- Cũng không tệ nhỉ tiểu Diệp, trấn Hoành Không này có tiền đố phát triển.
Kế Vĩnh Viễn vừa nhìn vừa nói.
- Trươc kia phát triển còn hơn thế này, nhưng giờ lại xuống dốc rồi.
Diệp Phàm có chút buồn bực nói.
- Ha ha ha…
Tướng quân Kế đột nhiên cười sảng khoái, sau đó nói:
- Tiểu Diệp à tiểu Diệp, tôi thấy cậu giờ có phải càng sống càng không có “khí” phải không. Lại nói về chuyện hùng phong trước kia của cậu, để lấy lại uy thế của Hoành Không chắc chắn không thành vấn đề đúng không Mà không những chỉ khôi phục lại mà còn phát triển nhiều hơn trước, lại làm ra một kỳ tích về Hoành Không.
- Nói thì dễ hơn làm nhiều, không cần nói đến việc phát triển đống đổ nát này lên, chỉ cần khôi phục lại như xưa cũng đã khó khăn lắm rồi.
Đương nhiên, ha ha, tướng quân là người có uy thế, chắc chắn cũng quen biết bạn bè giới doanh nhân chứ.
Có thể giới thiệu cho tôi một hai người để hợp tác không. Có thể ký được một vài đơn giúp tiểu Diệp tôi đây không?
Diêp Phàm vòng vo bắt đầu kiếm chuyện rồi đó.
- Tướng quân, Diệp Phàm có chút khó khăn, anh cũng biết rồi đó.Anh ra tay chắc chắn là không khó phải không?
Trương Hùng lại cười nói, cũng đã bắt đầu giúp Diệp Phàm tấn công.
- Tôi chỉ làm trong quân đội nào có quen biết thương nhân nào đâu?
Kế Vĩnh Viễn trả lời luôn.
- Ha ha, ngày trước tướng quân là Phó trưởng ban an ninh quốc gia. Lẽ nào lại không biết những bí mật của thương nhân sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Xem ra, các anh đang theo dõi tôi có phải không?
Kế Vĩnh Viên liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Sao lại nói thế được, chúng tôi đâu dám, chỉ là nhắc nhở chút thôi ạ, nhắc nhở.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh Diệp của chúng ta lúc nào đã thành người miệng lưỡi trơn tru vậy.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Chỉ cần vì Hoành Không, tôi có thể biến thành thế nào cũng được.
Diệp Phàm nói.
- Anh nói đến chuyện này tôi cũng nhớ đến một chuyện, mấy ngày trước nghe nói bên nước Putan cần một số lượng thiết bị về máy ép nước lớn.
Đó là phương thức nhà nước bỏ ra một nửa để ủng hộ, do đồng chí Chu Hoa Tân - ủy viên Quốc vụ viện phụ trách. Mức đề cập đã lên đến 500 triệu.
Việc này có lẽ là Ủy ban quản lý giám sát tài sản quốc gia làm, bởi vì một doanh nghiệp có thể làm ra thiết bị như thế chắc chắn phải thuộc quản lý của nhà nước.
Nếu đã là nhà nước bỏ tiền, đường nhiên không thể đưa cho doanh nghiệp tư nhân được rồi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Lại là vấn đề chỉ tiêu!
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Chỉ tiêu vẫn là chỉ tiêu chẳng nhẽ năng lực đồng chí Diệp Phàm lại kém như vậy sao. Tập đoàn Hoành Không của các anh không phải là đứa con của nhà nước đó sao?
Làm gì cũng phải tranh thủ chứ, cho dù có tranh đoạt được hay không nhưng cũng phải thử. Mà việc này tuy nói là do Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước làm.
Nhưng nếu như có thể khiến ủy viên Chu gật đầu, dùng sản phẩm bên anh hay bên khác chỉ là vấn đề một câu nói thôi.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Tướng quân có biết ủy viên Chu không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết.
Kế Vĩnh Viễn không thèm nghĩ mà trả lời luôn.
Vào trong sơn trang Chu Tước ông ta khen mảnh đất này không tệ.
Không tệ cái khỉ ấy, tối không biết có người đàn bà kia làm loạn không, vị tướng quân này nhất định phải bảo vệ tốt, Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ, đột nhiên ngây người, trong lòng nghĩ, mẹ kiếp, hay là ông ta đến vì gái?
Nhân lúc ông ta vào nhà vệ sinh, Diệp Phàm liền kéo Trương Hùng sang một bên nói nhỏ:
- Lần này các anh đến vì chuyện gì đó?
- Tôi cũng không rõ lắm, trên có lệnh bảo tôi cùng anh ta một chuyến. Chỉ nói là tướng quân Kế mệt, muốn giải sầu.
Tôi cũng không vui vẻ gì nên cũng muốn đi xả, nếu đi giải tỏa cũng nên đến Đại Xuyên đúng không? Ông ấy chắc chắn đến vì chuyện gì rồi.
Nhưng rốt cuộc là gì thì tôi cũng không hiểu
Trương Hùng nói.
- Anh đúng là giả bộ ngớ ngẩn hả, có phải tổ trưởng Cung đã nói gì không cho anh nói cho tôi hả. Trương Hùng anh lại còn tính toán trước cả tôi sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Tuyệt đối không có, trên chỉ nói là tôi đi cùng tướng quân Kế thôi, chứ không hề có dặn dò nào khác. Thực ra tôi cũng buồn lắm, ở đây đúng là thú vị để tản bộ. Công việc trên thủ đô nhiều quá, cả ngày 24 giờ đồng hồ đều xoay như chong chóng.
Trương Hùng chau mày, nghiêm túc nói.
- Lão cáo già này chắc chắn là có mục đích rồi, bằng không sao lại có thể mò đến đây. Mà tôi ở đây họ chẳng nói gì với tôi đã bảo lão cáo già kia đến, việc này có phải là đang nghi ngờ gì tôi?
Diệp Phàm nói.
- Tôi cũng nghĩ như thế, ý của tổ trưởng Cung hình như là bả tôi để ý anh. Tuy không nói thẳng nhưng tôi có thể cảm nhận được. Tôi cũng thấy buồn lẽ nào anh Diệp lại bán nước cầu vinh, thành Hán gian sao… đúng là lạ.
Trương Hùng nói.
- Buổi tối anh phải cẩn thận, ở sơn trang này đúng là có ma quỷ đó. Phải bảo vệ cho tướng quân Kế.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Thật là có chuyện ma quỷ sao, không thể nào?
Trương Hùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Tôi thì sợ gì chứ, có anh ở đây mà.
Trương Hùng xoay người nói,
- Anh đoán được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Có phải có cao nhân nào đang chơi trò không, có thể là người không muốn anh sống ở đây.
Trương Hùng nói.
- Là một người phụ nữ, công lực rất cao. Có thể anh phải bảo vệ mắt của anh đi, đừng để ngày mai thành mắt mèo 0.0 nhé!
Diệp Phàm nói.
- Tướng quân Kế phải làm sao? Việc này không thể có sơ suất được, tôi thành mắt mèo cũng không sao. Mà nghe anh nói thì người phụ nữ kia rất lợi hại phải không?
Trương Hùng cũng có chút lo lắng.
- Ai bảo ông ta cố chấp đến đây, để cho ông ta nếm mùi tý không chừng sẽ biến đi luôn.
Diệp Phàm vui sướng nói.
- Chỉ là làm tổn thương một tý không sao, đừng có quá mạnh tay nhé, như thế phiền phức đấy. Mà tôi nghĩ, nếu như để ông ta ngửi được mùi gì.
Thì sơn trang này sẽ trở thành mục tiêu của Đội A. Đến lúc đó anh Diệp chỉ còn cách ẩn nấp mà thôi.
Tốt nhất là người phụ nữ kia đừng xuất hiện. À lẽ nào ông ấy vì cái này mà đến sao?
Việc này, anh không nói với tổ trưởng Cung chứ?
Trương Hùng kinh ngạc hỏi.
- Không nói, nhưng tổ trưởng Cung là ai chứ, quá cáo già rồi. Theo những lời mà tôi nói thì ông ta cũng có thể đoán ra được gì đó.
Giờ ông ấy nghĩ còn nhanh hơn cả cao thủ, một khi đã ngửi được gì là chắc chắn sẽ cho người đến.
Nhưng nếu đúng là có con gái, người ta lại thần bí như thế thì chắc chắn là không chịu gia nhập đâu.
Đến lúc đó ông ấy lại ép tôi ra tay hàng phục. Nhưng tiếc là có những việc tôi có ra tay cũng không thể được.
Không phải cứ đưa tay ra mà được, người ta không đồng ý thì sao tôi có thể được. Mà lại là thân thủ như vậy, lại đã gây sức ép với sơn trang Chu Tước, chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn là có không, hay là tôi cho người đi điều tra sơn trang Chu Tước xem sao. Tôi nghĩ có thể điều tra ra được chuyện ma quỷ kia. Không chừng con quỷ này có liên quan đến người chủ cũ của Chu Tước.
Trương Hùng nói.
- Người ta tên là Vân Hùng, là thiếu tướng Quốc dân Dảng thời trước giải phóng. Nhưng nghe nói giờ đã ra nước ngoài rồi.
Tôi chỉ biết thế thôi, còn những thứ khác đều không rõ. Mà nếu như ông ấy còn sống, trước giải phòng là một tướng quân, thì giờ cũng phải bảy, tám mươi tuổi rồi.
Mà sống được đến như thế cũng ít người lắm.
Diệp Phàm nói.
- Nếu có chết đi thì cũng có người thân đúng không? Nếu còn một chút dấu vết đều có thể điều tra ra được. Việc này giao cho tôi, tôi sẽ cho người điều tra.
Trương Hùng nói, Diệp Phàm cũng không ngăn cản gì, gật đầu.
Việc trải giường đúng là nhanh chỉ hơn một giờ đã hoàn thành xong cả rồi.
- Không tồi, đồng chí Diệp Phàm, động tác của các anh đúng là nhanh.
Kế Vĩnh Viễn hài lòng ngồi bên giường nói.
- Phục vụ lãnh đạo mà, phải nhanh chứ, trước giờ chúng tôi đều rất kính trọng lãnh đạo
Diệp Phàm trêu đùa nói.
- Miệng anh càng ngày càng hơn cả dầu rồi đó Nhưng tổ trưởng Ngô, họ đã đi lâu rồi. Cũng không biết tình hình ra sao.
Kế Vĩnh Viễn than thở, nhìn Diệp Phàm nói:
- Việc này đúng là phiền phức, cao thủ trong tổ như đi một nửa rồi.
Tổ trưởng Cung cũng chỉ như trứng chọi đá, ngày ngày đều hy vọng có cao nhân gia nhập. Không có người mới thì đâu có được đúng không?
Hơn nữa, mỗi lần có nhiệm vụ quan trọng là đều có người hy sinh. Trong tổ không ngừng thiếu hụt đội viên.
Đương nhiên những đồng chí trong tổ đã hy sinh không phải nhiều nhưng người bị thương thì không phải con số nhỏ.
- Đấy là những lời nói thật.
Diệp Phàm gật đầu biết là Kế Vĩnh Viễn đang chơi chiêu tình cảm.
Ngủ đến nửa đêm.
Một trận loạt xoạt truyền đến, hình như có người đang thổi cát vậy.
Lại đến rồi, Diệp Phàm gọi điện nói cho Bao Nghị và Trương Hùng, 6 con mắt đang trừng trừng nhìn ra bên ngoài.
- Mẹ kiếp, hình như là rắn.
Trương Hùng bỏ kính ra, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ừ, hình như còn có cả phần của Ngũ độc giáo nữa.
Diệp Phàm dùng mắt ưng quan sát.
- Chẳng lẽ người giở trò là của Ngũ độc giáo sao?
Trương Hùng hỏi.
- Khó nói lắm, có thể là bạn của cô ta cũng khó nói được.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
- Không được rồi, không dưới 100 con, đều là rắn độc. Nhìn mà ghê người.
Bao Nghị lo lắng nói.
Lúc này Kế Vĩnh Viễn cũng đi vào.
- Có trò hay để xem hả?
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười, Kế Vĩnh Viễn thảnh thơi bắt đầu ăn hạt dưa.
- Tôi nói này tướng quân Kế, thế này rồi mà anh còn thảnh thơi như vậy sao?
Diệp Phàm ngụ ý nói.
- Có anh rồi tôi còn sợ gì chứ?
Kế Vĩnh Viễn thản nhiên nói.
- Các anh nói xem người có thể chơi với rắn không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Chắc chắn không thể cách xa quá, nếu không tôi và Bao Nghị sẽ ra ngoài xem. Đến lúc đó sẽ bắt hết chúng lại.
Trương Hùng đề nghị.
- Các anh không thể ra ngoài được đâu.
Diệp Phàm quyết đoán nói, sau đó cười thần bí nói:
- Nhìn tôi đây, đến tôi còn bị chúng dọa tè cả ra quần. Nếu như các anh muốn chơi rắn thì chúng ta cũng có thể vui đùa chút thôi.
Ba người Trương Hùng đều tò mò nhìn Diệp Phàm.
Chỉ thấy Diệp Phàm giơ tay ra, hình như có ánh hồng đi ra. Cứ như phi tiêu vậy.