Cuối cùng cũng cung cấp một tin tức khá hữu ích. Nói là Vu Hồng Liên thật ra không phải là cô gái, người phụ nữ này hẳn là có một người con, sinh vài năm trước là Vu Kiệt.
Cha mẹ Vu Hồng Liên đã chết sớm, Vu Kiệt hiện đang sống nhờ ở chỗ anh trai của Hồng Liên Vu Lâm. Nhà của Vu Lâm hiện đang ở xã Trì Lâm huyện Lang Đình. Tôi nghĩ, Vu Hồng Liên là một người phụ nữ độc thân, chẳng lẽ bỏ đứa con?
Hạ Hải Vĩ nói.
Xã Trì Lâm, huyện Lang Đình địa khu Nam Lĩnh, Diệp Phàm sửng sốt nhớ hình như Thúy Nhi cũng là người ở xã đấy.
Cha của Thúy Nhi cũng bị chủ tịch xã hại, đã nhờ mình, hiện tại đã mấy tháng qua không biết Thúy Nhi có tìm người khác thay hắn không. Trong lòng Diệp Phàm có chút hổ thẹn, bởi vì việc này chính hắn đã đồng ý với Thúy Nhi. Diệp Phàm không muốn làm người thất tín.
Vì thế Diệp Phàm nói:
- Hổ ác không ăn thịt con, tin tức này rất hữu ích. Tôi lập tức cho người đến Trì Lâm Lang Đình. Tôi nghĩ, Vu Hồng Liên là mấu chốt quan trọng nhất, chỉ cần có cô, mọi việc coi như đã điều tra xong.
- Vậy đi, ban đầu tôi muốn cử người đi. Tuy nhiên, xem ra lão già Mâu Kinh Sinh theo dõi sát sao, sợ bị y đoán được sẽ không dễ làm. Nếu cậu ra tay thì tốt, Mâu Kinh Sinh hẳn là không quá chú ý đến cậu.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Lão Hạ, anh ngăn Mâu Kinh Sinh là được rồi. Tôi nhanh chóng trở về, có tin tức sẽ thông báo cho anh.
Diệp Phàm nói xong cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Trần Quân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hai người lái xe thẳng đến huyện Lang Đình của địa khu Nam Lĩnh.
Tin rằng có anh của Kiều Viên Viên Kiều Báo Quốc hỗ trợ, chuyện gì không giải quyết được. Trước đó sau khi Diệp Phàm đi Bắc Kinh xong đã đưa Kiều Báo Quốc đến địa khu Nam Lĩnh nhậm chức. Tuy nhiên, sau phải chấp hành nhiệm vụ bị thương nên lỡ mất việc này.
Trên xe, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lô Vĩ bảo Lô Vĩ bí mật điều tra công ty Hưng Long có liên quan đến tập đoàn Phượng Thị không. Hơn nữa cũng nói qua suy nghĩ của chính mình.
Lô Vĩ vừa nghe liền nổi giận hừ nói:
- Đại ca yên tâm, quả thật là người của nhà họ Phượng bí mật gây rối, chúng ta chính là bắt quỷ. Nhà họ Phượng nếu muốn gây sóng gió, nhà họ Lô chúng tôi sẽ theo chân họ chơi. Đại ca, nếu làm thì làm lớn, có thể dùng cách gì đặc biệt để đả kích nhà họ Phượng một cái. Ít nhất đánh rơi ba phần dáng vẻ bệ vệ của họ, trong mười năm không thể xoay người mới được. Bằng không, cả ngày gây rối cũng phiền.
- Cách đặc biệt…
Diệp Phàm nhắc lại, nghĩ lại hình như Đào nguyên sơn trang là một công ty con của tập đoàn Phượng thị do một người có tên là Trịnh Cường làm giám đốc.
Nên công ty chủ yếu là phụ trách kinh doanh, cũng là lợi nhuận chủ yếu của Phượng thị. Nếu có thể điều tra chuyện An ninh quốc gia của Trịnh Cường.
Đem hộp phân này ném lên đầu nhà họ Phượng, xem ra mặc dù nhà họ Phượng có sự nghiệp lớn cũng không có cách nào.
Dù sao, đó là một chuyện lớn. Nhà họ Phượng có thể nói lại được với quốc gia sao? Hơn nữa, mặc dù là nhà họ Phượng căn bản không liên quan đến vụ án Thưởng Xuân, nhưng việc này chỉ cần an ninh quốc gia nói có thì là có. Có một số việc, nói là không rõ, dính đến đều có nghĩa là có.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nghĩ hiện giờ Báo Săn đã thay đổi hết thành người của Lỗ Tiến. Hắn muốn sai khiến Báo Săn làm chút chuyện cũng đành chịu không có cách nào.
Trong lòng hắn hận tới mức ngứa cả răng. Nếu Trương Cường và Tề Thiên đều ở thì tốt rồi. Một cuộc điện thoại là có thể đổ chậu *** lên đầu nhà họ Phượng.
Tuy nhiên, chỗ Báo Săn là không có cách nào. Chỉ có thể ra tay từ phía an ninh quốc gia mà thôi. May mắn Trương Hùng còn nhậm chức ở tổng bộ An ninh quốc gia, thật ra có thể mượn một chút năng lượng của y.
Vì thế Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Hùng cười nói:
- Cục trưởng Trương gần đây thảnh thơi nhỉ.
- Thảnh thơi, đang khổ đây, ngày nào cũng có chuyện đáng ghét. Anh Diệp, cậu cũng không phải không biết công tác đặc thù của An ninh quốc gia, rất buồn tẻ.
Trương Hùng cười chua xót.
- Chuyện Đào nguyên sơn trang lần trước đã chấm dứt không?
Diệp Phàm hỏi.
- Toàn bộ tập trung vào núi Xương Bối, chuyện Đào nguyên sơn trang vẫn để qua một bên. Tuy nhiên, thủ trưởng Lỗ cho rằng Đào nguyên sơn trang chỉ có là một điểm trá hình thôi.
Mặc dù là Thưởng Xuân ở trong đó cũng không thể chứng minh Đào nguyên sơn trang chính là một điểm của bí mật của tổ Thần Đạo.
Cho nên, Tổ đặc nhiệm A không cần tốn tinh lực vào việc này. Hơn nữa, thật sự nếu bày ra, Tổ đặc nhiệm A căn bản là không có thời gian và sức lực.
Vả lại, trận chiến núi Xương Bối thiếu chút nữa mất hẳn tổ nòng cốt số tám. Cho nên, Lỗ Tiên liền ném việc không có hương vị gì cho tổng bộ an ninh quốc gia.
Mà người phụ trách tổng bộ an ninh quốc gia biết việc này vô bổ, biết tôi là tổ viên, cho nên, đi đi lại lại không ngờ vứt việc này cho tôi.
Bảo tôi phụ trách điều tra rõ việc liên quan đến Đào nguyên sơn trang. Mẹ nó, bố đường đường là cục trưởng của tổng bộ An ninh quốc gia, không ngờ đi bắt gà, anh nói có tức không?
Trương Hùng tức giận nói.
- Ông em, cậu là người có phúc không biết phúc. Đào Nguyên sơn trang là cái tổ phượng hoàng, không thể nói là ổ gà. Bên trong con gái đẹp như mây, mỗi người mỗi vẻ. Không tin, cậu đi dạo một vòng, đảm bảo cậu vui đến quên cả trời đất, ha ha ha…
Diệp Phàm phá lên cười.
- Đại ca đã đi đến đó?
Trương Hùng hỏi.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thật ra đã đi, lúc đó là bị Tề Thiên lừa. Tuy nhiên, Thưởng Xuân thật ra là do tôi phát hiện. Lúc đó vì điều tra rõ người đàn bà này tôi đã dùng 2triệu mua cô. Hơn đơn không biết Tề Thiên có báo không, lúc ấy Trương Cường nói là phá án sẽ báo, Tề Thiên thiếu chút nữa giơ chân.
Nghe nói Thưởng Xuân thật sự là Mỹ Sa Lâm Tử, cô có chị là Saudi Clara là một cao thủ của tổ Thần Đạo?
Trương Hùng đến lúc này hứng thú.
- Ừ, không nói dối cậu, Saudi Clara thật sự lợi hại, có thân thủ hơn ngũ đẳng. Lúc đó bị chính tôi xử lý. Cô không có khả năng sống lại. Cho nên lúc vừa thấy Thưởng Xuân tôi liền ngây người, quá giống. Xem ra chính là song sinh.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, thì ra là thế.
Trương Hùng dường như gật đầu phía đầu điện thoại kia. Nghĩ một chút rồi nói:
- Diệp Phàm, anh không phải nói chuyện phiếm với tôi vì chuyện này chưa.
- Đương nhiên, không có việc gì tôi không gọi cho cậu. Là như vậy, tôi muốn nhờ cậu đều tra nhà họ Phượng cùng góp vốn với Tập đoàn Tam Mộc có phải có vấn đề không. Lúc đó Thưởng Xuân đã cùng một người của tập đoàn Tam Mộc là giám đốc Trịnh Cường có gặp gỡ vài lần. Trịnh Cường hình như là bị bắt?
Diệp Phàm hỏi.
- Bắt, hiện tại đang nằm trong tay tôi, còn chưa thẩm tra, chẳng lẽ người này có vấn đề?
Trương Hùng hỏi.
- Vậy là tốt rồi, hãy hỏi Trịnh Cường một chút, tốt nhất là hỏi chuyện y có liên quan đến tập đoàn Phượng thị ở Thủy Châu.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Tập đoàn Phượng Thị ở Thủy Châu?
Trương Hùng thầm nhắc lại, sau đó hỏi:
- Có phải cậu ra tay với tập đoàn Phượng Thị? Hẳn là bọn họ gây với cậu.
- Nói cũng đúng, bọn họ dùng một số người lừa lấy bảy mươi triệu của khu Hồng Liên do tôi phụ trách. Hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không phải là lừa tiền, mà là tấn công tôi…
Diệp Phàm nói qua cho Trương Hùng.
- Hừ, được, tôi sẽ làm cho Tập đoàn Phượng Thị biết hậu quả của việc trêu chọc Diệp Phàm.
Trương Hùng hừ một tiếng cúp điện thoại.
Diệp Phàm thoải mái vươn người.
- Đại ca, anh thật đúng là nhiều thủ đoạn. Tôi đoán. Tôi đoán công ty này sắp xui xẻo. Một cuộc điện thoại của cậu có lẽ đã sắp xếp vận mệnh của một tập đoàn lớn.
Trần Quân lái xe cười ha hả nói.
- Không thể nói như vậy, chúng ta đều lấy sự thật làm chứng cứ, lấy pháp luật làm thước. Tôi cũng không phải là người tùy tiện. Trên cơ bản đều là bất đắc dĩ. Cậu nghĩ lại xem, đối phương muốn mệnh của cậu cứ chờ cho họ lấy sao? Chúng ta cũng không phải hạng người lương thiện.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Cũng đúng, không phải người ta chết thì mình sẽ mất mạng. Chúng ta đương nhiên không thể chết. Cách tốt nhất là để đối phương bị diệt vong. Chúng ta phải vì sự tồn tại của chính mình, đó mới là đạo lý.
Trần Quân cười nói, xe chạy nhanh như máy bay.
- Cậu chạy chậm thôi, đường xấu như vậy, đừng để xe lật xuống núi, hai ta đều xong đời.
Diệp Phàm cười mắng.
- Hoàn toàn không được, chúng ta như vậy đến Diêm Vương cũng không dám nhận.
Trần Quân cười nói, cũng đi chậm lại.
Diệp Phàm gọi điện thoại cho Ngưu Mãn làm việc trên lâm trường Đông Sơn hỏi:
- Chuyện Thúy Nhi đã giải quyết chưa?
- A, Diệp Phàm, chuyện của cô còn chưa giải quyết. Không, sáng hôm nay cô đến nhà tôi luôn ngồi khóc nhưng không dám gọi điện thoại cho anh.
Phạm Ngưu giọng đầy xúc động nói.
- Tôi biết rồi, hiện đang trên đường đến Nam Lĩnh. Đến chỗ anh nghỉ ngơi một chút.
Diệp Phàm nói, thật sự muốn đi ngâm mình dưới suốt nước nóng kia.
- Không biết anh lên có mấy người.
Phạm Ngưu cẩn thận hỏi.
- Tôi có hai người.
Diệp Phàm biết lão Phạm sẽ đi sắp xếp, quay sang Trần Quân nói:
- Trần Quân, đưa cậu đến một chỗ, đảm bảo cậu sẽ thoải mái.
- Chỗ nào, thoải mái, không phải là đến kỹ viện chứ?
Trần Quân hay nói đùa.
- Ha ha, cậu thấy tôi giống người như thế sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Đương nhiên không phải, anh là ai, anh minh thần võ chỉ cần đứng một chỗ, có bao nhiêu cô nàng tự động chạy đến khóc yêu cầu anh âu yếm.
Trần Quân cười.
- Cậu này, dám giễu cợt tôi có phải không?
Diệp Phàm cười cười, có chút mất mái nói:
- Ôi, Trần Quân, hiện tại võ công của tôi đã phế, nói thế có nghĩa gì.
- Anh Diệp, anh mãi mãi là đại ca của tôi.
Trần Quân nói.
- Ha ha,
Diệp Phàm cười, cảm giác mình kết bạn với những người rất thành thật, không vì điều gì khác.
- Thuý Nhi, Diệp Phàm đến rồi. Buổi tối bất kể thế nào cũng phải dâng thân cháu cho Diệp Phàm mới được. Hắn nói đang trên đường đi NamLĩnh, xem ra là đi có việc. Việc này muốn thành thì xem tối nay cháu thế nào.
Phạm Ngưu trơ trẽn nói.