Sáng ngày thứ hai.
Đường Châu Ái đồng ý với kiến nghị của Diệp Phàm. Á thúc từ ngoài trở về cũng mang theo tượng thần.
Cả hai bên đều đồng ý với ý kiến của Diệp Phàm. Dù sao họ cũng đều giữ được thể diện, cũng không tiếp tục đôi co nữa. Nếu không biết đến bao giờ mới kết thúc.
Diệp Phàm giơ một đầu ngón tay gõ nhẹ vào tượng thần cao chừng ba bốn mét. Hắn phát hiện ra đá làm bức tượng đó quả nhiên là chất liệu tốt. Cả tảng nhuốm một màu đỏ như máu hơn nữa màu đỏ ấy không hề có chút tạp vân nào.
Còn về kĩ nghệ chạm trổ thì không có gì đáng khen tặng cả, hoàn toàn rất thô sơ, giống cái gì cũng rất khó nói.
Người Nạp Tây Mễ quả nhiên không biết chạm trổ. Một thứ đồ như vậy mà cũng coi là bảo bổi.
Tuy nhiên nó giống như là được tạo thành từ máu tươi. Mắt Diệp Phàm nhìn xuống dưới, hắn phát hiện ra trong tảng đá có các lỗ nhỏ còn mảnh hơn cả sợi lông.
Điều khiến Diệp Phàm thấy hứng thú có lẽ là thứ ẩn giấu trong cái lỗ.
- Quái lạ, không lẽ lại tích lôi điện. có cảm giác không giống với lôi thạch bình thường lắm.
Diệp Phàm lập tức thấy hứng thú, áp tai vào nghe, dùng cả Ra Đa để quiets nhưng luồng nội khí lại tràn lên phía trên, giống như một viên tinh ngọc bị ướt vậy.
Ngay sau đó, Diệp Phàm dùng "đại bàn nhược na công pháp" khiến cho "bảo chí thiện sư" đều ra sức hút về phía tượng thần.
Lúc bắt đầu thì không có cảm giác gì nhưng khoảng một tiếng đồng hồ sau đó thì thấy một thứ có vẻ có lợi cho nội công nhằm về phía đan điền của Diệp Phàm.
Ngay tức khắc độc đan điền và những viên đan điền bình thường của Diệp Phàm đều cảm nhận được một cơn chấn động.
Tượng thần này đúng là một vật tốt, hình như có tác dụng cho việc luyện công. Diệp Phàm như bị kích động, muốn thử lại một lần nữa thì hắn phát hiện ra nội công của mình đã tăng lên rất nhiều.
Không lẽ đây chính là phương thuốc luyện công tự nhiên hay sao? Diệp Phàm nghĩ thầm, lòng tham trong hắn cũng trỗi dậy.
Hắn ngồi ngẫm nghĩ làm sao có thể độc chiếm được tượng thần này. Muốn đem về Trung Quốc thì không thể được.
Nếu vậy thì e rằng người Nạp Tây Mễ sẽ liều mạng với hắn. Nhưng người Nạp Tây Mễ cũng chỉ xem nó như là biểu tượng của sự tôn thờ thánh thần chứ cũng không biết rõ tác dụng của nó.
Vì thế chỉ cần đến đảo Chris để sử dụng là được rồi. Ý tưởng này quả không tồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn chưa thấy ưng.
Hắn đâu có thời gian để thường xuyên đến. Chỉ có đem về nhà thì nó mới ngày ngày giúp hắn tăng cường võ nghệ được. Trong đầu hắn nảy ra cái ý định bẩn thỉu "treo đầu dê bán thịt chó". Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Sau bữa cơm trưa khi Diệp Phàm đang nghỉ ngơi thì Đường Châu Ái tới.
Đường Châu Ái hôm nay đã thay đổi trang phục. Cô ta mặc một chiếc váy da ngắn và đeo đôi tất chân màu da bên trong. Chiếc váy vừa khéo che được cái mông rất gợi cảm của cô ta.
Phiá bên trên cô ta mặc một chiếc áo choàng ngắn bằng da cáo, bên trong là chiếc cáo lông màu đỏ. Trước ngực còn có hai hình thù rất quái dị.
Hai bên tai đeo hai chiếc vòng rất lớn. Trên mặt không có bất kì lớp son phấn nào. Vẻ đẹp hoang dã được thể hiện rất rõ trên người cô ta.
Định nhử mồi ta sao? Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng. Hắn mời cô ta ngồi xuống, ở giữa là một chiếc bàn được làm từ nhiều thanh gỗ ghép lại.
Trên bàn là bình và bát uống rượu làm bằng gốm rất thô sơ. Tất cả những thứ ấy tạo nên một tính hoang dã khó có thể bắt gặp ở những thành phố hiện đại. Nó khiến cho Diệp Phàm có cảm giác như đang trở lại thời cổ đại.
- Đại tù trưởng tìm tôi có việc gì sao?
Diệp Phàm nhìn cô ta rồi hỏi.
- Ban nãy tôi đã đồng ý với ý kiến của anh. Khi đó anh nói có cách để giúp người Nạp Tây Mễ chúng tôi có một cuộc sống tốt đẹp. Thế nên chúng tôi mới đồng ý cung cấp da cho nhà họ Chu trong vòng năm năm với mức giá phổ thông. Tôi tin anh, nên bây giờ tôi đến đây để nghe anh nói.
Đường Châu Ái tiện tay rót bát trà đưa đến trước mặt Diệp Phàm.
- Muốn cho bộ lạc Nạp Tây Mễ có được một cuộc sống tốt không hề khó. Vấn đề mấu chốt là tại sao tôi lại phải làm như vậy vì các người? Tôi không thể cứ làm việc không công mãi được.
Diệp Phàm trả lời một cách rất lạnh lùng.
- Khi nãy anh nói anh đến đây là vì việc của nhà họ Chu. Việc giữa hai bên đã giải quyết xong, anh không thể qua cầu rút ván được. Đây là việc tốt mà anh nên làm cho chúng tôi.
Đường Châu Ái nghe thấy vậy thì rất tức giận, nhìn chằm chằm về phía Diệp Phàm.
- Tôi không muốn nói những lời vô nghĩa. Thế này đi, các cô phải đồng ý một điều kiện với tôi.
Diệp Phàm nói.
- Anh nói đi.
Đường Châu Ái vẫn nhìn chằm chằm hắn với vẻ mặt giận dữ.
- Tôi sẽ giúp người Nạp Tây Mễ có một cuộc sống tốt đẹp nhưng sau này các người phải nghe theo lời tôi.
Diệp Phàm nói.
- Nằm mơ đó hả?
Đường Châu Ái đột nhiên đứng bật dậy. Cô ta chi thẳng vào Diệp Phàm nói:
- Cuối cùng thì anh cũng đã lộ cái đuôi hồ li của mình.
Tôi cứ nghĩ rằng trên đời này có người tốt bụng thật. Hóa ra người phương đông các anh mới là xảo trá nhất.
Các anh làm như vậy là muốn khống chế bộ lạc chúng tôi. Sau đó sẽ biến chúng tôi thành nô dịch.
Biến bộ lạc này thành chỗ mua vui, kiếm tiền cho các anh. Còn các anh thì ngồi hưởng tụ, có đúng không?
Đường Châu Ái ngày càng bực tức.
Cô ta chỉ vào Diệp Phàm nói tiếp:
- Đừng có mơ mà làm được điều đó. Cho dù chúng tôi đã từng bị nước Hồng Ma Tây Lượng khống chế nhưng các dũng sĩ trong bộ lạc chưa khi nào ngừng chiến đấu.
Không biết đã có bao người có tham vọng khống chế chúng tôi nhưng cuối cùng đều thất bại.
Hôm nay ở đây tôi muốn trịnh trọng cảnh cáo anh, dù người Nạp Tây Mễ chúng tôi phải chết hết thì cũng không đời nào để cho các anh khống chế chúng tôi.
- Cô hét cái gì trước mặt tôi vậy?
Diệp Phàm cũng rất tức giận. Hắn lôi Đường Châu Ái đang ngồi đối diện đến trước mặt.
- Anh định làm gì?
Đường Châu Ái sợ hãi hét lên. Cô ta giãy giụa trong vòng tay của Diệp Phàm.
- Rất đơn giản. Cô trở thành người phụ nữa của tôi. Khi cô mang thai của tôi thì bộ lạc Nạp Tây Mễ này cũng trở thành của tôi rồi.
Diệp Phàm tiện tay đưa cả hai người lăn về phía giường.
- Tên khốn khiếp! buông tôi ra!
Đường Châu Ái hét lên nhưng cách đó năm mươi mét có cha con Xa Nhất Đao đứng bảo vệ Diệp Phàm. Đường Châu Ái có hét vang trời cũng không ai nghe thấy được.
Hắn ấn vài cái, chiếc váy ngắn bằng da của Đường Châu Ái đã bật ra. Diệp Phàm cũng khá thô lỗ, các ngón tay hắn trực tiếp dùng nội khí tước bỏ hết đồ "vũ trang" của cô ta.
Hơn nữa Diệp Phàm cũng là tay lắm chiêu trò. Tay thợ mát xa lắm kinh nghiệm sa trường đó đã dò dẫm đến thâm cùng núi cốc.
Vừa lật xuống thì Đường Châu Ái đang giãy giụa lịch liệt cũng im lặng.
Cứ như vậy, diệp Phàm càng thể hiện bản lĩnh thì Đường Châu Ái càng hòa hoãn.
Cuối cùng không còn giãy dụa nữa mà biến thành hợp tác.
Sau khi tiến hành xong giai đoạn trước. Làn da màu tím nhạt của Đường Châu Ái đã hiện ra chút vẻ hồng hào.
Màu hồng trẻ trung đó nhuốm chút sắc tím nhẹ khiến cô ta trông càng hoang dại, kì quái.
Diệp Phàm lại càng phấn khích.
Lúc đó, Đường Châu Ái trong cơn mơ màng đột nhiên kêu lên:
- Vào đi!
Diệp Phàm nghe thấy không nhịn được nữa.Cuối cùng cũng tiến dần vào...
Trong phòng vang lên những tiếng thở gấp. Đường Châu Ái vốn là đại mỹ nữ số một đầy hoang dã của bộ tộc Nạp Tây Mễ. Bây giờ cô ta đã bị Diệp Phàm khiến cho phát điên lên.
Diệp Phàm đã thực sự cảm nhận được sự khác nhau giữa sự hoang dã nguyên thủy và nền văn minh hiện đại.
Một lúc sau trong phòng bắt đầu im ắng.
- Trợn mắt nhìn tôi làm gì? Tôi làm đấy. Tôi thừa nhận. Từ giờ trở đi, Đường Châu Ái cô là người phụ nữ của tôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Anh là anh hùng.
Đường Châu Ái mỉa mai nói.
- Tất nhiên là thế. Có thể khiến cho đại mỹ nữa số một của mấy chục van người Nạp Tây Mễ phải phục vụ ta, đó là chuyện vui nhất của Diệp Phàm này.
Diệp Phàm vẫn còn lỗ mạng đưa tay lên ngực cô ta.
Nhưng Đường Châu Ái cũng không chịu yên. Cô ta đỏ mặt nói:
- Anh cho rằng tôi chịu khuất phục như vậy sao?
- Không lẽ đến giờ cô vẫn còn muốn phản kháng?
Diệp Phàm nhếch mép cười nụ cười của kẻ chiến thắng.
- Tôi sẽ không phản kháng vì tôi vốn đã có...
Mặt Đường Châu Ái đỏ như quả cà tím. Cô ta không nói tiếp được nữa, chỉ có tiếng thở vẫn phát ra.
- Chẳng trách hôm nay cô ăn mặc như thế, có phải là cô vốn đã muốn dụ dỗ tôi mặc bẫy? Bây giờ thì đúng như nguyện vọng rồi nhé, chả trách chúng ta..., có đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh mắc lừa cái gì? Là Đường Châu Ái tôi bị lừa mới đúng. Đau khổ là do anh mang đến cho tôi, còn anh thì vui vẻ.
Đường Châu Ái tức giận liếc nhìn tên vô liêm sỉ.
- Cái này tôi quên mất. Tất nhiên lần đầu phụ nữ đều thế cả, chịu nhịn đi là sẽ qua. Lần thứ hai cô sẽ được hưởng cái gọi là mê hồn cực độ đấy.
Diệp Phàm quay lại hỏi:
- Đây có lẽ cũng là ý của cha cô chứ? Nếu không trước đây đảo Hồng Sương không thể dùng cái thứ thiên tình hương gì đó được?
- Cha tôi là do tôi, nhưng là họ Diệp. Tôi vì bộ lạc mà hiến thân. Đừng có nghĩ rằng chỉ mới hai ngày mà bản cô nương đã phải lòng anh. Điều đó là không thể. Trước đây khi học đại học có rất nhiều các vị công tử theo đuổi tôi nhưng tôi chưa bao giờ để ý đến ai.
Bỗng dưng Đường Châu Ái kiêu ngạo nói.
- Ha ha ha. Như vậy là tôi thực sự rất đào hoa phong lưu, có thể khiến cho đại mĩ nữ số một của bộ lạc Nạp Tây Mễ tự động chui vào lòng lại còn dụ dỗ tôi nữa. Đây là chuyện vui nhất trong cuộc đời.
Diệp Phàm cười rồi lại nhìn Đường Châu Ái bằng ánh mắt có chút khinh bỉ hỏi:
- Nghe nói tù trưởng và những người có năng lực khác trong bộ lạc đều có thể lấy nhiều cô ngương đúng không? Như cha cô có đến lục phòng liền.
- Tất nhiên là vậy. Nhưng đó là những người đàn ông có năng lực trong bộ lạc Nạp Tây Mễ. Còn Diệp Phàm anh không phải là người trong bộ lạc nên anh không có quyền làm vậy.
Đường Châu Ái nói một cách mỉa mai.