Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Tiết Trung Cường, tôi rất tỉnh táo.



Đội phó Trương vẻ mặt quang minh chính đại, đầy uy nghiêm, hừ nói với Tiết Nhị công tử.



- Có nhìn thấy Nhị công tử không vậy, nuôi chó làm loạn à. Một tên non choẹt đứng phía sau Tiết Nhị công tử cố ý liếc mắt nhìn đội phó Trương một cái. Người này trời sinh không đủ nam tính, cả người còn hôi mùi sữa, giọng nói vừa phát ra, thật đúng như giọng thái giám.



- Đội phó Trương, anh nghĩ kĩ chưa?



Tiết Nhị công tử không thể xuống nước, chỉ vào đội phó Trương trừng mắt nói.



- Tôi đã nghĩ kĩ từ lâu rồi, tôi là cảnh sát nhân dân, cảnh sát nhân dân vì nhân dân, Trương Liêu tôi, cũng không phải chó của Thang Đế các anh.



Các anh có tiền, các anh có quyền thế, các anh có của cải, Trương Liêu tôi không bản lĩnh, một cảnh sát nhỏ không động vào các anh được.

Tuy nhiên, quốc huy trên người của tôi nói cho tôi biết, không thể tiếp tục như vậy nữa. Phải thành cái cửa cho các anh đi, Trương Liêu tôi cùng lắm là về nhà bán khoai lang.

Tuy nhiên, trước khi "về nhà", tôi vẫn là cảnh sát nhân dân, tôi vẫn là đội phó trung đoàn trị an cục thành phố.

Tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh cấp trên, giữ an toan cho nhân dân, bảo vệ sự bình yên của một phương.

Trương Liêu lời lẽ chính nghĩa nói, như biến thành một người khác, giọng điệu quang minh chính đại.

Anh ta sau khi nói xong chỉ thẳng vào Thôi Nhất Đống nói:



- Bắt trưởng ban bảo an Trương Nhất Đống và toàn bộ những tội phạm tình nghi trêu ghẹo con gái nhà lành đưa về cục thẩm tra xử lý.



- Vâng, đội phó.



Mười mấy cảnh sát lần này đáp với giọng đặc biệt vang dội. Bởi vì âm thannh của bọn họ cộng hưởng lại.

Tiết Nhị công tử anh gọi đội phó là chó, vậy cấp dưới như chúng tôi chẳng phải đều thành chó rồi sao. Đây là do Tiết Nhị công tử chạm vào lòng chính nghĩa, nhân cảm của bọn họ. Cái gì gọi là nhân cảm, chính là sự tôn nghiêm của con người.

Vừa nói xong, mười mấy cảnh sát mau chóng hành động. Hai thanh tra cảnh sát nhị cấp đích thân ra trận, cầm còng tay uy phong tiến về phía Thôi Nhất Đống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Các anh dám.



Tiết Nhị công tử lên cơn, một bước tiến đến chặn trước mặt Thôi Nhất Đống. Đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn hai thanh tra cảnh sát.

Hôm nay để người ta bắt Thôi Nhất Đống đi mà được sao? Thang Đế còn mặt mũi nào nữa. Từ nay về sau, Thang Đế sao tồn tại được ở thủ đô?



- Tiết Trung Cường, anh định làm gì?



Trương Liêu dũng cảm hừ nói. Thật ra, anh ta vẫn hơi chột dạ.

Bởi vì, Diệp Phàm nhìn thấy, bắp chân anh ta hơi co giật. Đương nhiên, chỗ này ánh sáng yếu như vậy, không có đôi mắt ưng thì không thể nhìn thấy.

Còn Vương Nhân Bàng còn đang đối phó với chai Vodka. Còn hai người Thiên Thông và Tuyết Hồng lại đứng cắn hạt dưa đặt trên mặt chiếc tủ nhỏ. Chuyện bên này xảy ra, cứ như chẳng có tí quan hệ khỉ gì với bọn họ vậy.



- Tôi đếm tới mười, nếu anh không cút đi, xem tôi xử lý các anh như nào?



Tiết Nhị công tử rất kiêu ngạo, hét lên.

Sau đó bắt đầu đếm …1…2…3…4…

Trương Liêu lén nhìn Diệp Phàm, thấy hắn cũng không có ý định nhúng tay vào việc này. Mà lại đang rất bình tĩnh uổng rượu, Trương Liêu đâm lao đành phải theo lao.

Nói:



- Tiết Trung Cương, anh dám ngăn cản sao?



- Mười, đánh ngã tất cả cho tôi. Hậu quả do Thang Đế chúng tôi phụ trách. Cái khỉ gì, có phải coi Thang Đế này là lương khô không?



Mười mấy nhân viên bảo an của Thang Đế cầm côn bổng đánh hướng về phía mấy cảnh sát.

"Bá" một tiếng.

Một cảnh sát bị trúng một côn vào đầu, máu tươi lập tức chảy ra. Tuy nhiên, Trương Liêu không có động tĩnh, những cảnh sát khác không dám phản kháng.

Lại " bá, bá" mấy tiếng.

Lại có hai cảnh sát chảy máu ngã xuống. Tiết Nhị công tử liếc mắt nhìn đội phó Trương, lại nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vẻ mặt mỉm cười như châm chọc. Diệp Phàm vẫn không hé răng. Hôm nay chính là muốn xem Trương Liêu có khí phách hay không, có lòng quyết tâm đấu đến chết hay không.



- Chống người thi hành công vụ, đánh lén cánh sát, xem, để tôi bắt lại.



Mắt thấy bốn năm thủ hạ đã gục trên đất, Trương Liêu mắt đỏ ngầu, rống to một tiếng, tự mình ra tay đánh hướng về phía Tiết Nhị công tử.

"Bá" một tiếng.

Trương Liêu ôm đầu ngã xuống, bởi vì Tiết Nhị công tử kiên quyết. Anh ta tiện tay cầm lấy chai rượu đổ trên bàn trà bên cạnh, đập vào đầu Trương Liêu, da đầu lập tức rách toác, máu tươi chảy xuống hai má đội phó Trương.

" Bá"

Một âm thanh chát chúa vang lên, Tiết Nhị công tử vừa nhìn, phát hiện chân chảy máu, đương nhiên là tác phẩm của đội phó Trương.

Tiết Nhị công tử mắt đỏ lên, anh ta cũng thật dũng mãnh, rõ ràng còn giãy giụa với lấy chai rượu vỡ đập lần nữa.

Phát này mà bị đập trúng, chắc chắn mất mạng.



- Đủ rồi.



Diệp lão đại đá một cước, cái chai đập vào chân tường. Còn Tiết Nhị công tử cũng bị đá tới sàn nhảy cách đó ba mét.



- Lên, bắt toàn bộ, dùng bạo lực sát hại cảnh sát.



Thủ hạ của đội trưởng Trương phẫn nộ, một đám mắt đỏ ngầu đánh hướng về phía các nhân viên bảo an của Thang Đế. Hai bên lại đấu với nhau.



- Cặn bã, dám bắt bản cô nương.



Tuyết Hồng không buông tha Tiết Nhị công tử, nhân cơ hội tiến lên một bước đạp một cước. Tuy không nghe thấy tiếng răng rắc nhưng Diệp Phàm tin, cô nàng này bản lĩnh cũng không kém. Chân bên kia của Tiết Nhị công tử chắc chắn đã bị gãy, không còn nghi ngờ gì nữa.



- Mẹ nó, thật là đáng ghét.



Vương Nhân Bàng nổi đóa, đang uống rượu vui vẻ thì một đám đánh nhau trong phòng riêng của mình. Anh ta bật dậy, một trận quyền cước giáng xuống.

Bá…bá…

Không lâu sau, tất cả ngã xuống.



- Tôi đây là hiệp trợ cảnh sát các anh chấp pháp. Haha, cũng là anh hùng. Phó giám sát trưởng Diệp, có phải cũng nên phát cái giấy chứng nhận vinh dự hay đại khái gì đó không nhỉ. Nếu không, đưa tôi cái huy chương vàng lần trước người ta trao cho anh là được.



Vương Nhân Bàng nhún vai, vẻ mặt đắc chí cười với Diệp Phàm. Đương nhiên là nhắc tới huân chương Long Kim mà chủ tịch Đường trao cho Diệp Phàm biểu dương chiến công trong trận mê cung tử vong. Đó là sự vinh danh cao nhất của quốc gia dành cho.



- Đừng đùa, cái đó mà anh cũng đòi.



Diệp lão đại trợn mắt nhìn thẳng.

Đám cảnh sát nhanh chóng thu dọn hiện trường. Lại gọi thêm mười mấy cảnh sát đến, áp giải mười mấy nhân viên bảo an đi. Thang Đế vốn rất nổi tiếng, đã có mười mấy con chó săn cầm camera đang chụp lách tách.

Bảy tám chiếc xe cảnh sát oai phong đỗ ở bãi đỗ xe trước cửa. Mấy người bọn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng đi cửa sau ra, tình huống như này Diệp Phàm xuất hiện không thích hợp.

Đêm khuya, phó tư lệnh viên Tưởng Huy vừa tắt đèn định ngủ, tuy nhiên, điện thoại vang lên. Vừa nối máy, thấy số của tư lệnh viên Tôn Lực. Tương Huy như phản xạ có điều kiện, từ trên giường xuống đất, đầu dây bên kia vang lên giọng nói:



- Anh lập tức đến phòng làm việc của tôi.



Rồi tư lệnh viên Tôn Lực cúp máy ngay.

Tương Huy giật mình, sắc mặt hơi thay đổi. Đã trễ thế này Tôn Lực còn gọi điện tới, hơn nữa chỉ nói vài câu. Vậy chuyện này khẳng định rất gấp. Tương Huy nhanh chóng mặc quần áo xong, xoay người định đi. Vợ anh ta hỏi:



- Đã trễ thế này còn ra ngoài làm gì?



- Có việc gấp, em ngủ đi.



Tương Huy vừa nói vừa nhanh chóng xuống tầng. Không lâu sau tới khu cảnh vệ.

Trước khi anh ta bồn chồn đi tới phòng làm việc của tư lệnh viên Tôn, phát hiện thư ký Tào Thanh của tư lệnh viên Tôn, đang đực ra trước bàn làm việc.



- Tiểu Tào, tư lệnh ở bên trong đúng không?



Tương Huy nói khẽ, đương nhiên là muốn nghe ngóng tình hình một chút.



- À, tư lệnh Tương, đúng thế. Tư lệnh Tôn đang chờ trong phòng, anh mau vào đi.



Tào Thanh hơi ngạc nhiên phản ứng lại, vội nói.



- Tư lệnh…sao lại…



Tương Huy nhìn thư ký Tào Thanh liếc mắt một cái.

Tào Thanh ra hiệu bằng tay, ý là tình hình không tốt lắm. Tương Huy vừa nhìn đã hiểu, trong lòng nhất thời không hiểu, vừa nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tư lệnh Tôn tức giận như vậy, vừa gõ cửa.



- Ngồi đi.



Tôn Lực ngẩng mặt, chỉ chiếc ghế đối diện. Sau khi Tương Huy nhẹ nhàng ngồi xuống, phát hiện Tôn Lực không mở miêng, cứ hút thuốc mãi. Tương Huy cũng không dám mở miệng, ngơ ngác nhìn tư lệnh viên Tôn Lực.



- Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa kia rút cục xảy ra chuyện gì?



Tôn Lực ném điếu thuốc cho Tương Huy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.



- Tôi đã tìm hiểu, nghe nói là phá nhà người ta, tên là biệt thự Lá Đỏ. Công ty Đông Phát thuộc tập đoàn Hoành Hoa định phát triển, xây dựng tòa nhà Quốc Đông.



Thật ra là muốn lập nên vòng kinh doanh Quốc Đông ở khu Ngũ Mã. Việc này, xem chừng là tập đoàn Quốc Đông đứng sau sai khiến.

Tuy nhiên, tư lệnh cũng biết đấy, đất ở thủ đô bây giờ, tấc đất tấc vàng, muốn người ta nhượng đất lại quá khó.

Tập đoàn Hoành Hoa cũng bỏ ra nhiều công sức, đều lấy được đất xung quanh biệt thự Lá Đỏ rồi. Phỏng chừng Uỷ ban nhân dân quận Ngũ Mã cũng bỏ ra không ít công sức.

Dù sao, có thể xây dựng tòa nhà Quốc Đông ở quận Ngũ Mã, hỗ trợ rất lớn cho sự phồn vinh của kinh tế quận Ngũ Mã, sự nâng cao ưu thế của quận.

Hơn nữa, sau khi tòa nhà Quốc Đông được xây dựng sẽ trở thành biểu tượng kiến trúc của quận Ngũ Mã, độ cao nghe nói lên tới sáu bảy mươi tầng.

Đối với một khách hàng lớn như vậy, Uỷ ban nhân dân quận đương nhiên thúc đẩy mạnh mẽ. Bởi vậy, Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa đích thân mang theo người giải phóng mặt bằng quận Ngũ Mã đi cưỡng chế biệt thự Lá Đỏ.

Đó là một biệt thự cổ có lịch sử khá lâu đời, nghe nói là một người Châu Âu nào đó xây dựng. Phỏng chừng giá trị cũng không nhỏ. Trước kia tập đoàn Đông Phát muốn mua, nhưng người ta lại không bán.

Kết quả chẳng có cách nào, cũng không thể để tòa biệt thự phong cách Châu Âu này trở thành chướng ngại vật đối việc mở rộng kinh doanh của Quốc Đông được.

Khi ấy bọn họ cũng lấy danh nghĩa ban giải phóng mặt phòng của Uỷ ban nhân dân thành phố. Tuy nhiên, gặp hộ bị cưỡng chế, chắc chắn sẽ phát sinh chút khúc mắc…

Tương Huy thật cũng không giấu giếm, kể tất cả sự thật. Lúc này, Tôn Lực hỏi chuyện này, chắc chắn liên quan đến việc vội gọi mình tới lúc đêm khuya như này.



- Tòa nhà Quốc Đông chẳng lẽ là do tập đoàn Quốc Đông của Hứa thị ở cửa Đông làm sao?



Tôn Lực nhíu nhíu mày hỏi.

Bởi vì, tập đoàn Quốc Đông rất nổi tiếng, thuộc vào một trong những tập đoàn hàng đầu trong lĩnh vực kinh doanh thương mại ở thủ đô. Cho nên, một nhân vật của khu cảnh vệ như Tôn Lực cũng biết tập đoàn Quốc Đông.



- Đúng vậy.



Tương Huy gật gật đầu.



- Anh có quen Hứa Tam Cường của tập đoàn Hoành Hoa không? Nghe nói anh ta rất nổi tiếng, gọi là cái gì mà "cậu Tam" căn bản chính là một tên con ông cháu cha.



Tư lệnh viên Tôn hừ lạnh một tiếng.



- Tôi và anh ta vốn không quen biết. Nhưng có người vẫn luôn giới thiệu cho tôi, tôi cũng không có cách nào, đều là bạn học cũ.



Tương Huy biết sự việc liên quan đến Hứa Tam Cường, bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt có chút khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK