Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động của gã khiến tất cả tròn mắt nhìn chằm chằm vào Tề Thiên, không biết lai lịch của chàng trai trẻ này là sao, ngay cả phó bí thư Tạ cũng cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì cháu của y đâu phải là tầm thường gì, tốt xấu cũng là một thiếu tá tiểu đoàn trưởng căn cứ Dương Đầu Phong, làm sao mà lại phải xưng hô thủ trưởng với một thằng ranh chưa ráo máu đầu này.

Dĩ nhiên hiểu được thân phận Tạ Tốn cũng chỉ có Tiếu Tuấn Thần và Chu Trường Hà và mấy người bên Diệp Phàm, những người khác không biết thì cảm thấy hơi tò mò lẫn buồn cười.

Chu Trường Hà tý nữa thì cảm thấy muốn ngất, con trai mình bị Tạ Tốn cường bạo bắt đi, mình xin sao cũng không thả, nào ngờ thằng ranh này lại chạy tới chào hỏi với một thằng em của Diệp Phàm, một chút cảm giác về sự ưu việt của bản thân giờ đã bay sạch.

Cảm giác của Tiếu Tuấn Thần cũng tương tự, y suy đoán Tề Thiên và Diệp Phàm có phải là mấy thái tử đảng ẩn mặt hay không, lần này chắc là phải đánh giá lại thằng ranh này rồi.

- Ha ha! Thiếu tá Tạ không cần phải khách khí, nơi này không phải là doanh trại, hôm nay tôi tới đây là để gặp anh Diệp.

Tề Thiên vừa lên tiếng thì lại càng làm cho mọi người chấn động.

- Anh Diệp nào vậy, có thể giới thiệu cho cho Tạ Tốn làm quen một chút.

Tạ Tốn tiếp tục hỏi.

- Ha ha! Chắc cậu cũng quen đấy, chính là anh kết nghĩa của cậu đấy.

Tề Thiên nói xong đi tới bên cạnh Diệp Phàm nói vẻ cung kính:

- Anh Diệp, đây là thiếu tá Tạ, anh làm quen nhé, sau này mọi người quen nhau là tốt rồi. Thiếu tá Tạ, anh của tôi là một nam tử hán đại trượng phu đấy, ngay cả đoàn trưởng Thiết của chúng tôi cũng gọi là anh em, thực sự là một anh em tốt.

Đoàn trưởng Thiết của chúng tôi đâu phải là người dễ dàng, sau này cậu cũng nên cung kính với anh ấy, nếu không để đoàn trưởng Thiết mà biết thì sẽ lột da cậu đấy, ha ha.

Tề Thiên cũng thuận thế tạo thể diện cho Diệp Phàm rất oai phong.

Chỉ là mấy người trong phòng lại không coi lời của Tề Thiên vào đâu, một đoàn trưởng thì có gì mà tự hào, cũng chưa bằng một Phó Chủ tịch huyện, cũng chỉ Phạm Hồng Võng là biết phân lượng của đoàn trưởng Thiết.

- Đúng thế, là anh em của đoàn trưởng Thiết thì đánh chết tôi cũng không dám coi thường, đừng nói là tôi không dám, cho dù tư lệnh Tào của căn cứ cũng không dám.

Tạ Tốn gãi đầu, vẻ mặt nghiêm túc không hề có vẻ gì là nói láo.

Nhất thời trong phòng lại càng náo nhiệt, mọi người vui vẻ hàn huyên chúc tụng.

Sau đó thì đồ ăn đặc biệt được mang lên!

Điều làm người ta ngạc nhiên là Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn lại trở thành người phục vụ, bưng lên hai cái chậu gỗ nghi ngút khói, bên trong đựng thịt sói chuột lông xanh hầm nhừ. Hai cái chậu gỗ này hao hao giống như chậu rửa chân của dân quê, đóng theo kiểu uốn cong, bên ngoài còn khắc hoa văn, là do Diệp Phàm bảo Hoàng Hiểu Lâm mời thợ mộc trên lâm trường Cảnh Dương đóng ra.

Thấy mọi người ánh mắt có chút quái dị, chắc là đều nghĩ tại sao lại dùng chậu rửa chân để dùng đựng canh thịt, Diệp Phàm cười giải thích:

- Mọi người đừng xem thường cái chậu gỗ này, nó được đóng từ một loại gỗ quý gọi là gỗ hoa lên, có tác dụng thanh thần, hơn nữa còn có mùi thơm rất nhẹ nhàng.

Nếu dùng để đựng canh thịt sẽ không bị biến chất như dùng nồi nhôm hay sắt, làm giảm rất nhiều hương vị.

Chậu này là tôi đặc biệt mời thợ mộc của lâm trường Cảnh Dương đóng ra. Nghe nói xưởng mộc của bọn họ còn làm ra đồ để xuất khẩu sang châu Âu đúng không chủ nhiệm Trịnh?

Diệp Phàm quay sang hỏi Trịnh Khinh Vượng.

- Ha ha! Chẳng những là châu Âu, mà là Nhật Bản, Hàn Quốc cũng có đồ gỗ của lâm trường Cảnh Dương chúng tôi.

Trịnh Khinh Vượng thấy tất cả mọi người đều nhìn vào y thì cảm thấy rất thỏa mãn, có thể biểu hiện trước mặt phó bí thư Tạ và phó trưởng ban Tào là một cơ hội rất tốt.

Tạ Quốc Trung là bí thư chuyên trách thứ hai của Mặc Hương, ngoại trừ bí thư Dương Quốc Đống, chủ tịch thành phố La Hạo Thông, bí thư đảng đoàn Chu Càn Dương thì vị phó bí thư Tạ này chính là nhân vật có thực quyền thứ tư của thành phố Mặc Hương, cũng giống như địa vị của Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền.

Chu Trường Hà quặn ruột, nghiến răng mắng thầm, " Tiểu súc sinh, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ tốt, dám đi ép cháu gái phó bí thư thành phố hầu rượu lại còn đập phá đồ đạc, đúng là chán sống rồi". Vừa rồi y vẫn còn một chút căm tức, định tìm cơ hội gây khó khăn cho Thủy Vân Cư của Tạ Mị Nhi nhưng giờ thì đã hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Một bí thư ủy ban kỷ luật huyện dám đối chọi với phó bí thư thị ủy thì đó là khái niệm gì, chính là câu mà người ta vẫn hay nói là lấy trứng chọi với đá.

Người ta chỉ cần một câu nói là có thể thổi bay cái mũ quan của mình, hiện giờ Chu Trường Hà ngay cả chuyện của con mình cũng không dám suy nghĩ chứ đừng nói chuyện khác.

Y thầm thở dài, " Tự gây họa đúng là không thể sống, ra tòa án quân sự thì ra đi, có khi ngồi tù vài năm cũng tốt, đồ hư hỏng"

Ai ngờ Diệp Phàm kéo Tạ Tốn ra một bên rồi thì thầm vài câu, sau đó thấy Tạ Tốn liếc Chu Trường Hà một cái, đến gần y nói khẽ, " Nể mặt anh Diệp, anh có thể bảo người đến dẫn Chu Tiểu Đào về đi. Hừ!"

Nói xong lấy điện thoại ra gọi nói mấy câu, Chu Trường Hà cũng không kịp so đo, vội vàng vui mừng nói mấy câu cảm ơn rồi điện thoại bảo vợ y đi nhận người.

Thái Đại Giang tuy nói kinh ngạc vì sự quan hệ rộng của Diệp Phàm, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, có lẽ là do liên quan đến vụ án thôn đập Thiên Thủy lần trước.

Có thể thực sự làm chỗ dựa cho hắn ở đây cũng không nhiều. Bộ đội và chính quyền cũng không liên quan nhiều, trừ khi Diệp Phàm đầu quân thì người ta có thể giúp, còn không cũng không có tác dụng bao nhiêu, hơn nữa vừa rồi nghe Tề Thiên nói là đoàn trưởng Thiết gì đó thì y lại càng coi thường

Thái Đại Giang cứ nghĩ một đoàn trưởng cũng chỉ là mọt chức quan nho nhỏ trong quân đội, làm sao có thể so sánh với một chủ tịch của một thị trấn lớn như mình.

Về phần mấy người bên công an thì dù Diệp Phàm có quan hệ tốt với cục trưởng cục công an Vu Kiến Thần thì cũng không nói lên điều gì.

Bình thường thì người ta có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi, có việc thì trốn mất mặt. Hơn nữa y chỉ quản bên công an, Diệp Phàm cũng không phải là cảnh sát, vì thế ngọn núi này là không thể dựa vào, hơn nữa nó còn ở rất xa.

Hữu dụng nhất có lẽ là quan hệ của Diệp Phàm và Tạ Mị Nhi, nhìn vừa rồi thì có vẻ cũng không tệ lắm nhưng chưa còn đạt tới mức thâm giao.

Bởi vì ngay cả Tạ Tốn cũng không quen Diệp Phàm, nhiều nhất là Diệp Phàm có việc thì Tạ Mị Nhi có thể nói với phó bí thư Tạ vài tiếng, chắc gì người ta đã chịu giúp.

Tuy nhiên nếu Diệp Phàm có quan hệ bạn bè nam nữ với Tạ Mị Nhi thì không chừng phó bí thư Tạ vốn cưng chiều cô cháu đúng là có thể giúp, tuy nhiên bạn bè không dễ kiếm như vậy, mà có thật là bạn bè thì nhà họ Tạ cũng chưa chắc đã để mắt đến một Phó Chủ tịch thị trấn nho nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Chỗ dựa lớn nhất bây giờ của Diệp Phàm thật ra chính là bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, tuy nhiên Lý Hồng Dương cũng chỉ là lợi dụng hắn chứ chưa phải là thân tín thật sự.

Y đơn giản là muốn lợi dụng quan hệ giữa Diệp Phàm và tập đoàn Nam Cung để lôi kéo chút tiền đầu tư nhưng lần vừa rồi tập đoàn Nam Cung tỏ ra khá lạnh nhạt, nếu quả thực chuyện đầu tư không thành thì Diệp Phàm căn bản không còn giá trị lợi dụng.

Thái Đại Giang dù sao cũng là một tên giảo hoạt, phân tích rất thấu triệt, chắc là mọi người trên bàn cũng có phân tích như thế.

Trên mặt mọi người tuy là híp mắt chào hỏi Diệp Phàm nhưng chủ yếu là nhìn mặt mũi Vu Kiến Thần và Tạ Quốc Trung, người ta vừa nhấc mông đi thì chắc là đã đổi sắc mặt rồi.

Người a! Tất cả đều là như vậy.

Còn nói Diệp Phàm có thể dựa vào phó trưởng ban Tào thì lại càng không thể, người ta là nể mặt Vu Kiến Thần mà đến.

Có lẽ là do sự hấp dẫn của món canh thịt sói chuột vương mà đến, người Hoa Hạ vốn tò mò, thấy cái gì đặc biệt liền chạy đến xem cũng là điều bình thường.

Thật ra thì hôm nay Tạ Quốc Trung tới là vì để giáo huấn Chu Trường Hà, lúc y vừa nghe nói Tạ Mị Nhi bị đánh thì đùng đùng nổi giận, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đánh Tạ Mị Nhi, vậy mà giờ lại có kẻ dám.

Vì thế y vội vàng chạy tới huyện Ngư Dương, ngay cả trụ sở huyện cũng không vào, sau khi biết được con trai Chu Trường Hà đã bị thằng cháu Tạ Tốn của mình bắt đi, Mị Nhi bị đánh cũng không nghiêm trọng lắm, mấy vết bầm cũng đã tiêu tan cả rồi thì cũng hết giận gần nửa, tuy nhiên vẫn phải giáo huấn Chu Trường Hà vài câu, hỏi ra mới biết Chu Trường Hà đã xuống thị trấn Lâm Tuyền rồi.

Vừa lúc Diệp Phàm muốn mời mọi người ăn thịt sói chuột vương nên cũng cảm thấy tò mò, Tạ Quốc Trung cũng chưa từng gặp qua sói chuột nào nặng đến trăm cân, tiện đường về thành phố có đi qua Lâm Tuyền nên ghé qua đây.

Mới vừa rồi Chu Trường Hà đến vấn an Tạ Quốc Trung y cũng rất lạnh nhạt, hừ một câu:

- Bố không thể dạy con thì làm sao có thể quản lý mấy ngàn cán bộ huyện Ngư Dương. Trở về suy nghĩ thật kỹ một chút đi.

Lúc đó Chu Trường Hà sợ hết hồn hết vía, nét mặt già nua bỗng hồng lên như một viên ô mai, liên tục xin lỗi, tuy nhiên Tạ Quốc Trung cũng chỉ nói với y ở trong góc, cũng coi như là cho Chu Trường Hà một chút mặt mũi.

Vì thế khi Tạ Quốc Trung vừa rời đi thì Chu Trường Hà mới dám lấy khăn giấy lau mồ hôi đang toát ra trên mặt, trong lòng thầm mắng khi về nhất định phải đánh gãy chân thằng nghiệt tử Chu Tiểu Đào mới được.

Những chuyện này, Tần Chí Minh cũng đã nhìn thấy hết, lai lịch Diệp Phàm thì y đã sớm biết rõ, bây giờ bỗng nhiên lại sinh ra một đống quan hệ làm y thầm kinh hãi, xem ra lại phải cân nhắc phân lượng của Diệp Phàm rồi.

Tuy nói những người đến đây đều có quan hệ khá hời hợt với Diệp Phàm, tuy nhiên lúc nào cũng có thể biến thành thân thiết, ai dám nói bọn họ sẽ không chiếu cố hắn.

Còn về Phó chủ tịch thị trấn Thiết Minh Hạ sau khi ăn xong bữa cơm này thì ý định tranh hùng với Diệp Phàm đã biến mất tăm tích, trong thở dài, " Ai! Trẻ tuổi mới là tốt! Mình già rồi, hơn nữa mình với hắn là cùng một phe mà"

Tuy nhiên tối nay món thịt sói chuột lông xanh đúng là triển hiện uy phong, mọi người đều ăn như hùm như hổ, rượu cũng uống không ít. Diệp Phàm thật ra thì cũng có chút đau lòng, không phải là vì món thịt sói chuột mà là dược liệu quý giá nặn ra từ đoạn cây Thái tuế.

Không biết khi nặn ra một chút dịch quý giá như vậy có làm tổn hại đến gốc cây hay không.

Sau khi phó bí thư Tạ và mọi người ăn xong, Diệp Phàm bảo Phạm Xuân Hương đem số thịt sói chuột còn dư lại chia ra mỗi phần ba cân, kèm với thảo dược đặc chế đưa cho lãnh đạo một người một phần.

Nếu để người khác biết được chắc là sẽ cười đến rụng răng, ai đời lại tặng quà cho lãnh đạo là mấy cân thịt cùng với một bọc thảo dược.

Tuy nhiên mọi người đều rất cao hứng, chỉ có Tạ Quốc Trung lúc đầu thấy Diệp Phàm cầm một bọc nhét lên xe mình thì trầm mặt xuống làm Diệp Phàm phải vội vàng giải thích thì vui vẻ đón nhận.

Chỉ có Tạ Tốn lại có vẻ mất hứng, sau đó Tạ Mị Nhi mới nói thầm cho Diệp Phàm biết là anh mình ngại thịt quá ít, đem mấy cân về thì tư lệnh, chính ủy và mấy người thuộc hạ mỗi người húp một miếng thì hết nhẵn. Diệp Phàm khi đó mới bừng tỉnh, vội vàng bảo Lý Tuyên Thạch đem hết năm, sáu cân thịt còn dư lại đưa cho gã, Tạ Tốn cũng không khách khí cầm luôn đưa lên xe nổ máy chạy thẳng.

- Anh họ, Diệp Phàm hôm nay xuống nhà máy giấy xảy ra chuyện đánh nhau rồi.

Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài có chút chú gặp họa anh mừng vui vẻ lén gọi điện thoại cho bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa.

- A! Đánh nhau, đáng đánh lắm! Mậu Tài, làm sao cậu nghe chuyện này.

Chung Minh Nghĩa im lặng một lúc rồi cười ha hả.

- Em cho là không phải vô cớ, nghe nói hai người bị đánh một người là Vương Lục Thuận còn người kia là Trương Hoa. Tuy nhiên họ Diệp cũng rất nghề, nghe nói một cước một quyền đã đánh cho hai tên kia nhừ xương.

Hai tên ngu ngốc đó lại là bảo vệ nhà máy, bình thường rất hung hăng, mấy năm trước còn chơi cả dao găm. Chuyện này đoán chừng là do giám đốc Hoàng sắp xếp, anh họ, cần đổ thêm dầu vào lửa hay không.

Diệp Mậu Tài tự đắc cười khan.

- Thêm lửa! Cũng hay đấy, tuy nhiên phải biết chừng mực, thứ hai là phải cực kỳ kín đáo đừng để người ta biết.Chúng ta sẽ tọa sơn quan hổ đấu, thỉnh thoảng động tay một chút là được.

Chung Minh Nghĩa nói.

- Ừ! Em hiểu rồi.

Diệp Mậu Tài buông điện thoại, ngồi suy nghĩ lập mưu.

- Đại Giang, Diệp Phàm đi nhà máy giấy gây chuyện à?

Chủ tịch huyện Trương Tào Trung hỏi.

- Cũng có lộn xộn một hồi, tuy nhiên sau đó thì dẹp yên.

Thái Đại Giang nói qua quýt vài câu,, trong lòng cũng hơi tiếc nuối vì sao không đánh nhau to, tuy nhiên y cũng sợ điều đó xảy ra, một khi lên đến chính quyền thị trấn thì Diệp Phàm dĩ nhiên là mất thể diện nhưng e là cái ghế của mình cũng không yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK