Tống Trinh Ngọc không vui làm đồng chí Diệp Phàm cau mày, vội vàng sửa chữa:
- Nói sai rồi, chân của em không thô, là gót sen, sờ lên rất mịn màng.
Diệp Phàm cười gian, tiện tay xoa mấy cái trên chân Tống Trinh Ngọc rồi trượt đến vòng eo khiến cô cười xấu hổ.
Trong lòng cảm thấy có chút nhộn nhạo vì tiểu tử Diệp Phàm này làm chuyện xấu, hết lần này tới lần khác lần tới chỗ đó.
- Là Tống cô nương, chuyện gì xảy ra vậy?
Tống Trinh Ngọc ở trong khu chung cư Tỉnh ủy cũng có chút danh tiếng.
Cũng không phải nói bởi vì cha cô là Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy mà cô công tác ở đài truyền hình tỉnh, gần đây còn chủ trì một tiết mục mang tính tiêu khiển, một tuần một buổi tối.
Vì thế mà mọi người khu này đều biết cô, sau lưng gọi là tiểu minh tinh nên hai cảnh sát vũ trang trước cửa vừa nhìn thấy Tống Trinh Ngọc nằm ở trên lưng Diệp Phàm thì đều kinh ngạc rồi sốt sắng hỏi thăm, còn tưởng rằng cô bị thương.
Bởi vì Tống Trinh Ngọc thường xuyên đưa cho hai cảnh sát này mấy bao thuốc ngon, dĩ nhiên thuốc đều là mấy người khách tới nhà chơi biếu xén.
Tuy nhiên cha cô lại không hút thuốc, trái lại đều để mốc meo nên tiện tay phát cho những người này. Vì thế danh tiếng của Tống Trinh Ngọc rất không tệ.
- A! Tôi không sao, chân không cẩn thận bị trật rồi, anh họ cõng tôi trở lại.
Tống Trinh Ngọc vội vàng giải thích, nếu không ngày mai tin tức loan ra thì phiền toái.
- Anh họ!
Hai cảnh sát vũ trang giật mình, chưa từng nghe nói qua Tống gia còn có anh họ nên nhìn lại một chút, cũng không hỏi cái gì, trực tiếp cho đi vào.
- Người anh em, cậu nói có phải là anh họ của tiểu minh tinh không?
Một cảnh sát vũ trang tò mò.
- Có lẽ là phải, mà cũng có lẽ là không phải? Lão đệ cậu vẫn chưa rõ, hiện giờ mấy cô gái đều gọi thế. Nam thì bảo nữ là em họ, nữ thì gọi nam là anh họ, ai mà biết được, ha ha.
Người cảnh sát vũ trang kia vui vẻ cười nói.
- Có lẽ là bạn trai Tống cô nương, tiểu tử này đúng là trắng trẻo, như một học sinh, chẳng lẽ là bạn cùng đại học. Sao nghe nói Tống cô nương cũng chẳng qua mới 21, sẽ không tìm bạn trai sớm như vậy chứ!
Cảnh sát kia lại suy đoán.
- Coi như vậy đi, chúng ta quan tâm làm gì. Cậu xem hai người thân thiết chưa, tiểu tử kia thật là may mắn. Tống cô nương như một mỹ nhân thiên tiên, lại có thể cho hắn vác trên người, khẳng định rất dễ chịu, ai......
Người kia lại thở dài.
- Tôi nói lão ca tức giận làm gì, chẳng phải anh tìm một chị mập......
- Đều là do anh đó. Nếu như vừa rồi tới cổng anh đỡ em xuống thì chẳng xảy ra chuyện gì rồi. Nếu hai cảnh sát vũ trang truyền ra thì em giấu mặt vào đâu......
Tống Trinh Ngọc tức giận, lại cắn Diệp Phàm một cái.
Làm tiểu tử này đau nhăn nhó, vội vàng cầu xin tha thứ:
- Tống cô nãi nãi của tôi, cô nhẹ chút có được hay không, cổ tôi cũng không phải thịt heo, sắp bị cô cắn rớt rồi. Tôi làm vậy cũng chỉ là sợ cô bị thương ở chân rồi cả tuần không dẫn chương trình được.
- Không có chuyện gì, có anh bảo vệ, ba ngày sau sẽ khỏi.
Diệp Phàm nói khoác, cười thần bí.
- Có biện pháp gì tốt, nói mau!
Tống Trinh Ngọc nóng nảy.
- Để sau hãy nói, về đến nhà chưa vậy?
Diệp Phàm hỏi, nhìn tòa nhà ba tầng treo biển số 6. Hoàn cảnh còn rất u nhã, thấp thoáng vài cây đại thụ, chỉ thấy một cái cửa và ánh đèn bên trong.
Mới vừa đi tới gần liền phát hiện bên trong có một phụ nữ nhìn rất quen đang đi lại lo lắng. Trong lòng Diệp Phàm căng thẳng, biết người này chính là mẹ của Tống Trinh Ngọc, hình như là họ Tào, bởi vì trước kia đã từng gặp qua ở nhà giáo sư Lan, cả nhà bọn họ tới cùng nhau, cùng ăn lẩu sói chuột, hắn định mở miệng ra kêu dì Tào thì Tào Mai Phương vừa thấy Tống Trinh Ngọc trên lưng Diệp Phàm nên luống cuống, còn tưởng rằng con gái bị thương, kêu lên hoảng hốt:
- Lão Tống, anh mau ra đây, Trinh Ngọc bị thương rồi.
- Mẹ! Con không sao, chỉ là trặc chân.
Tống Trinh Ngọc vội vàng giải thích, len lén liếc mẹ, tránh cho bà lo lắng. Chẳng qua trong lòng Tống Trinh Ngọc có chút bất an, chỉ sợ cha mẹ trách mắng vì về muộn.
Diệp Phàm có chút câu nệ vào đại sảnh, phát hiện bên trong cũng không thể nói xa hoa, chỉ có thể nói là cổ kính, chủ yếu là toát ra một vẻ trang nghiêm mà người ta vẫn hay gọi là quan khí.
- Trinh Ngọc, chuyện gì xảy ra, đã trễ thế này mới trở về.
Diệp Phàm mới vừa để Tống Trinh Ngọc xuống, Tào Mai Phương nhìn Diệp Phàm vẻ lúng túng, liếc mắt, hỏi.
- Là cậu a, ngồi đi.
Tống Sơ Kiệt hình như nhận ra Diệp Phàm chính là người đã giết sói chuột ở nhà Lan Cơ Văn nên bình tĩnh nói.
- Con...... Không cẩn thận bị ngã nên Diệp Phàm đưa về.
Tống Trinh Ngọc có chút chột dạ, nói dối.
- Đưa con về, sao lại trễ thế, ngay cả điện thoại cũng không gọi, tý nữa làm mẹ lo chết. Nếu không trở về thì ông ngoại con nói phải báo cho cảnh sát.
Tào Mai Phương giận trách, kiểm tra chân con gái phát hiện sưng rất lớn nên đau lòng hỏi:
- Ngã ở đâu mà vậy. Lão Tống, mau gọi Vương đại phu tới xử lý nếu không sưng to thì phiền.
- Đừng nóng vội, đã trễ thế này, cũng đừng có phiền toái người ta. Để tôi đi lấy dầu xoa xoa cho nó.
Tống Sơ Kiệt bình tĩnh nhìn xem thì thấy chân con gái cũng không việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là bình thường.
- Điện thoại...... Điện thoại không có điện......
Tống Trinh Ngọc ấp úng, vội vàng tiếp nói láo.
- Trưởng ban Tống, dì Tào, cháu...... Cháu xin phép cáo từ.
Diệp Phàm không dám ngồi, vội vàng đứng lên cáo từ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn nhìn Tào Mai Phương thì đoán trong lòng bà ta chắc không hoan nghênh mình, bởi vì vào nhà đã mấy phút nhưng Tào Mai Phương vẫn không hề nhìn qua lẫn chào hỏi.
- Phàm...... Anh Phàm, đã trễ thế này, anh đâu có chỗ ở?
Tống Trinh Ngọc bật thốt.
Tào Mai Phương lại càng mất hứng, rõ ràng từ giọng nói con gái đã cảm nhận được Diệp Phàm không phải là bạn bè bình thường.
Bà ta nhìn con gái, đột nhiên hỏi:
- Điện thoại di động của con đâu?
- Mẹ! Con vừa mới nói đấy,, không có điện, ở trong ví.
Tống Trinh Ngọc căng thẳng, giọng hơi ấp úng càng làm cho Tào Mai Phương cảm thấy có chút quái lạ, tiện tay cầm ví của Tống Trinh Ngọc, chắc là định kiểm tra.
- Mẹ! Con nói dối, thật ra điện thoại đã mất......
Tống Trinh Ngọc cúi thấp đầu xuống.
- Đã mất, làm sao vứt? Mất ở chỗ nào rồi?
Tào Mai Phương lại càng hỏi dồn.
- Con...... Đánh rơi......
Tống Trinh Ngọc thấy vẻ mặt mẹ mình như vậy thì càng hết hồn.
- Ai...... Dì, là như vậy, mới vừa rồi chúng cháu ở Thực Vương nhai gặp phải một nhóm lưu manh nên bị bọn chúng vất vào thùng nước nên đã hỏng rồi.
Diệp Phàm cố lên gân, thầm nghĩ, " Chuyện này đoán chừng muốn dấu cũng dấu không được, chuyện lớn như vậy xảy ra, ngày mai chắc Cục Công an có thể phái người đến."
- Cái gì, đụng phải lưu manh. Trinh Ngọc a, làm sao con trễ vậy còn chạy đi Thực Vương nhai, nhiều nguy hiểm. Hơn nữa, tối nay làm sao con đi chơi trễ vậy, sắp sáng rồi...Một cô gái làm vậy là không hay.
Tào Mai Phương không nói trắng ra nhưng ý trách cứ rất rõ ràng.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu Tào Mai Phương đang nói mình.
- Cậu trẻ, cậu kể rõ cho tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tống Sơ Kiệt vẫn bình thản.
- Dạ, con cùng với chị Triệu tỷ cùng nhau ăn cơm, gặp Diệp Phàm ở quán lẩu lão Vương, hắn tới trường đảng Tỉnh ủy học tập, không phải là có một Lớp nhân tài xuyên thế kỷ sao?
Sau đó mọi người cùng nhau ăn cơm rồi thuận đường đi dạo phố. Lúc 10 giờ thấy đói nên đến Thực Vương nhai ăn điểm tâm.
Chị Triệu đột nhiên nhận được điện thoại trong nhà đi về trước, sau đó gặp phải bọn lưu manh......
Tống Trinh Ngọc giành kể trước. Chẳng qua chuyện sau đó cũng không không dám kể thêm sợ cha mẹ lo lắng.
- Không đúng nha! Cho dù là gặp phải bọn lưu manh cũng không tới giờ chứ, con đang nói dối.
Tào Mai Phương lập tức chỉ ra điểm không ổn.
- Sau lại...... Sau lại......
Tống Trinh Ngọc len lén nhìn Diệp Phàm, không muốn nói:
- Mẹ, mẹ đừng hỏi, chẳng phải con về rồi sao.
- Không được! Cần phải nói rõ, Trinh Ngọc, con còn nhỏ, đừng để người xấu lừa gạt.
Tào Mai Phương như muốn ám chỉ, Diệp Phàm nghe trong lòng không thoải mái, đây chẳng phải là muốn nói mình dụ dỗ con gái họ đi sao.
Liền nói:
- Trưởng ban Tống, dì Tào, là như vậy, sau đó có mấy cảnh sát tới tuần tra thì có hai người ở bàn bên cạnh là trọng phạm. Bọn họ lại không muốn làm chứng, cuối cùng bắt cóc Trinh Ngọc vào một......
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ chuyện buổi tối nói ra.
- Kèm hai bên! Còn gặp phải tội phạm giết người! Ai nha!
Tào Mai Phương cả kinh.
- Tiểu Diệp, cậu bảo lúc ấy Cục trưởng cục công an thành phố Thủy Châu Đặng Kiến Quân không tới hiện trường, hơn nữa còn nói dối lên tỉnh?
Tống Sơ Kiệt bắt đầu nghiêm túc.
- Ừ! Nghe Phó Trưởng Ban Lý Xương Hải nói là lúc ấy người chịu trách nhiệm cao nhất bên Thủy Châu là Trương Bá Dân, hình như là phó cục trưởng Cục Công an Thủy Châu. Sau đó Phó Trưởng Ban Lý tới thành chỉ huy cao nhất, bắn bị thương kẻ bắt cóc cứu được mười mấy trẻ em và giáo viên.
Diệp Phàm nói.