Mục lục
Quan Thuật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm lập tức lấy đèn pin, dùng mắt ưng quan sát một chút, nói:

- Ừhm, đúng là hơi khác, hình như màu bên trong nhạt hơn màu của mạt gỗ, mà màu của mạt gỗ hơi đỏ, đậm hơn màu gốc cây. Tuy vậy, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Lạ nhỉ, theo lý, mạt gỗ này là mạt gỗ của gốc cây do chuột gặm ra, màu sắc phải giống nhau chứ, cùng một gốc cây sao lại có hai màu khác nhau nhỉ?

- Đó là do hai loại gỗ nối cùng một chỗ.

Tề Thiên nói. Cả người Diệp Phàm run lên, quay đầu sững sờ nhìn chằm chằm Tề Thiên, khiến Tề Thiên trong lòng thấy sợ, lẩm bẩm nói:

- Đại ca, chẳng lẽ em đã nói sai rồi sao?

- Không chỉ không sai, mà còn rất đúng.

Diệp Phàm vỗ gốc cây, liếc mắt nhìn hai người một cái, nói:

- Có lẽ những mạt gỗ này là do người ta nhét vào đó. Nhưng vì sao họ phải làm như vậy? Chẳng lẽ là muốn giảm bớt trọng lượng, nhưng làm như thế thì khó lắm.

- Vấn đề không phải ở đây, em nghi ngờ những mạt gỗ này có vấn đề. Có phải là những mạt gỗ này có giá trị gì không? Lúc nãy anh nói là những gốc cây này đều bán đi nước ngoài, chẳng lẽ là...

Lô Vĩ nói ra nghi vấn trong lòng.

- Bổ ra xem thử.

Diệp Phàm gật đầu.

Sau khi bổ ra, ba người đều hơi ngây người, vì trong đó đã bị vét sạch, ở giữa có một cục mạt gỗ bị nén rất chặt, hình như đã được xử lý một cách đặc biệt, giống như ép thành bánh vậy.

Tuy là một cục mạt gỗ lớn bằng nắm tay thôi, nhưng sau khi đánh tan ra thì có thể đầy cả một thau, những mạt gỗ được nhét trong một gốc cây lớn như thế sau khi đánh tan ra e rằng có thể đựng đầy cái thùng chứa phân ở nông thôn.

- Lạ nhỉ, nhân viên trong lâm trường Cảnh Dương rảnh quá hả, đào rỗng đi rồi sau đó nhét mạt gỗ vào, hơn nữa còn ép chặt như ép bánh, như vậy gốc cây này không phải càng nặng hơn sao? Đúng là tự tạo việc làm mà! Người nước ngoài chỉ lấy để ngồi và bình thường chỉ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thôi, chứ đâu phải là lấy để ăn.

Tề Thiên vừa cười vừa chửi.

- Ăn cơm thôi. Làm gì mà đập đập gõ gõ cả buổi chiều vậy?

Lúc này, Diệp Thần Tây, cha của Diệp Phàm đi vào, khi nhìn thấy mạt gỗ đầy sàn ông ngẩn người, sau đó bước qua cười nói:

- Mau mau thu dọn đi, đâu đâu cũng là mạt gỗ, nếu bị gió thổi sẽ bay khắp nơi, vấy bẩn cả phòng, mẹ con chắc sẽ lải nhải đó.

Vừa nói vừa chuẩn bị quét đi, nhưng Diệp Phàm hô:

- Cha, đừng động vào, những mạt gỗ này có chút vấn đề.

- Vấn đề, vấn đề gì? Là mạt gỗ sam giả không mà.

Diệp Thần Tây cười nói.

- Bắc trai ơi, gỗ sam giả là gỗ gì?

Lô Vĩ hỏi.

- Gỗ sam thật có màu hơi trắng, còn gỗ sam giả thì là màu đỏ. Hai loại cây này nếu không cưa ra sẽ không biết được bằng mắt thường, sau khi cưa ra thì sẽ nhìn được rõ ràng.

Diệp Thần Tây vừa nói vừa ngồi xuống xem những mạt gỗ này, chợt phát ra tiếng ''ơ'', hình như đã phát hiện được cái gì, dùng đầu ngón tay lấy một ít để liếm và ngửi.

Vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng, hỏi:

- Phàm tử, gốc cây này đến từ đâu?

- Là cơ sở Đồ gỗ lâm trường Cảnh Dương tặng cho con đó.

Diệp Phàm nói, lại hỏi:

- Cha, cha phát hiện ra vấn đề rồi, đúng không?

- Ừhm, thật quái lạ, những mạt gỗ này rõ ràng là không cùng một loại gỗ với gốc cây này. Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, những mạt gỗ này chắc là được nghiền vụn từ cây tùng đỏ.

Diệp Thần Tây nói.

- Cây tùng đỏ!

Ba người Diệp Phàm kêu lên thất thanh.

- Kêu cái gì! Lâm trường Cảnh Dương này rốt cuộc sao vậy? Sao lại tự nhiên nhét mạt cây tùng đỏ vào gốc cây này chứ? Nghe nói nhà nước cấm chặt cây tùng đỏ dại, nếu chặt thì sẽ bị phạt ngồi tù đó.

Diệp Thần Tây nhíu mày.

- Ba ơi, ba có biết tác dụng của cây tùng đỏ không?

Diệp Phàm truy hỏi.

- Không rõ lắm, hình như có thể làm đồ dùng trong nhà, và nó rất đắt tiền. Đương nhiên, bây giờ không ai dám chặt nữa, những cây tùng đỏ mà dùng để làm đồ dùng trong nhà toàn là do người ta vun trồng, giá cả của nó cũng rẻ hơn nhiều so với cây dại. Người dân nước ta đều rất thích đồ nguyên sơ, ví dụ như gà rừng, nghe nói một ký hơn hai mươi tệ đó, tuy gà ta cũng thuộc gà rừng, nhưng giá cả thì rẻ hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Thần Tây cười nói.

Buổi tối, vừa mới ăn cơm xong thì Diệp Phàm trực tiếp gọi điện tới Báo Săn định nhờ Trương Cường tra giúp mình tác dụng của cây tùng đỏ.

Nhưng rất tiếc là không kết nối được với điện thoại của Trương Cường. Diệp Phàm hết cách. May là Lô Vĩ điều tra được một tin động trời bằng phương pháp đặc thù.

- Đại ca, người ta có thể tinh luyện ra tử sam thuần từ vỏ cây tùng đỏ, nó là một loại dược phẩm có thể phòng chống ung thu và đã được toàn thế giới công nhận, loại dược phẩm này chủ yếu thích hợp cho ung thu buồng trứng, ung thu vú, đối với ung thu phổi, ung thu đại tràng, ung thu hắc tố, ung thu đầu và cổ, ung thu hạch bạch huyết và ung thu não cũng có hiệu quả nhất định.

Hơn nữa, loại thuốc này khá là đắt tiền. Trước đây người ta chỉ có thể tinh luyện ra tử sam thuần từ vỏ cây thôi, hiện đại khoa học kỹ thuật phát triển rồi, người ta còn có thể tinh luyện từ thân gỗ nữa.

Với lại, cây tùng đỏ dại chứa rất nhiều tử sam thuần, chất lượng tốt, tinh khiết thiên nhiên, giá cả tất nhiên cũng là gấp mấy lần so với cây tự trồng.

Lô Vĩ vẻ mặt phấn khỏi nói. Vì cậu ta đã mơ hồ cảm nhận được manh mối của việc này.

- Chẳng lẽ lâm trường này bề ngoài là xuất khẩu bàn trà làm bằng gốc cây, thật ra là lén vận chuyển cây tùng đỏ ra nước ngoài, sau đó tháo mạt gỗ cây tùng đỏ ra để tinh luyện tử sam thuần, đây quả là siêu lợi nhuận đó. Một gốc cây có thể chứa được một cục mạt gỗ đã ép nhỏ có đường kính khoảng 20 cm, như vậy có thể bán ra bao nhiêu tiền?

Tề Thiên cũng xuất thân từ Báo Săn, mỗi từ nói ra đều phá thiên cơ.

- Hơn nữa, trong khu bảo vệ thung lũng Lang Đang lâm trường Cảnh Dương có một rừng cây tùng đỏ, vì nơi đó hẻo lánh quá cho nên ngoài nhân viên bảo vệ rừng ra chẳng có ai vào đó cả. Ngay cả bản thân nhân viên bảo vệ rừng cũng không muốn vào. Cha của Nhược Mộng, Diệp Thủy Căn chính là nhân viên bảo vệ rừng, sau đó không biết vì sao tự nhiên lại bị ngã xuống thung lũng Lang Đang, có phải là do ông ấy phát hiện cây tùng đỏ bị chặt cho nên mới bị người ta hạ độc thủ không?

Diệp Phàm vẻ mặt buồn sầu, trong lòng lại bắt đầu đau như bị kim đâm.

Buổi tối, vì có Lô Vĩ và Tề Thiên Ngọc Kiều Long không quấy rầy Diệp Phàm cùngđi dạo phố với Diệp Tử Y.

Sáng hôm sau, ba người Diệp Phàm cộng thêm Lý Tuyên Thạch dẫn đường đến thung lũng Lang Đang rất sớm.

Vì Lý Tuyên Thạch thường xuyên lén vào khu bảo vệ thung lũng Lang Đang để săn thú, cho nên chỉ cần nhắc đến rừng cây tùng đỏ kia thì cậu ta đã biết được đi đâu ngay.

Đi gần hai tiếng đồng hồ, Lý Tuyên Thạnh chỉ vào một rừng cây ở xa nói:

- Anh Diệp, leo qua đồi núi này rồi sẽ đến. Vài năm trước em đi săn thú, khi đang đuổi theo một thỏ hoang đã nhìn thấy từ xa, nhưng rừng cây đó hình như có bảo vệ, không cho phép người ngoài tới gần.

- Tuyên Thạch, về việc hôm nay phải giữ bí mật, không được nói với bất cứ người nào. Lát nữa khi đi qua cần phải cẩn thận kẻo bị người ta phát hiện.

Diệp Phàm thận trọng dặn dò.

- Anh Diệp có phải là muốn lấy một ít gỗ cây tùng đỏ về nhà làm đồ dùng không? Nghe nói giá cả trên thị trường rất đắt. Sao anh không nói sớm để em đi tìm Hoành Sơn và Lý Ngưu giúp đỡ, chúng ta tối này sẽ hành động, chở nửa xe về, sức lực của mọi người đã không còn như xưa, chúng ta cần phải đi điều nghiên kỹ lưỡng địa hình đã.

Bộ dáng của Lý Tuyên Thạch rất giống kẻ trộm, khiến Lô Vĩ và Tề Thiền thấy rất buồn cười.

- Thôi, cây tùng đỏ dại thuộc loại thực vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp 1 Quốc gia, còn được gọi bằng cái tên rất hay là 'đại hùng miêu', ai chặt loại cây này sẽ bị ngồi tù đó.

Diệp Phàm than thở một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Tuyên Thạch một cái, nói:

- Tôi đến đây là để điều tra vụ án, nguyên nhân cái chết của ba Nhược Mộng vẫn chưa được rõ ràng, Nhược Mộng cho đến khi sắp chết vẫn không quên đi việc này và tôi đã hứa với cô ấy...

Diệp Phàm dứt khoát kể hết ra, vì hắn nghĩ Lý Tuyên Thạch rất rõ tình hình của khu vực này, với lại bố trí gián điệp ở xung quanh cũng tiện cho sau này Lô Vĩ triển khai công việc điều tra.

- Mẹ kiếp, sao trước đây Nhược Mộng không nói với chúng tôi, mẹ kiếp, nếu lâm trường Cảnh Dương quả thật đã làm việc mất hết tính người này thì tôi sẽ dẫn cả làng đập nước Thiên Thủy đi phá hủy nó.

Lý Tuyên Thạch vẻ mật giận đùng đùng, một chân đá vào một cây lớn bên cạnh, làm mấy con chim đang ngủ nướng trên đó cũng sợ quá mà bay đi.

- Đừng nóng, đã có manh mối rồi thì rất dễ làm việc. Cho nên, nhất thiết phải giữ bí mật. Nếu sự thật việc này quả thật là như thế thì việc này sẽ không phải là việc nhỏ mà là việc lớn, tôi nghi ngờ có lẽ một số lãnh đạo trong thành phố cũng có dính líu với việc này.

Ít nhất Trần Nhị Thuận trong cơ sở đồ gỗ tuyệt đối có vấn đề, phỏng chừng Phó giám đốc phân quản cơ sở đồ gỗ Mã Chiếm Khôi, Cục trưởng phân cục công an Vi Hổ đều có vấn đề.

Đây là một mạng lưới khổng lồ, trước đây Nhược Mộng cũng đã nghi ngờ là Trịnh Khinh Vượng làm, cho nên y cũng đáng khả nghi, trước khi làm rõ việc này, tất cả mọi người trong lâm trường Cảnh Dương đều đáng khả nghi.

Tuy nhiên, gốc cây này là Giám đốc Trịnh tặng cho tôi. Nếu y cũng có tham gia việc này thì chắc không dám tặng cho tôi đâu.

Hơn nữa, lúc ấy, gốc cây này cũng là Giám đốc Trịnh trong lúc nhìn thấy nhân viên sắp lên xe mới chỉ định tặng cho tôi đó, vì chuyện này y suýt chút nữa thì cãi loạn với Phó giám đốc, người phụ trách công việc sắp hàng xe. Xem ra, Trịnh Khinh Vượng là người không đáng nghi ngờ nhất.

Diệp Phàm nhíu mày nói.

Đến gần.

Tề Thiên tháo kính viễn vọng quân dụng ra quan sát một lát.

Miệng nói:

- Qủa thật là có vấn đề. Mọi người xem đi, hình như một số cây đang bị chặt xuống đó, ăn tết rồi mà vẫn còn có công nhân làm việc, chắc tiền lì xì cũng không ít đâu.

Diệp Phàm lấy qua kính viễn vọng quan sát một lát, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, nói:

- Tuyệt đối có vấn đề, phía đông rừng cây hình như đã bị chặt đi rất nhiều, mà trên những chỗ bị chặt lại trồng vào một số cây tùng đỏ. Nghe nói cây tùng đỏ tự trồng lớn rất nhanh.

- Giở trò thay xà đổi cột thôi, vừa chặt vừa trồng, đến khi cây hoang đại bị chặt hết rồi thì cây tự trồng cũng đã lớn lên, như vậy sẽ ứng phó được cấp trên khi họ xuống khiểm tra. Đương nhiên, họ cũng sẽ để lại một ít để che lại bề ngoài, mẹ kiếp, một đám tặc cướp nước.

Lô Vĩ vừa quan sát vừa chửi.

- Trực tiếpbắt hết những người chặt cây về xét hỏi đi, như vậy chân tướng mọi việc hiện ran gay.

Lý Tuyên Thạch nói.

- Không được, như vậy sẽ rút dây động rừng đó. Đến lúc đó, nếu những con cá lớn bắt được mà chỉ bắt được vài người sai vặt thôi thì không thể điều tra được nguyên nhân cái chết của Diệp Thủy Căn.

Chúng ta phải bố trí một mạng lưới thật chặt chẽ để bắt hết những người chặt cây, chế tạo công cụ và bán hàng mới được

Có lẽ họ cũng thật sự gia công ra một số đồ gỗ để che mắt người khác. Mấy năm nay, ngay cả Giám đốc lâm trường Trịnh Khinh Vượng tuy gầntrong gang tấc nhưng cũng không phát hiện ra, họ quả thật rất là chu đáo.

- Có thể bố trí được một cái mạng lưới lớn như thế, xem ra người đó tuyệt đối là một cao thủ. Chúng ta cần phải cẩn thận khi đọ với người đó. Bằng không sẽ làm cho con cá lớn này trốn thoát đi đó.

Lô Vĩ dù sao cùng là người trong Phòng điều tra của Bộ công an, tâm tư kín đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK