Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có tin gì rồi?

Diệp Phàm buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi Vương Long Đông.

- Ồ, có bước đột phá lớn, đã giải quyết xong mấy kẻ bịa đặt kia.

Vương Long Đông hớn hở.

- Nói nghe xem nào!

Diệp Phàm hỏi.

- Mấy tên đó tương đối lợi hại, thân thủ rất khá, đả thương bảy tám cảnh sát hình sự, rốt cuộc phải đem súng ra dọa mới bắt được chúng. Nhưng có mấy tên cứ cứng đầu ngậm tăm, nhất định không chịu nhận tội. Dù đã bắt được chúng nhưng nếu thật sự không lấy được lời khai thì buộc phải thả người thôi.

Vương Long Đông tỏ ra rất cay cú.

- Anh cứ cho giải luôn đến sở Công an thành phố, tôi sẽ cho người đến thẩm vấn.

Diệp Phàm nói.

Vương Long Đông thấy vậy vội bảo:

- Tôi đã nhờ các đồng chí ở phòng Công an huyện áp giải người đến, chính là muốn đưa lên sở. Xem họ có biện pháp đặc thù gì không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tốt lắm! Vậy tôi gọi người, anh lập tức dẫn người này đến sở Công an thành phố giúp các anh.

Diệp Phàm nói xong, gọi điện thoại cho Vương Triều, giục anh này đến ngay sở Công an thành phố giúp Vương Long Đông thu phục mấy người kia.

Vương Triều mới đến Hải Đông sáng nay tìm thú giải sầu. Người này đang khá phát bên Công an. Hơn nữa, cũng đã hoàn toàn gia nhập vào bên trong thể chế. Có thể nói là đã có một con đường thăng quan tiến chức rất rộng mở.

Chỉ gần ba tiếng sau, Vương Triều kích động chạy xộc vào nhà Diệp lão đại.

- Đại ca, nhận hết rồi ạ!

Vừa đến cổng y đã kêu toáng lên.

- Có gì lạ đâu chứ, kêu chú đi lấy cung mà còn không chịu nhận thì bọn nó phỏng có là con người nữa chăng? Chú em vừa mới thi triển Phân cân thác cốt thủ, phải tĩnh dưỡng một chút, đừng làm mình bị thương.

Diệp Phàm vui vẻ ra hiệu cho Vương Triều ra sô pha nằm nghỉ.

- Em làm gì mà yếu xìu đến vậy, tuy phải hơn một tháng mới hồi phục, nhưng khí lực thông thường thì vẫn còn dư. Chỉ chịu đôi chút thương tổn con con mà thôi.

Vương Triều cười bảo Diệp Phàm:

- Không ngờ được trong số chín kẻ đó lại có tới hai đám người lận, xem ra đều là nhắm vào đại ca mà phá đám.

- Hai đám người, chuyện gì vậy?

Diệp Phàm vô cùng ngạc nhiên đưa mắt hỏi Vương Triều.

- Có bốn tên là thủ hạ của Phượng gia ở Thủy Châu, đám này đều là người giỏi võ, có thân thủ thuộc tầm nhị đẳng.

Chả trách cảnh sát hình sự của huyện Đào Mộc bị đả thương không ít. Nếu không dùng súng thì cũng chẳng ăn thua nổi với họ.

Còn năm tên còn lại là do người trong hội Tô thị liên hệ.

Thân thủ không đáng gờm lắm, nhưng công phu mồm mép đều rất lợi hại. Hỏi nguyên do thì chẳng ai trong bọn chúng hay biết.

Chỉ khai là cấp trên sai họ đi bịa đặt sinh sự, hễ là doanh nghiệp đến huyện Đào mộc đầu tư đều được "khuyên" đi chỗ khác. Đương nhiên, "khuyên"ở đây nên để trong ngoặc kép.

Thực chất là đe dọa cho biết sợ mà bỏ đi. Nếu không nghe lời thì chắc là có chuyện thật. Chẳng trách đám thương gia kia tuy đều thèm rỏ dãi số gỗ đào ở huyện Đào mộc nhưng với họ sinh mạng càng đáng giá hơn.

Vương Triều cười ngất.

- Hừ, lại là Tô Lâm Nhi, xem ra, Phượng gia Thủy Châu thật muốn gây khó dễ đây. Phải tìm cơ hội dạy dỗ gia tộc lâu đời này mới được. Đừng tưởng rằng sống lâu lên lão làng này nọ, lâu đời không có nghĩa là có thực lực.

Diệp Phàm bỗng quay sang hỏi:

- Chú em luyện đến tầng thứ mấy rồi?

- Ngũ đẳng nhị bậc, ngày nào cũng luyện đi luyện lại nhưng không có tiến bộ gì lớn.

Vương Triều đáp mà sắc mặt hơi ủ rũ.

- Đừng nóng vội, lần này, anh sẽ thưởng hậu cho chú.

Diệp Phàm cười ha hả.

- Viên thuốc đó luyện thành rồi sao?

Vương Triều cả kinh, kích động đến độ đứng bật dậy thèm thuồng nhìn chằm chằm Diệp Phàm như thể Diệp lão đại là mỹ nữ, chỉ chực chồm lên mà cắn một miếng.

- Đừng nhìn anh với ánh mắt đó, sợ chú thật đấy!

Diệp Phàm cười bảo:

- Tối nay mình đi Hàn Lâm Tự, nhớ kêu Phạm Cương đi cùng nha.

- Tuân lệnh!

Vương Triều đứng lên, điệu bộ dứt khoát thực hiện nghi thức chào theo kiểu cảnh sát.

Đúng lúc này, Lý Khiếu Phong điện đến báo là bọn Trương Cường đã kết thúc khóa huấn luyện để về sớm. Diệp Phàm lập tức liên hệ với Trương Cường, nào ngờ mới biết được mấy người bọn họ đã sắp đến Hải Đông rồi.

Mới hay là Lý Khiếu Phong vừa bảo Diệp Phàm tìm bọn họ là mấy người biết ngay nhất định là Lôi Âm Cửu Long hoàn đã luyện thành.

Cho nên, một đám người vừa về nhà chưa ngồi ấm chỗ đã tụ tập nhau lại, sau đó lại liên hệ với bên quân đội mượn chuyên cơ bay đến Thủy Châu, bây giờ người ngựa đã đến Hải Đông đủ cả. Diệp Phàm vừa nghe vậy thì hết sức cao hứng, bảo Vương Triều đi đón tiếp bọn họ.

Không lâu sau, tất cả đã đến đủ. Ngay cả Thiết Chiêm Hùng cũng đến, còn cả Tề Thiên, Trương Cường và Trương Hùng vừa vặn bốn người, Phạm Cương ở bên rót trà châm thuốc, Vương Triều sắp xếp bàn ghế, mấy người chuẩn bị một tiệc rượu nho nhỏ ở phòng khách nhỏ trên lầu.

Nhưng vừa mới ngồi tại đại sảnh, điện thoại của Diệp Phàm đã vang lên. Vừa cầm di động thấy ngay là điện thoại của Sở trưởng Công an thành phố đồng chí An Kỳ, nói là muốn đến bàn chút chuyện. Diệp Phàm vốn định bảo y mấy ngày sau hẵng tới nhưng ngẫm lại Thiết Chiêm Hùng đang ở đây, rõ ràng nên thừa dịp này giới thiệu An Kỳ với Thiết Chiêm Hùng.

Bọn họ đều là người bên công an, nếu An Kỳ có thể khiến Thiết Chiêm Hùng để mắt đến, về sau có giúp đỡ hắn cũng chả nói chơi. Gần đây biểu hiện của An Kỳ ngày một tốt lên, hoàn toàn là một tay sai đắc lực cho Diệp lão. Với những kẻ theo mình, Diệp lão đại chưa bao giờ tỏ ra khinh khi ai cả.

An Kỳ mang theo hai cây thuốc với hai bình rượu tiến vào đại sảnh Thanh Khê cư, thấy còn có mấy vị khách đang ngồi. Y biết đám người này có thể ngồi đây lúc đêm khuya nhất định là bạn bè chí cốt của Chủ tịch Diệp nên thoạt nhiên y chưa dám ngồi tỏ ý cung kính.

- Anh An Kỳ, đến đây, tôi giới thiệu với anh một người bạn.

Diệp Phàm cười cười, vẫy An Kỳ lại chỗ hắn. An Kỳ vừa nghe vậy thì rất cao hứng, y thận trọng nhưng không giấu vẻ mừng rỡ bước lên.

- An Kỳ, anh gặp qua anh ấy chưa?

Diệp Phàm chỉ vào Thiết Chiêm Hùng cười bảo.

- Hình như cũng có chút ấn tượng…nhưng không nhớ ra.

An Kỳ nhìn kỹ Thiết Chiêm Hùng một chặp rồi vẫn thành thật chịu lắc đầu.

- Chào sở trưởng An Kỳ, à không, nên gọi anh là Bí thư mới đúng. Nghe Diệp lão đệ nói là anh vừa được thăng chức. Tôi là Thiết Chiêm Hùng bên Bộ Công An, Diệp lão đệ mỗi khi nhắc đến anh đều khen không ngớt lời, bảo anh luôn hết lòng ủng hộ công việc của cậu ấy.

Thiết Chiêm Hùng mỉm cười đưa tay ra bắt, cũng không tiếc lời khen ngợi An Kỳ một câu. Hẳn nhiên là để giữ thể diện cho Diệp lão đại rồi.

Về phần sở trưởng An Kỳ, vừa nghe nhắc đến cái tên Thiết Chiêm Hùng thì thoạt đầu là sửng sốt sau đó thì cả kinh, khẩn trương đưa cả hai tay ra bắt.

Miệng y rối rít:

- Thật sự rất xin lỗi anh, Thứ trưởng Thiết, anh đến mà sao không chỉ đạo xuống bọn em một tiếng.

Đáng ra bọn em nên sớm chuẩn bị. Rất xin lỗi rất xin lỗi, lãnh đạo tới mà tụi em lại không hay biết gì cả.

An Kỳ hơi có chút kích động, nói chuyện cứ run run nên lắp ba lắp bắp. Nhân vật tầm cỡ như Thiết Chiêm Hùng y chẳng mấy khi được gặp.

- Ha ha, không sao, lần này xuống đây chủ yếu là đến thăm người anh em này. Chỉ là chỗ quên biết đi lại chứ không có chuyện công vụ gì ở đây cả.

Thiết Chiêm Hùng thân thiết vỗ vỗ vai Diệp Phàm cười nói, hẳn là muốn An Kỳ càng nể sợ Diệp lão đại.

- Nói vậy sao được, lãnh đạo vẫn cứ là lãnh đạo. Chúng em làm cấp dưới là để phục vụ cho lãnh đạo.

An Kỳ vô cùng kích động trong lòng, càng thêm phần nể phục khả năng của họ Diệp.

Lập tức, An Kỳ cung kính cảm tạ Diệp Phàm:

- Chủ tịch Diệp, cảm ơn anh đã có ý giúp đỡ An Kỳ tôi tạo quan hệ.

An Kỳ không muốn nói nhiều những lời thừa. Về sau chỉ cần xem biểu hiện của An Kỳ này là được.

- Chỉ là chút chuyện nhỏ mà tôi có thể làm cho anh thôi, mục tiêu của chúng ta không chỉ là cái ghế Phó bí thư thường trực Đảng ủy Công an phải không nào? Đồng chí An Kỳ, chúng ta phải nhìn cao hơn, xa hơn nữa.

Diệp Phàm tranh thủ thời cơ lấy "Cảm tình" của An Kỳ và cũng có ý hứa hẹn trong đó.

- Cảm ơn, cảm ơn anh! Tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, không để Chủ tịch thành phố phải mất mặt.

An Kỳ nói.

- Thế này đi Bí thư An, tối nay tôi muốn cùng mấy vị bằng hữu uống vài chén, bọn họ nghe nói Lão công bảo của Hải Đông khá là ngon, anh đi đặt hộ tôi một ít về đây. Việc này đành phải phiền anh vậy.

Diệp Phàm vỗ nhẹ vai An Kỳ tỏ tình thân thiết.

An Kỳ thoạt nghe là biết Chủ tịch thành phố có chuyện cần bàn với bằng hữu. Tuy nhiên, Chủ tịch đích thân bảo mình đi mua rượu thịt cũng đã vinh hạnh lắm rồi.

Y chào một tiếng rồi bước nhanh ra cửa, An Kỳ đã sang tuổi trung niên mà vẫn thoăn thoắt chạy như bay tới cửa hàng Lão Công Bảo ở phố Trương Ký.

Độ một tiếng sau, An Kỳ tự mình mang theo mấy viên cảnh sát chuẩn bị xong rượu và thức ăn đưa tới. Sau đó, An Kỳ tất nhiên là từ chối lời mời xã giao của Diệp lão rồi trở về nhà.

Lúc mọi người bắt đầu vào tiệc, Diệp Phàm bị mọi người ép lên ngồi ghế trên, hắn đang muốn chối thì thấy Thiết Chiêm Hùng nghiêm nét mặt bảo:

- Không có phép tắc thì chả nên chuyện gì. Chúng ta khi thành lập đã lấy họ Diệp làm trung tâm thì nhất nhất phải theo quy củ đó mà làm. Khi không có ai, chúng ta có thể xưng hô anh em thân mật. Nhưng trong các trường hợp chính thức khi ra bên ngoài thì đều phải xưng hô bằng chức vị.

Lời này của Thiết Chiêm Hùng được đa số tán thành, Diệp Phàm cũng đành chấp nhận ngồi lên ghế trên.

- Thế nào, đợt huấn luyện ở Thái Bình Dương và Everest có chịu đựng nổi không?

Diệp Phàm khoát tay áo mời mọi người ngồi xuống rồi cất tiếng hỏi thăm.

- Mẹ nó, quỷ tha ma bắt huấn với chả luyện, thiếu chút nữa là ép em vào chỗ chết. Căn cứ gần nhất cũng không biết ở đâu tìm mỏi cả mắt, thật sự không coi bọn này là người nữa. Có động tác nào hơi chậm một chút là thằng cha đó, mẹ nó, tay đấm chân đá bộ muốn giết người hay sao ấy.

Tề Thiên không kìm nổi chửi luôn một chặp.

- Thật sao?

Diệp Phàm nhìn Trương Cường dò hỏi.

- Ừm, đặc biệt nghiêm khắc, so với những đợt huấn luyện trước, quả thực không phải dành cho người.

Trương Cường tính rất điềm tĩnh, không ngờ cũng nói như vậy, xem ra, lão kia huấn luyện thực sự rất đáng sợ. Thậm chí, nên nói là cực khủng bố mới đúng.

- Lão kia, có phải mới nhậm chức giáo quan không?

Nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Tề Thiên, Diệp Phàm chỉ muốn lăn ra mà cười.

- Không rõ lắm, hình như chưa gặp bao giờ. Mặt hơi béo, hình thể khá là cân đối. Chỉ có cái tôi cá nhân là lớn quá. Trong mắt hắn bọn này chỉ như cá mè một lứa, heo chó một bầy. Có lần khi em leo núi động tác hơi chậm một chút, kết quả là thế nào nhỉ?

Tề Thiên nói đến đây thì bỗng lặng thinh không kể tiếp nữa.

Ha ha ha...

Trương Hùng và Trương Cường không kìm nổi phá lên cười, hơn nữa, trong ánh mắt hộ lộ vẻ khinh miệt rõ ràng. Diệp Phàm thì lại cảm thấy vô cùng kỳ quái, không nén nổi tò mò bèn hỏi:

- Rốt cuộc là thế nào, không phải phạt đứng đấy chứ?

- Phạt đứng cái rắm, lão khốn biến thái.

Bôn Thiên chửi toáng lên.

- Biến thái, biến thái thế nào vậy?

Vương Triều không nhịn được cũng tủm tỉm hỏi dồn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK