Không ngờ điện thoại vừa gọi thông, Lô Vĩ liền oán khí ngút trời, quát:
- Xui xẻo
- Ông em có chuyện gì, không phải bị người ta cướp rồi chứ?
Diệp Phàm hơi có vẻ kinh ngạc, phỏng chừng y cũng bị người ta hại hay gì đó
- Đội trưởng Lý thuộc hạ của em, khoảng thời gian trước đi xã Tây Bàn chấp hành nhiệm vụ, đi bắt cờ bạc, lúc đó đã thu nạp được 200 ngàn. Tuy nhiên, thằng khốn làm cái Trương A Tam vẫn luôn cất giấu tiền không chịu lấy ra. Đại ca, anh có biết gã giấu tiền ở đâu không?
Lô Vĩ chơi trò chơi trí tuệ
- Giấu ở đâu, không phải giấu trong hậu môn chứ, hơn nữa, chỗ đó giấu thuốc phiện thì được, giấu tiền, có thể nhét bao nhiêu, ha ha ha...
Diệp Phàm không nhịn được, cười phá lên
- Điều đó đương nhiên, trước kia có người phụ nữ buôn thuốc phiện đã giấu thuốc phiện trong ổ hoa đào của ả đi qua hải quan, nhưng sau đó cũng không có tác dụng
- Mà Trương A Tam giấu tiền trong áo ngực của vợ gã, mẹ nó, thực con mẹ nó độc, vốn cái ngực không lớn, bị gã nhét tới căng phồng, sắp thành chị mập rồi
- Mới đầu không có phát hiện, còn tưởng rằng người phụ nữ đó vốn có bộ ngực lớn như vậy, đội trưởng Lý còn âm thầm nói kỳ lạ, luôn càu nhàu ả thân thể nhỏ nhắn mà ngực thì to
- Sau đó một người cảnh sát hình sự ghé tai anh ta nói mới biết là căng do tiền. Đội trưởng Lý vừa nghe, lập tức đưa ánh mắt, thuộc hạ một cảnh sát hình sự hung dữ mà đi lên, mệnh lệnh vợ của Trương A Tam lấy ra, nhưng người đàn bà đó vẫn không lên tiếng
- Cảnh sát hình sự đó vừa giơ tay lên, làm bộ như muốn soát người, đương nhiên, chỉ là giả bộ ra vẻ, không phải cảnh sát nữ, sao dám đi soát người của phụ nữ
- Nhưng vợ của A Tam ngang ngược, tát tai một cái, "bác" một tiếng, cảnh sát hình sự của thuộc hạ tôi không hề cường tráng, không ngờ một người phụ nữ dám ngang ngược như vậy, cái tát tai đó hiện rõ dấu tay trên mặt anh ta, kết quả lập tức sưng lên thật to
- Những cảnh sát hình sự khác thấy không được, cùng nhau xông lên muốn khống chế vợ của A Tam, nhưng A Tam nổi giận, cùng vợ gã công kích cảnh sát hình sự
- Kết quả thì suy nghĩ cũng có thể biết được, bị mấy cảnh sát hình sự đang phẫn nộ đấm đá mấy cái liền yên xuống. Kết quả còn bị giam giữ 15 ngày
- Sau đó em nghĩ rằng xong chuyện rồi, ai ngờ hôm nay đội đôn đốc Cục thành phố phái người tới, nói là điều tra chuyện cảnh sát hình sự ẩu đả người dân, ngoài ra còn thêm chọc ghẹo phụ nữ
- Cái gì soát thân, thừa cơ sờ ngực phụ nữ, còn muốn sàm sỡ, chuyện xấu gì cũng bị người ta ngụy tạo ra, vừa rồi em còn bị Cục trưởng Vu giáo huấn một trận
- Nói là phải văn minh trị pháp, tôn trọng phụ nữ gì đó. Mẹ nó, em còn oan hơn Đậu Nga (oan hơn Thị Kính)
Lô Vĩ tức giận đến thiếu chút nữa phun máu
- Ha ha, đã sớm nói với cậu rồi, công tác cơ sở không dễ làm. Trước kia cậu ở trong Bộ công an chắc chắn chưa gặp qua những chuyện này
- Bây giờ thì thế nào? Gặp phải đồ ba gai rồi chăng. Hơn nữa, bây giờ là thời kỳ quan trọng, ông em, đại ca không thể không nhắc nhở cậu một chút, bắt đầu từ hôm nay, trong huyện sẽ bị loạn
- Ngay cả tôi và cậu đều sẽ tham gia vào đó, cứ chờ xem, đây chỉ là đợt sóng thứ nhất, các đợt sóng sau sẽ nối tiếp nhau mà tới
- Cậu phải dự tính trước, đừng để người ta bắt lấy lỗi nhỏ gì để bị người ta hãm hại. Đến lúc đó, chiếc nón Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật sắp tới tay sẽ bị người ta lấy đi thì đáng tiếc rồi
Diệp Phàm chỉ ra mấu chốt trong đó, cũng là khiến cho Lô Vĩ hiểu ra
Y liền cười nói:
- Điều này em đã dự cảm từ trước, không ngờ đến nhanh như vậy. Ban đầu còn cho rằng hẳn là trễ mấy ngày mới tới, xem ra, anh em chúng ta cũng không được thoải mái rồi. Tuy nhiên đại ca, chúng ta cũng không phải đèn cạn dầu, những người đó muốn thừa cơ cắn loạn, vậy chúng ta hãy biến mình thành chó điên trước, cắn chết hàng loạt rồi nói tiếp, kết quả còn lại hai chúng ta, ha ha ha…
- Chỉ cần có thể vào thường ủy, biến thành chó điên cũng không ngại. Sợ là bản thân chúng ta còn chưa biến thành chó điên thì bị người ta cắn chết rồi
- Cho nên, ông em, chúng ta phải triển khai quyền cước, vơ vét tin tức, mặc kệ là tìm được từ đường nhỏ hay đường chính, chỉ cần có thể khiến đối thủ sợ tự động rút lui là được
Diệp Phàm hiếm có mà lộ ra cười gượng cay độc
- Được, đại ca, anh nói, trước tiên tìm ai xuống tay?
Lô Vĩ nói
- Tôn Vinh Xuân đi, con của ông ta Tôn Mãn Quân mấy hôm nay bắt đầu chạy đôn chạy đáo, vì ông ta phất cờ hò reo. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Ỷ vào cơ hội bản thân ở Phòng kiểm toán huyện đảm nhiệm Phó trưởng phòng, không ngờ tới địa bàn của tôi tra hạch gì đó
- Tuy nhiên, thằng nhóc này cũng khá độc, mọi thủ tục tra hạch xong, bằng không, ông nhất định một quyền đánh cho thằng rùa con đó lăn ra khỏi Lâm Tuyền
- Ông em, thằng nhóc Tôn Mãn Quân cũng là nổi tiếng háo sắc trong thị trấn, phỏng chừng mấy cô gái bị gã lợi dụng chức vụ chà đạp qua cũng không ít chăng
Diệp Phàm chỉ ra mục tiêu thứ nhất
- Đương nhiên trên tay tôi có chứng cớ, muốn chơi phải không? Được, thì lấy thằng háo sắc đó ra trừng trị nói sau. Hơn nữa tôi còn có một thu hoạch bất ngờ, trước kia khi đang điều tra Tôn Mãn Quân không ngờ tra tới người tình của cha gã Tôn Vinh Xuân
Lô Vĩ tương đối đắc ý, phỏng chừng là ở đầu dây bên kia nước miếng tung bay rồi
- Ai?
Diệp Phàm trong lòng vui mừng, hỏi
- Tên Hồ Tái Hoa, trước kia nghe nói ở Phòng kế hoạch hóa gia đình gì đó ở xã, bây giờ bị lão háo sắc Tôn Vinh Xuân điều đến đội quản lý xe đội cảnh sát giao thông của chúng ta, công việc nhẹ nhàng. Chuyện của người phụ nữ này với Tôn Vinh Xuân cũng rất bí ẩn, nhưng mà chuyện xấu này cũng từ miệng vợ của Tôn Vinh Xuân là Lưu Mẫn Hoa không cẩn thẩn tiết lộ ra
Lô Vĩ vẻ mặt nhộn nhạo nói
- Vậy phải hành động rồi, trên tay có chứng cớ nào đủ sức thuyết phục hay không?
Diệp Phàm bật cười ha hả, hỏi.
- Đương nhiên có, mấy tấm ảnh. Lần đó chẳng phải đại ca ở trong phòng hát Lâm Tuyền, cô gái tên Ngọc Mộng Nạp Tuyết cùng Tôn Mãn Quân đã xảy ra tranh chấp.
- Sau đó Tôn đại thiếu gia còn bị Tề Thiên đánh thành đầu heo, từ đó tôi bắt đầu chú ý Tôn Mãn Quân
- Sau này điều tới Ngư Dương, tôi liền có ý thức mà thu thập chứng cớ của gã, tới nay đã sớm chuẩn bị xong bữa cơm chờ bọn họ, chỉ là trước đó không gặp chuyện gì tôi cũng không lấy ra, không ngờ gã rất không biết điều
- Không ngờ đến địa bàn của đại ca gây chuyện, vậy chúng ta cũng nên hợp thời mà tung ra chứng cớ, ha ha, đại ca, chờ xem, ngày mai có trò hay để xem
- Nói không chừng làm cho cả nhà gã mang tiếng xấu thì hay rồi
Lô Vĩ tùy ý nói, nhưng, Diệp Phàm thì nghe tới tóc gáy dựng thẳng.
Hắn thầm nhủ: "Bản thân mình cũng phải cẩn thận chút, dường như cũng có quan hệ với mấy cô. Tuy rằng bây giờ còn chưa đám cưới, quen một người thì được, nhưng nếu quen quá nhiều bị anh bắt được thì cũng là chuyện xấu tác phong sống bất chính. Chuyện này rất có thể làm hỏng chuyện trong thời khắc mấu chốt của việc đề bạt. Đảng mà, chú trọng nhất là tư tưởng tác phong chính trị rồi"
Diệp Phàm đếm thầm trong lòng, Phương Nghê Muội là chuyện quá khứ, không nói. Đinh Hương Muội thì có chồng, tuyệt đối không được để người ta biết
Đầu bếp Tây Thi Phạm Xuân Hương thật ra là quả phụ, bây giờ lại thân với Tạ Mị Nhi. Quen với Tạ Mị Nhi phỏng chừng người khác không dám nói cái gì, phải che giấu 2 người phụ nữ còn lại kia
- Thằng nhóc cậu, không biết động não. Không cần chúng ta động thủ thì có thể bắt được Tôn Vinh Xuân không phải càng tốt hơn sao
Diệp Phàm mắng.
- Không cần chúng ta động thủ, vậy chỉ có thể cổ động vợ ông ta đi làm ầm ĩ một chút rồi. Nhưng điều này có vẻ rất khó. Nếu như vợ ông ta đã sớm biết chuyện này, vì sao trước đó cũng không đến đội quản lý xe đối chọi với Hồ Tái Hoa, hơn nữa trong thời điểm mấu chốt này, người phụ nữ đó cho dù có ngốc phỏng chừng cũng sẽ giả vờ câm điếc
Lô Vĩ nhíu mày, cảm thấy cách này dường như không được
- Ha ha, phỏng chừng là Tôn Vinh Xuân dùng lời nói ngon ngọt gạt vợ ông ta, làm cho Lưu Mẫn Hoa cho rằng chồng bà ta đã cắt đứt với Hồ Tái Hoa rồi. Nếu như để bà ta biết Tôn Vinh Xuân chẳng những không cắt đứt, hơn nữa gian tình đó càng ngày càng sâu đậm, hỏng chừng Lưu Mẫn Hoa sẽ phát cơn giận của sư tử Hà Đông
Diệp Phàm làm thanh âm hiểm cười.
- Chuyện này dễ, tôi nghĩ cách, đảm bảo 2 ngày làm xong. Về phần thằng nhóc Tôn Mãn Quân, chúng ta trực tiếp xuống tay, để gã đến trại tạm giam huyện ăn cơm tù một thời gian rồi nói tiếp.
Lô Vĩ có vẻ rất là tự tin, phỏng chừng chuyện hại người trước kia của y ở bộ Công an cũng làm không ít
- Chậm một chút bùng nổ, Tôn đại thiếu gia đang tra hạch ở khu kinh tế Lâm Tuyền, nếu như lập tức xảy ra chuyện, người ta sẽ nghi ngờ chúng ta. Cho nên, qua 2 ngày mới bùng nổ, đợi gã đi chỗ khác tra hạch rồi mới xảy ra chuyện, muốn nghi ngờ cũng không dễ nghi ngờ ai, bởi vì mục tiêu quá nhiều
Diệp Phàm thuận miệng dặn dò nói.
Tiếp theo thì đánh tới Phương Viên của Ủy ban Kỷ luật Mặc Hương, dặn dò y thu thập một chút mấy chuyện xấu liên quan đến mấy Phó chủ tịch huyện trong huyện. Đương nhiên, Mâu Dũng cũng trong danh sách thu thập
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Phàm trở về Lâm Tuyền, nếu như đám người của Tôn đại thiếu gia đang tra hạch, vậy cũng phải tiếp lãnh đạo ở trên mà
Buổi tối, đám người Tôn đại thiếu gia tra hạch xong
Thằng nhãi này bằng mặt không bằng lòng, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, sổ sách ở khu kinh tế của các anh có chút lộn xộn, liệt kê tài chính không rõ ràng, người phụ trách có khi để lọt. Hơn nữa cách tiêu tiền có chút mơ hồ, biên lai rất không chính quy, biên nhận, bằng chứng lĩnh tiền gì đó, ngay cả hóa đơn tạm cũng có…
Dù sao bày ra một đống điểm xấu
- Phải không Trưởng phòng Trang?
Diệp Phàm giả vờ có chút kinh ngạc, quay đầu hỏi Trang Hồng Ngọc
- Điểm xấu đương nhiên có chút, nhưng trong huyện xưa nay đều làm như vậy. Ví dụ nói về hạng mục mua sắm, khu kinh tế chúng ta đã mua mấy chục chiếc ghế mây từ một số dân chúng
- Dân chúng lại không phải mở tiệm, người ta tự làm ghế ở nhà, đi đâu lấy hóa đơn thuế mà quốc gia chính thức thừa nhận?
- Hơn nữa lúc đó người đông chen chúc, lão nông dân đó phải vội trở về nhà, cho nên tạm dùng một tờ giấy trắng thay thế
- Tuy nhiên, trên giấy trắng cũng có dấu tay và ký tên của lão nông. Nhằm bảo đảm, lúc đó tôi bảo ông ta viết luôn địa chỉ nhà ở phía sau tờ hóa đơn tạm
- Tiện cho sau này nếu có người kiểm toán nói không rõ dễ đi kiểm chứng. Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi xuất hiện hóa đơn tạm, lãnh đạo khoản chứng đã tương đương thiếu.
- Nghĩ chắc Trưởng phòng Tôn cũng rõ thói quen của huyện chúng tôi
Trang Hồng Ngọc thong dong trả lời, mịt mờ mà nói hơi chỉ trích Tôn Mãn Quân là chọn xương trong trứng gà