công tác viết kiểm điểm, phòng kiểm tra của Sở sẽ xuống điều tra xử lý rõ ràng.
An Trác Bình cũng nghiêm túc nói - Còn nữa, đồng chí Hậu Tiên Thanh, sao anh bắt trợ lý Diệp vào phòng thẩm vấn, giải thích rõ ràng cho tôi.